Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 249: 249: Bà Quyền Giỏi Lắm




"Bác trai, bác muốn nói gì à?" Thần cổ phiếu thấp giọng nói: "Có phải bác muốn nói là, tại sao trong mấy ngày mà 60 vạn đã biến thành 8000 vạn rồi, đúng không? Đây là bí mật, bác sẽ không biết đâu!"
Mặc Đại Thăng muốn nói chuyện, nhưng mà ông ta không nói ra được một chữ nào cả!
Ông ta muốn động đậy, nhưng nửa người ông ta không nhúc nhích được.

Thần cổ phiếu lại nói tiếp: "Có khi, sau ngày mai, 8000 vạn sẽ biến thành 8 trăm triệu! Có điều, tôi dám chắc là bác biết hơn hai mẹ con ngu xuẩn kia một điều là trên đời này sẽ không có có miếng bánh nào tự nhiên rơi xuống..."
Mặc Đại Thăng tức đến run cả người, nhưng ông ta lại không thể ra sức ngăn cản mọi chuyện này!
Cuối cùng, thần cổ phiếu nói với ông ta: "Có phải bác muốn hỏi tôi là ai, đúng không? Vì sao tôi làm như vậy? Ai phái tôi đến? Tôi nghĩ, trong lòng bác rõ hơn bất kỳ ai! Bai bai, tôi đi đây!"
Sau khi ra ngoài, thần cổ phiếu mỉm cười với mẹ con Mặc Thị rồi nói: "Bác trai cũng muốn kiếm tiền, ý của bác ấy là hình như bác ấy vẫn còn một khoản nhỏ nữa, bảo các bác tìm xem nó ở đâu? Sau đó mang đi đầu tư cổ phiếu!"
"Cái lão già này, ông ấy đã nằm liệt giường lâu như vậy, tôi đã chăm sóc ông ấy suốt như thế, thế mà ông ấy vẫn còn quỹ đen hả?" Trần Chân Dao tức lắm: "Bà đây mặc kệ ông đấy, kệ ông sống hay chết cũng không liên quan đến tôi."
Mặc Chiêu Đệ lập tức khoác tay thần cổ phiếu: "Đi thôi, đến khách sạn ăn cơm thôi!"
Ba người cùng đi đến khách sạn đã đặt trước.

Khách sạn Hilton.

Mặc Sơ đã hẹn Đường Tuyết Nhi tới đây uống trà nói chuyện, sau khi gặp mặt, hai người ngồi cùng nhau.

Lúc này là hơn ba giờ rưỡi chiều, thời gian ăn trưa đã qua rồi, thời gian cho bữa tối thì chưa đến, trong nhà hàng rất ít người.

Chiều nay, Đường Tuyết Nhi không có tiết, nên cô ta đến nơi hẹn.

Đây là lần đầu tiên Mặc Sơ gặp Đường Tuyết Nhi người thật, cô ta ở ngoài đời còn có dáng dấp oai hùng mạnh mẽ hơn trên ảnh nhiều, là một nữ thần có văn hóa có tu dưỡng.


"Cô Đường, tôi là Mặc Sơ của công ty tổ chức hôn lễ Thiên Trường Địa Cửu!" Mặc Sơ tự giới thiệu.

Đường Tuyết Nhi rất thoải mái: "Chị dâu, em đã từng gặp chị ở bữa tiệc đám cưới của anh Sâm!"
Một câu chị dâu này, trái lại làm cho Mặc Sơ cảm thấy, cô đang làm một chuyện tàn nhẫn, nói cách khác, Đường Tuyết Nhi là thân thích bên phía Quyền Đế Sâm.

Tất nhiên, Quyền Đế Sâm cũng là người trong quân môn, anh và nhà họ Đường quen nhau cũng chuyện bình thường.

"Tôi gọi cô là Đường Nhi, được không?" Mặc Sơ nhìn cô ta: "Đây là trà xuân Mông Sơn, cô uống thử đi xem ngon không?"
Theo tài liệu mà Mặc Sơ lấy được, Đường Tuyết Nhi rất thích trà Mông Sơn, thực ra giống như thích một thứ đồ, thích một người cũng giống như vậy, luôn luôn có một số lý do nói không nên lời.

