Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 158: 158: Bố Con Hợp Tác Làm Ăn




Lúc này, Mặc Sơ quay đầu lại, cô thản nhiên cười một tiếng, trong ánh nắng sáng sớm, nụ cười này có chút sáng chói.

Lúc cô nhìn về phía Quyền Đế Sâm: “Anh đẹp trai, bây giờ đến khách sạn thuê phòng?”
Quyền Đế Sâm vẫn luôn nhìn con đường phía trước, lúc này vừa nghe cô nói thế, anh quay đầu, chỉ nhìn cô một cái.

Chỉ thấy trong nụ cười của cô mang theo chút ranh mãnh, anh biết cô đang giỡn.

Anh không nói gì.

Bởi vì thời gian ở đèn xanh đèn đỏ này rất dài, thời gian của đèn đỏ được cảnh sát giao thông thiết lập là một trăm hai mươi giây, có rất nhiều người cũng đứng chờ đèn xanh đèn đỏ ở đây.

Lúc Mặc Sơ nói câu này, có rất nhiều tài xế và người trên xe, sau khi nghe thấy cũng nhìn sang.

Cô thấy anh không đáp lại mình, cô đưa tay, bóp lên bắp đùi của anh, đối đáp với cô một chút thì thế nào?
Đương nhiên Quyền Đế Sâm lười chơi trò ngây thơ như thế với cô, anh thấy bàn tay nhỏ bé của cô bóp đùi mình, ánh mắt anh mang theo chút nguy hiểm, nhìn cô.

Ý cảnh cáo kia chính là muốn nói, bữa nào sẽ để cô trải nghiệm cảm giác xe chấn động.

Lúc đèn giao thông chuyển màu, Mặc Sơ đạp chân ga, xe lao ra ngoài như tên bắn.

“Đi thôi.” Mặc Sơ rời đi dưới ánh mắt kinh ngạc và khó hiểu của mọi người.

Lúc cô lái xe đến dưới lầu công ty của Quyền Đế Sâm: “Tổng giám đốc Quyền, mời xuống xe.”

“Không phải đến khách sạn thuê phòng sao?” Quyền Đế Sâm cũng không có ý xuống xe.

Mặc Sơ nhún nhún vai, vô tội nhìn anh: “Khi ấy anh không hưởng ứng với em, sao em lái tới đó được?”
Trong lòng cô nghĩ, lúc ấy khi cô chơi đùa, anh không chơi, bây giờ cô không chơi, anh lại muốn chơi.

Một tay Quyền Đế Sâm đặt tại chỗ tài xế của cô, mang theo khí thế mạnh mẽ, ép người, anh đưa mắt nhìn cô, cô là vợ của anh, chơi trò chơi như thế rất tốt.

Mặc Sơ bị anh nhìn không ngừng sợ hãi: “Làm gì?”
“Chơi rất tốt.” Môi mỏng của anh mở ra, giọng nói lạnh lùng.

Mặc Sơ nghênh đón ánh mắt của anh: “Mỗi người mỗi ý, em cũng muốn thử nghiệm một chút, cảm giác của tình nhân của anh.

Em không biết vì sao có một số người, lúc làm người thứ ba lại có lý chẳng sợ như thế.

Ngài Quyền, anh nói thế nào?”
Thế nào cô cũng không hiểu, An Ngôn làm người thứ ba lại có lý chẳng sợ như thế.

Chỉ đơn giản là An Ngôn cảm thấy, sau lưng có Quyền Đế Sâm làm chỗ dựa cho cô ta.

Mặc Sơ cảm thấy, nếu người đàn ông này đã vì cô mà trồng một vườn oải hương, thế thì cũng không phải là anh không có cảm giác với cô đúng không?
Mặc dù cô nghĩ như thế, có chút lừa dối bản thân, thế nhưng nếu không anh trồng oải hương làm gì chứ?
Quyền Đế Sâm lại nói một cách thản nhiên: “An Ngôn chỉ là một con cờ.”
Mặc Sơ ngẩn ra, anh đã mở cửa, bước xuống xe.

Cô ngây ngơ đứng tại chỗ, từ đầu tới cuối người đàn ông này đều biết cô đang nói gì, anh cũng dứt khoát nói với cô như thế.

Nhưng mà tại sao anh lại nói chỉ là một con cờ?
Đương nhiên, người đàn ông này sẽ không nói cho cô biết.

Một lúc lâu sau, mặc Sơ mới lái xe quay về công ty.

Cô trở về đến công ty, Triển Lê Hàn báo cho mọi người cùng họp.

Phòng họp.

Triển Lê Hàn nhìn họ: “Các bộ phận đều đến đông đủ, cuộc so tài lên kế hoạch mỗi năm một lần bắt đầu, bởi vì mọi người càng lúc càng quen thuộc với công ty hôn lễ.

Trong tương lai sẽ phổ biến giống như quần áo, nước hoa và cả châu báu, kim cương.

