Cuối cùng Quyền Đế Sâm đã biết tại sao trong nhà có thêm một cô gái thì luôn nhiều mâu thuẫn rồi!
Xem đi này, chỉ ăn có một bữa sáng thôi, hai người phụ nữ này cũng có thể nói nhiều như vậy hả?
Anh dỗ người này, người còn lại lập tức gây hấn với anh.
Nói cách khác, bất kể anh dỗ như thế nào thì cũng không thể làm yên hai người phụ nữ cùng một lúc.
Quyền Đế Sâm lấy điện thoại ra, anh gọi điện cho Tả Điện Vũ: "Hội nghị vào sáng nay lùi lại một tiếng!"
Sau khi bỏ điện thoại xuống, anh cởi cúc áo sơ mi ra, sau đó xắn tay áo lên đến khủy tay: "Hai vị nữ sĩ, buổi sáng muốn ăn gì? Tôi làm!
Oa!
Tổng giám đốc Quyền đích thân xuống bếp, để dẹp loạn trận chiến lửa đang cháy này!
Anh bảo ra ngoài ăn, Mặc Sơ sẽ không vui.
Anh bảo ăn ở nhà, Hàm Hàm sẽ mất hứng.
Đương nhiên, cái này cũng không làm khó được tổng giám đốc Quyền, tổng giám đốc Quyền đích thân xuống bếp, cho hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời anh gọi món.
Mặc Sơ thấy anh cho lùi cuộc họp xuống một tiếng nữa, sau đó thì đi nấu bữa sáng cho bọn họ.
"Em muốn ăn trứng ốp la, chín bảy phần!" Mặc Sơ lập tức giơ tay.
"Cháu muốn ăn trứng ốp la, chín bảy phần!" Mặc Hàm cũng cùng lúc giơ tay nói.
Hai người đồng thanh, thế mà lại muốn ăn đồ giống nhau, tất nhiên đó là vì tay nghề của Mặc Hi quá tốt, Mặc Hi thường xuyên làm trứng ốp la cho hai người, mấu chốt là hai người này ăn trứng ốp la, còn ăn như bít tết, yêu cầu chín bảy phần.
Con người thâm thúy của Quyền Đế Sâm híp lại, tại sao lần này hai người lại cùng chung ý kiến rồi thế này!
Anh chỉ nói một từ: "Được!"
Khi Quyền Đế Sâm tự xuống bếp nấu bữa sáng cho hai mẹ con này, Mặc Sơ và Mặc Hàm còn vỗ tay nữa.
Tốc độ của quân nhân chính là khác biệt, chưa đến nửa phút đồng hồ, Quyền Đế Sâm đã mỗi tay một đĩa bưng trứng ốp la ra rồi!
Anh đưa ra bàn cho hai người phụ nữ!
Lúc này, anh lại mang sủi cảo vào bếp.
Mặc Sơ và Mặc Hàm đang vui vẻ ăn bữa sáng, Mặc Hàm khen: "Tay nghề của chú Quyền lớn còn tốt hơn anh Quyền nhỏ!"
"Sơ Sơ, nhìn dáng vẻ chú Quyền lớn bó tay bất đắc dĩ, hả giận không?" Mặc Hàm ăn xong thì hỏi cô.
Mặc Sơ giơ ngón cái lên với cô bé: "Biểu hiện của Hàm Hàm rất đáng khen, cực kỳ giỏi, đáng khen đáng khen! Mẹ đi ngủ đây, con tự chơi nha!"
Khi Mặc Sơ đi lên lầu, Quyền Đế Sâm bê một đĩa sủi cảo rán ra, Mặc Sơ lập tức chảy nước miếng: "Em vẫn muốn ăn!"
Đương nhiên là cô cảm thấy sủi cảo rán ngon hơi sủi cảo luộc! Thực ra, bất kỳ chuyện gì cũng đều giống nhau, hơi thay đổi phương pháp một chút, hiệu quả đã khác hoàn toàn rồi.
Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Ăn no rồi hãng đi ngủ!"
"Vâng!" Mặc Sơ vui vẻ nhận cái đĩa, sau đó cô lại quay lại bàn ăn.
Mặc Hàm mở to mắt nói: "Cô, cô ăn nhiều như vậy, cô sẽ béo như heo đấy!"
Mặc Sơ lập tức đẩy cái đĩa ra, đẩy ra chỗ Mặc Hàm: "Cô không ăn nữa!"
Quyền Đế Sâm gắp một miếng, để ở bên miệng thổi thổi, sủi cảo vừa mới rán xong nên còn hơi nóng, anh đợi nguội một chút mới đưa bến bên miệng Mặc Sơ: "Nào, tranh cãi với một đứa trẻ làm gì? Không hào phóng gì cả!"
Mặc Sơ ăn một miếng sủi cảo rán, rồi mới nói: "Ò, anh Quyền, anh bảo vệ con bé như thế, có phải con bé là con riêng của anh đúng không?"
Quyền Đế Sâm cảm thấy nói đạo lý với phụ nữ, sinh vật như đàn ông, trời sinh đã nói không lại rồi!
Anh nhìn Mặc Sơ, rồi lại nhìn Mặc Hàm, anh bình tĩnh hỏi: "Hàm Hàm, cháu họ gì?"