Đường Tuyết Nhi uống một ngụm, khen: "Trà ngon! Chị dâu có lòng!"
Mặc Sơ cũng uống một ngụm, cô thì không biết phẩm trà lắm, cô chỉ hiểu một chút chút ở mặt nào đó thôi.

"Chị dâu, liên quan đến hôn sự, Mộ Dật Phong muốn từ hôn, tôi cũng không muốn sống với anh ta!" Đường Tuyết Nhi nói ta tâm tư trong lòng: "Nhưng mà, thể nào bố mẹ của nhà họ Mộ và nhà họ Đường chúng tôi cũng sẽ không đồng ý, cái mà họ gọi là trai tài gái sắc trời sinh một cặp, vì sao không thể kết hôn sinh con? Nói cách khác, cô phải giải quyết được bố mẹ của nhà họ Mộ và bố mẹ nhà tôi! Đương nhiên, tôi cũng có điều kiện..."
"Tuyết Nhi, cô nói đi!" Mặc Sơ nghiêm túc lắng nghe.

Đường Tuyết Nhi nói: "Hủy hôn thì trình bày rõ là chúng tôi cùng làm chung, không phải anh ta đơn phương hủy hôn!"
"Được!" Mặc Sơ thấy hai người bọn họ đều không có ý muốn kết hôn, cô cũng đã bỏ đi ý nghĩ khuyên bọn họ.

Khi Mặc Sơ đang ghi chép lại thì có một trận ồn ào ở cửa.

Trần Chân Dao vừa đi vào vừa đánh giá khách sạn như một bà già không có văn hóa: "Khách sạn này nguy nga lộng lẫy thật đấy! Trời ơi, chưa bao giờ mẹ gặp cái khách sạn khí thế như thế này, lát nữa ăn cơm, có phải nhân viên phục vụ sẽ quỳ gối phục vụ đúng không?"

Khi bà ta nói tới đây, bà ta còn mắt sắc nhìn thấy Mặc Sơ đang ngồi ở cạnh cửa sổ, bà ta kéo áo con gái, dùng mắt ra hiệu, ý bảo muốn đi đến trước mặt Mặc Sơ thị uy!
Mặc Chiêu Đệ hiểu ý, cô ta lập tức kéo thần cổ phiếu đi về phía Mặc Sơ.

Trần Chân Dao còn chạy bước nhỏ qua đó nữa, bà ta đi tới cái bàn bên cạnh Mặc Sơ, bà ta cười đến run hết cả người, son phấn trên mặt đều sắp rơi xuống hết rồi.

"Mặc Sơ, đã nhìn thấy chưa? Đây là bạn trai của Chiêu Đệ, được mệnh danh là thần cổ phiếu Buffet nước ta!" Trần Chân Dao khoe khoang: "Người ta kiếm tiền, toàn là tính bằng giây đấy! Vừa rồi Chiêu Đệ đã kiếm được hơn tám ngàn vạn đó!"
Mặc Sơ nhìn chằm chằm vào hai mẹ con trang điểm lộng lẫy này, với cả một người đàn ông thoạt nhìn mặt mày sáng sủa, cô chưa từng chơi cổ phiếu nên cũng không biết giới cổ phiếu còn có tiểu thịt tươi này, có điều, mặc kệ thế nào, đây cũng là chuyện của Mặc Chiêu Đệ!
Cho nên, Mặc Sơ không có nói chuyện.

Lúc này, Mặc Chiêu Đệ còn kiễng gót chân, hôn một cái lên mặt thần cổ phiếu, sau đó cô ta mới nói: "Anh yêu, người khác cứ tưởng là bà Quyền thì kinh lắm! Thật ra, có thể làm vợ của thần cổ phiếu, em thấy này mới là ghê này!"
Thần cổ phiếu vừa nghe thấy cô ta đây là bà Quyền, anh ta lập tức cung kính gọi một tiếng: "Chào bà Quyền!"
"Chào anh!" Mặc Sơ thản nhiên trả lời, sao mà cô đoán dược, hai mẹ con Mặc Chiêu Đệ kéo một người đàn ông tới chính là để khoe với cô.