Công ty chúng ta sẽ có hai nhóm kế hoạch, đưa đi tham gia, mọi người đều có thể thiết kế kế hoạch, sau đó sẽ đến thành phố tranh vị trí ba tác phẩm đứng đầu.”
Sau khi họp xong, Triển Lê Hàn rời khỏi phòng họp, Tô Tiểu Mễ nói: “Giám đốc Ân, chị chắc chắn có thể.


Một bản là của bị, còn một bản khác có thể là của tôi hay không?”
Ân Phi Âm lạnh lùng nhìn Mặc Sơ một cái, kình địch của bọn họ ở công ty chính là Mặc Sơ.

Mặc Sơ nói vô cùng lớn: “Đương nhiên tôi sẽ tham gia.”
Quyền Đế Sâm cũng cưng chiều cô, cô chính là bà Quyền, người khác hâm mộ việc này thì cũng không có ích gì.

Cô phải có tài thật sự, mới có thể thật sự đứng trên đỉnh núi.

Sau khi Mặc Sơ nói xong, cô rời khỏi phòng họp.

Tô Tiểu Mễ nhìn theo bóng lưng cô, nói: “Nếu Mặc Sơ tham gia, chắc chắn tôi sẽ không được tham gia.”
Trong lòng Ân Phi Âm cũng có chút khó chịu, không chỉ Tô Tiểu Mễ không được tham gia mà có khi Ân Phi Âm cũng thế.

Mặc Sơ quay lại phòng làm việc, cô bắt đầu sắp xếp kế hoạch dự thi.

Thế nhưng cô vẫn chưa có linh cảm để đưa ra kế hoạch.

Linh cảm thật sự không thể gấp được.

Mặc Sơ vừa xử lý những đơn hang khác, vừa suy nghĩ linh cảm.

Lúc xế chiều, Mặc Sơ nhận được điện thoại của giáo viên nước ngoài của hai đứa nhỏ: “Cô Mặc, chào cô., cô là phụ huynh của Mặc Hi đúng không? Chúng tôi có một hoạt động, mời bố mẹ tham gia cùng, tương tác với bọn nhỏ.

Dù là trẻ em thiên tài thì cũng phải có thời gian ở bên cạnh bố mẹ.”
“Tôi có thể tới một mình được không?” Mặc Sơ vẫn chưa biết ý Quyền Đế Sâm thế nào.

“Tốt nhất hai người cùng đến.” Giáo viên nói: “Dù là ngài tổng thống thì cũng có con của mình, anh ấy cũng phải tham dự buổi họp phụ huynh của con mình, anh ấy cũng phải bầu bạn, cùng lớn lên với bọn nhỏ.”
“Được.” Mặc Sơ đồng ý.

Cô ngồi trầm tư trên bàn làm việc, Mặc Hi vẫn chưa chính thức chung sống với Quyền Đế Sâm, liệu họ có thể hòa hợp với nhau không?

Quyền Đế Sâm từng hỏi cô, anh quan trọng hay con quan trọng hơn?
Cô đã nói một câu rất ích kỷ, đương nhiên là con quan trọng.

Thế nên, việc để bố dượng tham gia buổi họp phụ huynh của con cái, cô nên nghĩ thế nào mới đúng đây?
Buổi tối, tại vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.

Mặc Sơ cầm một bản thiết kế đồ chơi cho Quyền Đế Sâm xem: “Ngài Quyền, có hứng thú đầu tư không?”
Quyền Đế Sâm cầm trên tay xem một chút: “Không tệ, rất có thiên phú thiết kế, con trai em thiết kế?”
“Sao anh biết?” Mặc Sơ có chút kinh ngạc.

Quyền Đế Sâm đưa mắt nhìn cô: “Lúc em cầm bản thiết kế đồ chơi này, vẻ mặt có chút hân hoan muốn nhảy cẫng lên.

Lúc em hỏi anh, mang theo ánh mắt chờ mong, trong giọng nói của em cũng có tình cảm khó vứt bỏ được, còn có một kiểu tự hào.

Ngoại trừ con trai em ra thì e rằng không có người nào có thể khiến em như thế.”
Mặc Sơ thấy anh phân tích nghiêm túc, cẩn thận như thế, cô gật đầu một cái: “Đúng thế, con trai của em thiết kế, đương nhiên, anh có muốn đầu tư hay không? Lấy ánh mắt của một thương nhân, không có quan hệ bám váy.”
Quyền Đế Sâm đưa tay, kéo cô vào lòng: “Cho dù có quan hệ bám váy, thế thì thế nào?”
“Đây không phải là vi phạm quy tắc của thương nhân sao? Huống chi…” Mặc Sơ ngồi trên đùi anh: “Cũng hy vọng lấy thực lực của mình tìm người hợp tác.”
Quyền Đế Sâm đưa mắt nhìn cô: “Em có một người con trai rất giỏi, bảo cậu bé gửi cho anh thêm vài bản thiết kế trên nhiều phương diện, anh không thể lấy một bản mà quyết định toàn bộ được.”
“Được, Đế Sâm, em cũng cùng anh sinh ra một đứa trẻ rất giỏi.” Mặc Sơ khẽ mỉm cười.

“Được.” Quyền Đế Sâm gật đầu một cái, anh cúi đầu hôn lên môi cô..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.