"Cháu họ Hàm tên Hàm! Kêu là Hàm Hàm!" Mặc Hàm nháy mắt với Mặc Sơ, đôi mắt của cô bé to tròn xinh xắn giống hệt Mặc Sơ.
Quyền Đế Sâm cũng đút một miếng sủi cảo cho Mặc Hàm: "Nào! Chú đút cho cháu này!"
Mặc Sơ không quên trên Mặc Hàm: "Bây giờ cháu cũng là heo nhỏ! Mập thành một người mập nhỏ rồi, không có bạn nam thích cháu đâu!"
Mặc Hàm lại vươn tay ra ôm cổ Quyền Đế Sâm, sau đó bẹp một cái lên mặt anh: "Cháu muốn gả cho chú Quyền! Rồi cháu xem cô khóc thế nào!"
Quyền Đế Sâm cũng không khuyên can, cũng không giận, anh mặc hai người một lớn một nhỏ chơi với nhau, anh cũng muốn nhìn xem, hai người này sẽ chơi đến mức độ nào!
Xem ra, cuộc sống sau này của anh, chắc chắn sẽ cực kỳ cực kỳ đặc sắc!
Mặc Sơ cũng thơm một cái lên má Quyền Đế Sâm: "Em gái nhỏ mập mạp, cháu phải lớn nhau lên! Cháu mà còn không lớn là chú Quyền già đi đó!"
Cô nói xong thì chạy lên lầu, thời gian hạnh phúc nhất của cuộc sống chính là đây! Nhưng bây giờ cô chỉ muốn ngủ bù thôi, hôm qua đi máy bay mệt chết đi được, kết quả buổi tối Quyền Đế Sâm lại lôi cô làm hoạt động tạo người, bây giờ thật sự là cô chỉ muốn ngủ thôi.
Trên gò má của Quyền Đế Sâm đã lưu lại hai dấu son môi.
Đây là dấu son môi của tình yêu.
Anh và Mặc Hàm ăn bữa sáng cùng nhau: "Hàm Hàm, cháu ở nhà chứ? Hay đi chơi cùng Hi Hi?"
"Cháu đi tìm bạn của cháu chơi!" Sau khi chào tạm biệt anh xong, Mặc Hàm liền đi tìm đại Chu và tiểu Chu chơi.
Quyền Đế Sâm thì không có đến công ty, sau khi thu dọn bàn ăn xong, anh đi lên lầu, đi về phòng ngủ.
Anh mở cửa ra thì trông thấy Mặc Sơ đang ngủ say, anh cúi đầu hôn lên môi cô: "Bà Quyền, không thấy Hàm Hàm đâu!"
"Không cần lo lắng, đứa nhỏ này lanh lợi lắm, đến tối đến giờ ăn cơm với đi ngủ chắc chắn con bé sẽ về!" Mặc Sơ lầu bầu.
Quyền Đế Sâm thấy cô hiểu rõ như vậy thì càng chứng minh cho suy đoán của anh.
"Sao em biết Hàm Hàm là cô bé như thế?" Quyền Đế Sâm tiếp tục hỏi cô.
Mặc Sơ buồn ngủ lắm, cô cũng không có tính cảnh giác, sao người đàn ông này chưa đi làm mà thay vào đó là đến nói với cô chuyện của Mặc Hàm, cô nói: "Con bé và Hi Hi cùng lớn lên với nhau mà! Sao mà con bé đi chệch được?"
Sau khi nói xong câu này, bỗng nhiên cô cảm thấy hình như mình vừa để lộ cái gì rồi thì phải?
Qủa nhiên, cô không phải một người nằm vùng giỏi!
Cô đã nói ra chuyện của Hàm Hàm và Hi Hi rồi hả? Mặc dù cô chưa có nói rõ, nhưng, chắc chắn người đàn ông này đã đoán được rồi!
Giờ phút này, Mặc Sơ chỉ muốn giả vờ chết thôi!
Quyền Đế Sâm đã hiểu ra tên của hai đứa nhỏ, Mặc Hi và Mặc Hàm, ngụ ý chính là môi cặp cục cưng long phượng hiếm có!
Giờ phút này, cơn sóng lòng trong anh dạt dào!
Anh tưởng anh có một người con trai là đã hạnh phúc lắm rồi, nào ngờ, anh còn có một cô con gái, đang ở nước ngoài chưa có trở về.
Xem ra, anh phúc hắc kín đáo, Mặc Sơ cũng không kịp đề phòng!
Cô nhóc này lại có thể giữ kín như bưng, còn liên hợp với con gái cùng chỉnh anh!
Quyền Đế Sâm nhìn Mặc Sơ đang ngủ rất yên, anh ghé sát vào tai cô, hơi thở nóng bỏng thổi lên da cô: "Bà Quyền, em có điều gì muốn nói cho anh biết không?"
"Có!" Mặc Sơ bị anh áp sát lại mà run lên, cô mở mắt, đáng thương nói: "Chồng, em buồn ngủ lắm! Anh có thể để cho em ngủ không? Chân em sắp đứt rồi..."
Tối hôm qua, chân của cô quấn lên eo anh, cô đã nộp vũ khí đầu hàng lâu rồi, còn anh thì càng chiến càng hăng, càng không thể vãn hồi.
Mặc Sơ nhìn Quyền Đế Sâm với ánh mắt chăm chú: "Em muốn ngủ một giấc thật ngon, anh có thể thành toàn cho em không...".