"Tiền bối Tô đang ăn cơm trưa à!" Kiều Thanh Du vừa đi vào, vẫn là khuôn mặt tươi cười: "Tôi và bạn Mặc Sơ cũng vừa ăn cơm ở đây, nên chúng tôi tới chào một tiếng!"
Vợ của Tô Thành Tường không muốn sinh con, lúc nào cũng muốn dốc sức trên con đường chức vị, điều này làm cho Tô Thành Tường rất tức giận, nhà anh ta là ba đời chỉ có một con trai, bố mẹ anh ta hy vọng anh ta sinh vài đứa con.
Đứa bé này tất nhiên là con riêng của anh ta rồi, anh ta luôn cẩn thận không để người khác biết, đặc biệt là đồng nghiệp của mình.
Tô Thành Tường nói với hai mẹ con: "Các em ăn no rồi thì ra xe trước đi! Anh và các đồng nghiệp bàn chuyện công việc!"
"Vâng!" Người phụ nữ vội vàng kéo đứa bé đi, trước khi đi, đứa bé còn không quên gọi một tiếng: "Bố, tối nay phải về sớm đó!"
Tô Thành Tường muốn giấu cũng không giấu nổi nữa rồi, anh ta gật đầu với đứa bé: "Được."
Sau khi hai con rời đi, Tô Thành Tường thay đổi sắc mặt, anh ta giận dữ mắng Kiều Thanh Du: "Kiều Thanh Du, cô theo dõi tôi hả?"
Kiều Thanh Du khoanh tay trước ngược, không sợ gì: "Tôi còn chưa theo dõi anh theo giờ New York đấy! Vị này bạn thân của tôi và cũng là bà Quyền, chắc anh biết nhỉ! Anh nghĩ, có người bôi nhọ cậu ấy, tôi có thể khoanh tay đứng nhìn không? Hôm nay anh hãy nói ra ai là người ở công ty cậu ấy đã tiết lộ tư liệu của Chu Hoa Hủy? Nếu không, hừ hừ...!anh cũng không ăn trôi được đâu.
"Cô còn trẻ không học theo gương tốt, lại đi học đe dọa tôi hả?" Tô Thành Tường trách cô.
Kiều Thanh Du lạnh nhạt nói: "Ai bảo anh có nhược điểm trên tay tôi?"
Tô Thành Tường vẫn không chịu nói: "Tôi và vợ tôi đã thỏa thuận ly hôn rồi, cho nên, chuyện tôi có con, cô không huy hiếp được tôi đâu!"
Kiều Thanh Du trợn tròn mắt, Mặc Sơ thì lại không nhanh không chậm nói: "Anh Tô, nếu chỉ là thỏa thuận ly hôn, nếu cuộc hôn nhân này vẫn có ly hôn chưa có ký tên, anh vượt quá giới hạn trước thì anh là bên sai, về phía tài sản vợ trước của anh có thể yêu cầu chia nhiều hơn! Tất nhiên, tôi nghĩ, anh tuyệt đối không dám nói với cô ấy rằng anh đã có một đứa con trai năm tuổi đâu nhỉ! Trên phương diện kiếm tiền, ở trong nhà vợ trước của anh là nhân viên chứng khoán, nói bình thường, cô ấy sẽ kiếm được nhiều hơn anh rất nhiều! Anh nghĩ có người phụ nữ nào sẽ để lại tiền cho chồng trước nuôi con riêng của anh ta không?"
Mỗi người, đều sẽ bảo vệ lợi ích của mình.
Mặc Sơ cũng không muốn bất kỳ kẻ nào gây tổn hại đến lợi ích của mình.
Những lời này của Mặc Sơ, đã chọc trúng vào Tô Thành Tường, anh ta tức giận trừng mắt nhìn Mặc Sơ: "Sau khi tôi nói, các cô đều không được nhắc lại chuyện này nữa!"
"Được!" Kiều Thanh Du gật đầu: "Chúng tôi chỉ cần biết ai là nội quỷ! Việc riêng của anh, ai lại quản chứ?"
Tô Bằng Tường hít sâu một hơi, anh ta vẫn không muốn nói.
Mặc Sơ lại nói: "Nếu tôi đoán không nhầm, là Tô Tiểu Mễ nhỉ! Cô ta là em họ anh!"
Ánh mắt Tô Bằng Tường xoẹt qua một tia sắc bén, cuối cùng đã ngầm thừa nhận.
Kiều Thanh Du vỗ đầu: "Đúng rồi, bọn họ cùng một họ, tớ phải sớm đoán ra chứ! Tiền bối Tô, chúng tôi đã tìm được nội quỷ, anh tự cầu phúc đi!"
Mặc Sơ nói với Kiều Thanh Du: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trưa!"
Hai người liền ở trong nhà hàng cơm Trung này gọi món, Kiều Thanh Du rót một cốc Sprite: "Nào, cạn ly! Vì chúng ta đã tìm được nội quỷ! Cậu chuẩn bị về công ty, cậu định đối phó như thế nào với Tô Tiểu Mễ"
"Không cần tớ đối phó, tớ trực tiếp báo cáo chuyện này cho tổng giám đốc Triển!" Mặc Sơ nói: "Anh ấy phải ra mặt xử lý chuyện này, ai kêu anh ta là ông chủ cơ chứ!"
"Chẳng nhẽ cứ bỏ qua cho Tô Tiểu Mễ như thế à?" Kiều Thanh Du có hơi tức giận.
