Bầu không khí lúc này, thật sự có chút quỷ dị.
Hiếm khi thấy Quyền Đế Sâm biểu hiện mặt dịu dàng như thế, Mặc Sơ đâu, cô dường như không hề cảm kích.
Đối với một người đàn ông cao cao tại thượng mà nói, từ trước tới giờ anh luôn sát phạt quyết đoán, cô là người phụ nữ của anh, anh cần gì phải nói nhảm nhiều như thế.
Trong lòng Mặc Sơ, đương nhiên vẫn có vướng mắc.
Mặc kệ cô biểu hiện hào phóng và có phong thái của bà Quyền trước mặt An Ngôn thế nào, thế nhưng lúc đối mặt với người đàn ông này, cô vẫn thất bại trong gang tấc.
Cô không thể bàng quan với mọi thứ giống như anh, xem như không có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng Mặc Sơ cũng không yếu đuối.
Dù sao, cô vẫn còn có việc muốn yêu cầu anh.
Cô đưa tay, chậm rãi vòng qua cổ anh, sau đó dịu dàng nói: “Sao em lại ngủ trên sô pha thế?”
Quyền Đế Sâm cảm thấy, cô chuẩn bị cảm xúc vô cùng nhanh.
Anh tiếp tục ôm cô đi tới giường lớn của bọn họ.
Lúc anh đặt cô xuống, cô đứng trên đệm giường, cứ như thế, cô có thể ngang tầm mắt với anh.
“Đúng rồi, Đế Sâm, anh nói xem, Thiệu Hùng và mẹ nuôi của em đều muốn giữ Thiệu Vĩ Trạch bên mình, bọn họ giải quyết thế nào là tốt nhất?” Mặc Sơ đưa mắt nhìn tròng mắt vô cùng thâm sâu của anh.
Quyền Đế Sâm nhanh chóng hiểu ra, cô đang muốn cầu cạnh anh, cho nên thái độ mới ôn hòa.
“Em nghĩ thế nào?” Quyền Đế Sâm hỏi ngược lại cô.
Mặc Sơ nói: “Em cho là, Thiệu Vĩ Trạch đã đủ mười tám tuổi, thằng bé có quyền quyết định sống với ai, cho dù thằng bé muốn sống với Thiệu Hùng hay sống với mẹ ruột của thằng thì đều để thằng bé tự mình quyết định.
Dù sao Thiệu Hùng cũng có ơn nuôi dưỡng thằng bé, còn mẹ nuôi em lại có ơn sinh thành.
Cách tốt nhất chính là để hai bên lui tới, chăm sóc bố mẹ hai bên.”
Mặc dù Quyền Đế Sâm không tự mình tham dự vào chuyện này, thế nhưng từ miệng Mặc Sơ, anh cũng có thể nghe được.
“Bọn họ đều muốn độc chiếm Thiệu Vĩ Trạch, cũng không ai muốn cho đối phương.” Giọng của Quyền Đế Sâm khẳng định.
Mặc Sơ vội vàng gật đầu, trông cứ như anh chứng kiến cuộc đối thoại của Thiệu Hùng và Trần Chân Dao.
“Cách của em đúng là cách đúng trọng tâm nhất, chỉ là hai người họ nhìn nhận vấn đề từ góc độ của riêng mình, ích kỷ là bản chất của con người.
Xét từ góc độ của bản thân thì cũng là chuyện vô cùng bình thường.” Quyền Đế Sâm đồng ý với cách của cô.
Mặc Sơ đưa mắt nhìn anh: “Em biết, bởi vì em là người ngoài cuộc, cho nên có thể phân tích từ góc độ lý trí.
Nhưng mà có một câu nói, người trong cuộc mơ hồ, người đứng xem sáng suốt, là ý này đúng không?”
Quyền Đế Sâm nhẹ nhàng gật đầu: “Em muốn anh làm gì?”
“Nếu như anh đồng ý sẽ giúp em một lần.” Mặc Sơ mang theo hy vọng nhìn anh: “Em nghĩ, với danh nghĩa của anh, gọi Thiệu Hùng và mẹ em, lấy ý của người ngoài cuộc, khuyên mỗi người nhường nhau một bước.
Lấy sự toàn vẹn làm mục đích cuối cùng, tốt nhất là không nên làm tổn thương đến Thiệu Vĩ Trạch, đối với thằng bé mà nói, bố mẹ và bố nuôi đều có ơn với thằng bé.”
“Được.” Quyền Đế Sâm trả lời cô một cách rõ ràng.
Mặc Sơ cảm kích nhìn anh: “Cảm ơn.”
Quyền Đế Sâm không nói gì, thế nhưng lại buông cô ra.
Mặc Sơ nhìn anh, tay của cô vẫn còn khoác lên hai vai anh, bầu không khí im lặng, cô cũng không biết còn có thể nói gì.
Dù sao thì, nếu Quyền Đế Sâm đã đồng ý với cô thế thì anh sẽ giúp tới cùng.
Đương nhiên, sau khi anh để cho An Ngôn vào nhà, cô còn có thể chủ động chung sống tốt với anh, cô cũng thật sự là vô địch thiên hạ.
Cho nên, sau khi anh buông cô ra, cô cũng thu lại hai cánh tay đang đặt trên vai anh.
Sáng sớm hôm sau.
