Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 183: 183: Tổng Giám Đốc Quyền Tức Giận Rồi




Mặc Sơ gặp Quyền Đến Sâm ở chỗ này, giờ phút này cô có băn khoăn, khó tránh khỏi có hơi bất ngờ.

Cô gái đứng bên cạnh anh là ai?
Đương nhiên, Quyền Đến Sâm sẽ không chủ động giải thích điểm này với cô!
Cô đang định đi tới chào hỏi anh, nào ngờ Quyền Đến Sâm lại trước một bước nói với người đẹp bên cạnh: "Vào phòng thôi!"
Anh bước nhanh đi thẳng về phía trước, người đẹp bên cạnh cũng đi theo.

Chỉ để lại một mình Mặc Sơ đứng yên tại chỗ, anh giận rồi sao? Là như thế sao? Nếu không tại sao không để ý đến cô chứ?
Mặc Sơ không biết có phải anh đã giận rồi không, cô hít sâu một hơi, đi vào nhà vệ sinh, lúc cô đi ra Cố Mộc Thành đã gọi món rồi, hơn nữa anh ta thật sự không nương tay chút nào, gọi mấy nhiều món tủ của quán.

Anh ta thấy sắc mặt của cô không tốt, mỉm cười nói: "Có phải cô sợ rồi đúng không? Yên tâm ăn đi! Tôi gọi món, cô mời khách, tôi trả tiền."
Mặc Sơ cũng không muốn đấu võ mồm với anh ta, cô im lặng ăn cơm trưa, chỉ hy vọng nhanh chóng bắt được người đàn ông đội mũ lưỡi trai đó, trả lại trong sạch cho Quyền Đến Sâm, cũng để cho Kiều Thanh Du đừng oán hận cô và Quyền Đến Sâm.

Thực ra, cô thật sự rất bội phục lão tổ tông của chúng ta, ba mươi sáu kế, mỗi kế đều là tinh túy, một kết bất kỳ nào đó cũng có thể khiến cho con thuyền nhỏ của tình hữu nghị nói lật là lật.

...!
Trong gian phòng riêng.


Quyền Đến Sâm uống một ngụm rượu trắng, nhìn về phía cô gái bên cạnh: "Sức khỏe thủ trưởng vẫn tốt chứ?"
"Ò, bao lâu rồi anh chưa đi thăm ông ấy rồi hả?" Trịnh Ngạo Tuyết hờn dỗi nhìn anh một cái.

"Ừ, là vấn đề của tôi." Quyền Đến Sâm khẽ cười, không phủ nhận anh bận rộn thật.

Trịnh Ngạo Tuyết gọi rất nhiều món ngon: "Nếu không phải lần này có nhiệm vũ, tôi cũng không ăn được món ăn ngon thế này."
"Khi về, mang hai bình rượu Mao Đài cho lão thủ trưởng!" Quyền Đến Sâm chỉ vào hai chai rượu được đóng trong một chiếc túi bìa cứng: "Tôi bận xong thời gian này, nhất định sẽ đi thăm lão thủ trưởng!"
Trịnh Ngạo Tuyết mỉm cười: "Bố tôi nói, ông ấy đợi anh tới thăm ông ấy, e là ngày đó ông ấy đã vào quan tài rồi!"
Quyền Đến Sâm hào phóng uống một ngụm rượu to: "Đây là cô tự nói đó!"
"Cái này cũng bị anh đoán ra rồi!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Nếu không phải hôm nay tôi có nhiệm vụ, tôi cũng muốn uống rượu thoải mái với anh!"
"Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi mời cô uống!" Quyền Đến Sâm nhìn cô ấy.

"Thế thì được, anh nói đó!" Trịnh Ngạo Tuyết vươn tay ra, đập tay với anh.

Quyền Đến Sâm hỏi cô ấy: "Có cần tôi chăm sóc đặc biệt cô không?"
"Không cần!" Trịnh Ngạo Tuyết lắc đầu.

Hai người ăn cơm xong thì đi ra ngoài, Quyền Đến Sâm nhìn ra ngoài cửa sổ, Mặc Sơ và Cố Mộc Thành đã không còn ở đây nữa.

Buổi tối, sáu giờ đúng.

Mặc Sơ và Cố Mộc Thành chờ ở cửa tiệm uốc tóc, đợi người đàn ông đội mũ lưỡi trai xuất hiện, đối với một người đàn ông thích...!chơi gái mà nói, thì nó giống như hít thuốc phiện và đánh bạc vậ, sẽ nghiện, không thoát ra được.

"Cố Mộc Thành, anh nói xem anh ta sẽ tới không?" Mặc Sơ đợi đến mười giờ tối rồi, vẫn chưa thấy anh ta xuất hiện.

Ngược lại, Cố Mộc Thành lại rất hưởng thụ khoảnh khắc ở cùng cô này: "Nằm vùng nhân gian cũng là ngày ngày ngồi không, nhưng người xấu thì không nhất định ngày ngày xuất hiện."
"Anh toàn lý luận suông!" Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh ta một cái, cô xuống xe: "Tôi đi vào xem xem!"
"Tôi bảo..." Cố Mộc Thành kéo cô lại: "Cô đi vào làm cái gì?"
Mặc Sơ nhìn đồng hồ: "Chẳng nhẽ anh đi à?"
"Cùng đi đi!" Cố Mộc Thành nói: "Có khi anh ta không gây án nữa, thì không đội mũ lưỡi trai nữa, đã vào từ lâu rồi thì sao!"
Sau khi hai nguời đi vào, nhân viên tiếp tân thấy anh ta còn dẫn theo một người phụ nữ tới: "Thưa anh, anh muốn chơi những hạng mục giải trí nào?"
Cố Mộc Thành lấy ảnh chụp bóng lưng của người đội mũ lưỡi trai ra: "Nhận ra người này không?"
"Không nhận ra." Nhân viên tiếp tân thấy anh ta tới là để hỏi chuyện thì không khỏi nói với giọng khó chịu: "Nếu tôi mà nhận ra được bóng lưng, thì đã là fbi từ lâu rồi, còn ở đây làm nhân viên dẫn khách làm gì?"