Mặc Sơ nâng cốc: "Nào, cạn! Xem tổng giám đốc Triển có thể chứa được cô ta nữa không!"
...!
Bệnh viện.
Ngày nào Mặc Hi và Mặc Hàm cũng sẽ đến bầu bạn với Quyền Thịnh Quốc, hai đưa bé rất hiểu chuyện, điều này khiến cho Quyền Đế Sâm cũng cảm thấy, Mặc Sơ mang theo hai đứa nhỏ, những năm nay thật sự là rất giỏi!
Hai anh em bọn họ đi qua phòng bệnh của Quyền Đế Đình trước, Quyền Đế Đình đang cầm thiện thoại chơi trò chơi, anh ta gọi: "Hi Hi, Hàm Hàm, mau vào đây!"
Hai anh em đi vào, Mặc Hi nói: "Chú hai là đồ tồi! Trước kia đã lừa Sơ Sơ!"
Tất cả những người đối xử không tốt với Sơ Sơ, đều là đồ tồi!
"Chú hai biết sai liền sửa, được không?" Quyền Đế Đình lập tức nói: "Trước kia chú hai xấu xa, nhưng mà, bây giờ chú hai thật lòng thích Mặc Mặc, bằng không thì chú cũng sẽ không lấy mạng của mình ra chắn dao cho cô ấy!"
Mặc Hàm gật đầu: "Về điểm này thì chúng cháu tin, nếu không cháu và Hi Hi cũng sẽ không vào đây! Chú hai tìm chúng cháu có việc gì?"
Hai mắt Quyền Đế Đình sáng lên: "Dạo gần đây, sao Mặc Mặc không tới bệnh viện nữa vậy?"
"Tất nhiên, daddy cháu đã ra viện rồi mà!" Mặc Hàm nói với anh ta: "Tất nhiên là Sơ Sơ phải ở bên daddy rồi! Sau đó, cháu và Hi Hi tới thăm cụ nội!"
Mặc Hi nắm tay Mặc Hàm: "Chúng cháu đi thăm cụ nội đây!"
Hai anh em đã đi vào phòng bệnh của Quyền Thịnh Quốc, Mặc Hàm thở dài: "Hi Hi, cụ nội cứ ngủ như thế này, chắc là cụ mệt lắm, cụ còn không dậy chơi nữa! Cụ nội, nếu cụ tỉnh lại, cháu sẽ cho cụ một nửa số đồ chơi của cháu! Woa, cháu cho cụ một nửa, cụ cũng không đồng ý à? Được rồi, cháu cho cụ hai phần ba đấy! Cụ nội vẫn không chịu tỉnh lại, vậy thì ba phần tư đi, không thể thêm nữa đâu ạ! Cháu chỉ còn có một ít thôi..."1
Lúc này, Mặc Hi lấy ra một hộp nhạc cổ điển, sau đó bật nhạc lên.
"Cái này ở đâu vậy?" Mặc Hàm cảm thấy, Mặc Hi rất giỏi tìm đồ, cái gì cũng có thể tìm được!
"Cái này anh phát hiện ở trong phòng cụ nội, chắc là tín vật định tình khi xưa bà cụ nội tặng cho cụ ấy!" Mặc Hi nói.
Mặc Hàm nhíu mày: "Chẳng phải hộp âm nhạc đã hỏng rồi sao?"
"Anh đã sửa rồi!" Hiếm có dịp Mặc Hi đưa hai tay ra: "Ai bảo anh là cục cưng thiên tài biến đồ hỏng thành bảo bối cơ chứ!"
Mặc Hàm cười nói: "Cục cưng thiên tài là phải để người khác khen! Anh tự khen đúng là mặt dày! Em có thể khen anh, anh cũng có thể khen em, như thế chúng ta chính là người khác đang khen rồi!"1
Khụ khụ, tiểu công chúa, đây gọi là khen nhau có được không hả? Em cho là mình mang tấu hài à!
Khi hộp âm nhạc đang không ngừng hát ca, hai anh em cũng líu ríu không dứt.
Đột nhiên, có một bàn tay chạm vào Mặc Hàm, cô bé nói: "Có ma đúng không? Sao em cảm giác được là sau lưng có một bàn tay nhỉ?"
"Ma quỷ lộng hành vào ban ngày ban mặt á?" Mặc Hi sát đầu lại nhìn, cậu bé vui mừng kêu lên: "Cụ nội đã động đậy rồi!"
"Woa, quả nhiên trên đời này, sức mạnh của tình yêu là vĩ đại nhất!" Mặc Hàm nở nụ cười: "Chúng ta, người nào cũng không gọi được ông cụ nội tỉnh lại, kết quả hộp âm nhạc của bà cụ nội có sức mạnh nhất!"
Mặc Hi đã ấn nút gọi khẩn cấp ở đầu gường: "Cụ nội cháu tỉnh rồi! Bác sĩ mau đến đây!"
Lục Vũ Trạch chờ bác sĩ và y tá rồi cùng đi qua, bọn họ thấy Quyền Thịnh Quốc đã hôn mê hơn một tháng, tỉnh lại như kỳ tích.
Quyền Thịnh Quốc vừa mở mắt ra thì liền nhìn thấy hai em bé trắng ngần, ông ấy tưởng là mình là đang nằm mơ, trẻ con gọi tiền trong mộng, một đôi kim đồng ngọc nữ cơ!.