Quyền Đế Sâm gọi cho Cố Trạch Dã: “Buổi trưa, anh gọi Thiệu Hùng cùng đến dùng cơm ở trang trại, xử lý chút chuyện của ông ta và nhà họ Mặc.”
Cố Trạch Dã im lặng mấy giây nói: “Không phải anh đã dùng thủ đoạn như sấm chớp để đối phó với Thiệu Hùng sao?”
“Tôi chỉ dùng thủ đoạn như sấm chớp để đối phó với Tô Cát Long, Tô Cát Long chính là một tên cặn bã, ra tay cả với một đứa bé.” Quyền Đế Sâm thấp giọng nói.
“Được, buổi trưa gặp.” Cố Trạch Dã vui vẻ đồng ý.
Sau đó, Cố Trạch Dã bảo thư ký của mình báo với Thiệu Hùng, buổi trưa đến trang trại dùng cơm.
Quyền Đế Sâm cũng báo với Mặc Sơ, để cô đưa mẹ nuôi đi theo.
Buổi trưa, tại một trang trại ở ngoại ô.
Thiệu Hùng và Cố Trạch Dã cùng đến, Mặc Sơ thì đưa Trần Chân Dao đến cùng.
Tâm trạng của năm con người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.
Trần Chân Dao thấy Cố Trạch Dã cũng ở đây, bà ta nhỏ giọng hỏi Mặc Sơ: “Sao con không nói cho mẹ biết, thị trưởng Cố cũng tới đây? Mẹ sẽ đưa Mặc Chiêu Đệ tới để Chiêu Đệ và thị trưởng Cố có cơ hội bên nhau một chút.”
Mặc Sơ nhíu mày: “Mẹ, bây giờ chuyện của Tử Mạnh vẫn chưa giải quyết xong, sao mẹ lại kéo Chiêu Đệ đến đây?”
“Chuyện này có thể tiến hành cùng nhau mà.” Trần Chân Dao vô cùng tiếc, cơ hội tốt như thế cũng bỏ lỡ.
Cố Trạch Dã và Quyền Đế Sâm gặp nhau, hai người vẫn thân thiết như thường lệ, dường như không bị ảnh hưởng bởi chuyện hôm Quyền Đế Sâm kết hôn.
Mặc dù Thiệu Hùng bị Cố Trạch Dã gọi tới, thế nhưng hiển nhiên trên mặt ông ta vẫn vô cùng khó chịu.
Cho nên, sau khi tới đây, ông ta không nói lời nào.
Trái lại, Trần Chân Dao lại nói chuyện không ngừng: “Đế Sâm, thật sự cảm ơn cậu đã giúp nhà họ Mặc chúng tôi tìm được Tử Mạnh, lần này Tử Mạnh có thể quay lại nhà họ Mặc, chúng tôi thật sự rất vui.”
Quyền Đế Sâm chỉ mím môi, không trả lời bà ta.
Trần Chân Dao thấy có chút không thú vị, bà ta lại gọi Cố Trạch Dã, nói: “Thị trưởng Cố, cậu đúng thật là hình tượng của nhân dân, chăm sóc cuộc sống của người dân quèn như chúng tôi rất tốt, nếu như cậu vận động tranh cử tổng thống, tôi nhất định sẽ bỏ cho cậu một phiếu.
Không đúng, phải là tất cả chúng tôi đều sẽ cho cậu một phiếu.
Còn nữa, Chiêu Đệ nhà chúng tôi rất sùng bái cậu.”
Trần Chân Dao trải thảm nhiều như thế, đơn giản chính là muốn nhân cơ hội này, giới thiệu Mặc Chiêu Đệ cho Cố Trạch Dã.
Cố Trạch Dã là kiểu người gì, sao có thể không hiểu ý của Trần Chân Dao?
Chỉ là, anh ta nể mặt Mặc Sơ, cũng chỉ mở một mắt, nhắm một mắt với Trần Chân Dao.
“Hôm nay chúng ta giải quyết chuyện của Thiệu Vĩ Trạch.” Cố Trạch Dã nhanh chóng đi vào vấn đề chính: “Bà Mặc, bà có ý kiến gì?”
Trần Chân Dao vừa nghe Cố Trạch Dã hỏi mình, có hơi được yêu thương mà lo sợ, nói: “Thị trưởng Cố, tôi hy vọng Thiệu Vĩ Trạch đồng ý trở về nhà họ Mặc, sau này sẽ sống luôn ở nhà họ Mặc.”
“Thiệu Hùng, còn ông?” Cố Trạch Dã nhìn Thiệu Hùng.
“Thiệu Hùng bất mãn nói: “Nhà họ Mặc nghèo như thế, có thể có cái gì chứ.
Đương nhiên tôi hy vọng Vĩ Trạch vẫn sẽ sống cùng tôi.”
Trần Chân Dao thấy có Quyền Đế Sâm làm chỗ dựa, bà ta nói: “Thế nhưng xu hướng tình dục của nhà họ Mặc chúng tôi đều bình thường, không giống anh, cũng không biết là đàn ông hay phụ nữ.
Con trai của chúng tôi sống với người như anh, có thể hạnh phúc sao?”
Mỗi người đều có chỗ đau của mình, Thiệu Hùng cũng không ngoại lệ.
Cho nên, khi Trần Chân Dao nói ông ta như thế, ông ta lập tức đập bàn..