Cố Mộc Thành cho cô ta mấy tờ tiền: "Bây giờ thì sao?"
Nhân viên tiếp tân vừa nhìn thấy tiền thì vui luôn!
"Để tôi xem xem, hình như là hơi quen mắt..." Cô ta vội vàng nói: "Để tôi nghĩ xem..."
Cố Mộc Thành lại lấy ra thêm mấy tờ tiền nữa rồi đưa cho cô ta năm tờ: "Nghĩ ra, tôi còn có cái tốt nữa!"
Mặc Sơ vừa nhìn, quả nhiên là có tiền có thể sai khiến ma quỷ!
Nhân viên tiếp tân đưa tay ra chỉ: "Phòng số 5!"
"Này, cầm lấy!" Cố Mộc Thành lại cho cô ta năm tờ nữa.

Mặc Sơ và anh ta, hai người cùng chạy đến tầng số năm, hai người ở bên ngoài đã nghe thấy tiếng khóc lóc kêu la đứt ruột đứt gan của người phụ nữ, sắc mặt cô thay đổi, sau đó cô cùng Cố Mộc Thành đẩy cửa ra.

Sau khi hai người vọt vào, liền nhìn thấy một người phụ nữ đang bị một người đàn ông làm nhục.

"Dừng tay!" Mặc Sơ quát lên.

Người đàn ông này đang cưỡi lên người của người phụ nữ, anh ta trông thấy có người ngoài đi vào, bực mình nói: "Cút ra ngoài! Đây là người phụ nữ mà tôi mang tiền tới để mua vui, tôi muốn làm gì thì làm?"
"Cứu tôi..." Người phụ nữ bị hành hạ đến chết đi sống lại.

"Cố Mộc Thành, ra tay!" Mặc Sơ gọi anh ta một tiếng.

Cố Mộc Thành ra chiêu không hề đáng nói, anh ta sắp tóm được người đàn ông này, kết quả, người đàn ông này đã có cảnh giác, quần cũng chưa có mặc đã chạy ra ngoài.

"Đuổi theo!" Hai người cùng đuổi theo.


Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết dẫn người tới truy quét địa điểm đồi trụy, bài bạc, ma túy, cô ta oai hùng hạ lệnh: "Bắt hết người ở đây lại, một tên cũng đừng bỏ sót..."
Có người thấy Cố Mộc Thành và Mặc Sơ với cả một người người đàn ông...!trần như nhộng chạy ra phía ngoài, đã có người tiến lên bắt bọn họ.

Mặc Sơ bị người ta bắt lại, cô thấy hung thủ sắp chạy thoát, cô sốt ruột lắm: "Mau bắt anh ta lại, anh ta là sát thủ hung thủ!"
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức nhanh chân đuổi theo!
Ngay cả Cố Mộc Thành nhìn thấy cũng ngây người: "Đây quả lả nữ kiệt! Chạy còn nhanh hơn cả gió!"
Sau khi Trịnh Ngạo Tuyết bắt được người ông...!trần như nhộng này về, Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Dẫn tất cả mọi người về!"
Mặc Sơ nhận ra cô ta là người phụ nữ ăn cơm chung với Quyền Đế Sâm trưa nay, cô nói: "Tôi và Cố Mộc Thành tới đây không phải là để ăn chơi, chúng tôi tới để bắt kẻ xấu! Người đàn ông này liên quan đến lái xe cố tình đâm bạn tôi bị thương!"
"Tại sao không bảo cảnh sát tới bắt người?" Trịnh Ngạo Tuyết lạnh lùng chất vấn cô.

Cố Mộc Thành nói luôn: "Cảnh sát vẫn chưa tìm được, chúng tôi đã tìm được trước! Chứng minh chúng tôi còn giỏi hơn cảnh sát!"
Trịnh Ngạo Tuyết cũng không có làm khó bọn họ: "Gọi người tới bảo lãnh cho hai người!"
Cố Mộc Thành nói: "Tôi không dám gọi anh cả tôi tới, anh ấy mà biết tôi ở đây, chắc chắn sẽ răn dạy tôi một đống thứ! Mặc Sơ, cô có ai không?"
Mặc Sơ chỉ có Quyền Đế Sâm, cô gật đầu: "Tôi gọi điện thoại cho!"
Sau khi cô nối máy với điện thoại của Quyền Đế Sâm: "Tôi đang ở phố giải trí thì bị bắt, anh tới bảo lãnh cho tôi được không?"
Rất nhanh, Quyền Đế Sâm đã tới, anh chào hỏi với Trịnh Ngạo Tuyết, sau đó nhìn Mặc Sơ, giọng nói của anh khó phân biệt ra là anh đang vui hay đang giận: "Anh còn không biết bà Quyền có sở thích đi dạo ở phố giải trí đấy!"
Cố Mộc Thành không nhìn nổi nữa: "Nếu không phải vì anh, thì sao cô ấy lại ở đây cơ chứ?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.