Cô cũng không ghen tị với người khác, bất kể Mặc Chiêu Đệ có khoe khoang như thế nào, cô cũng sẽ không để ý đến người đàn ông khác.

Mặc Chiêu Đệ vừa nhìn thấy thái độ của thần cổ phiếu, cô ta liền bất mãn: "Chị ta là cái thá gì? Anh lễ phép với chị ta như vậy làm cái gì?"
Thần cổ phiếu kéo cô ta đi: "Chúng ta đi uống trà chiều đi!"
Khi Trần Chân Dao còn muốn thể hiện một chút, thần cổ phiếu đã mỗi tay một người, kéo hai mẹ con bọn họ đi.

Mặc Chiêu Đệ mất hứng rồi: "Anh kéo em làm gì? Em muốn so bì với chị ta! Từ nhỏ đến lớn, thành thích học tập của chị ta luôn vượt hơn em! Em xé xách của chị ta, chị ta cũng thi tốt hơn rm! Sau khi trưởng thành, nói chung là chị ta mang tiếng xấu là chưa cưới đã sinh con, nào ngờ chị ta lại mang thai con của Quyền Đế Sâm? Chị ta nhảy vào hào môn, em muốn mạnh hơn chị ta, anh yêu, lúc anh cưới em, hôn lễ nhất định phải hơn hôn lễ của chị ta..."
"Đúng đúng đúng..." Trần Chân Dao cũng nói: "Hôn lễ phải long trọng nhất nhất nhất, tân khách phải nhiều nhất nhất nhất....!cô dâu cũng phải xinh đẹp nhất nhất nhất..."
Thần cổ phiếu thầm chán ghét: Chẳng mấy nữa chính là ác mộng đến, còn muốn hôn lễ ư? Đúng là một cặp mẹ con lòng tham không đáy!

Bên cửa sổ.

Đường Tuyết Nhi tay cầm chén trà, nhấp một ngụm: "Đây là mẹ nuôi của cô?"
"Ừ!" Mặc Sơ hơi ngạc nhiên là Đường Tuyết Nhi sẽ biết.

Đường Tuyết Nhi đặt chén trà xuống: "Ở trường chúng tôi, bất kể là giáo viên hay học sinh, thì đều nói chuyện hăng say về hôn sự của cô và anh Sâm! Nói là cô có một bà mẹ nuôi lòng tham không đáy, với cả một cô em gái cực phẩm cái gì cũng muốn giành! Có điều..."
Cô ta lại cầm chén trà lên lần nữa, uống một ngụm nhỏ với dáng vẻ cực kỳ ưu nhã, cô ta nhìn Mặc Sơ: "Cô là bông hoa gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn chân chính!"
"Tuyết Nhi khen tôi như vậy, cảm ơn nha!" Mặc Sơ cười nhạt: "Uống trà chiều với cô rất vui sướng, case này có tiến triển gì, tôi sẽ gọi điện cho cô!"
"Được!" Đường Tuyết Nhi gật đầu.

Sau khi Mặc Sơ và Đường Tuyết Nhi tách ra, cô đã đi về công ty.

Trình độ của Đường Tuyết Nhi cực cao, cô ta cũng rất nhạt với cuộc đính hôn không tình cảm này, điều này làm cho Mặc Sơ cũng yên tâm đi xử lý.

Hiện tại, chủ yếu là chuyện phụ huynh của nhà họ Mộ và phụ huynh của nhà họ Đường.

Mặc Sơ gọi điện thoại cho Mộ Dật Phong: "Anh Mộ, cô Đường cũng đồng ý giải trừ quan hệ vị hôn thê, cô ấy chỉ có yêu cầu là hai người cùng hủy hôn, chứ không phải anh đơn phương hủy hôn, như thế không vấn đề gì chứ?"
"Không thành vấn đề." Giọng nói trầm thấp của Mộ Dật Phong truyền tới.

"Được, ngoài ra tôi muốn gặp ông Mộ và bà Mộ, anh sắp xếp một chút, được không?" Mặc Sơ nói với anh ta.

Mộ Dật Phong trầm ngâm vài giây, sau đó mới nói: "Tối nay cô đến nhà tôi, tôi cho tài xế đến công ty cô đón cô! Bố tôi ở nhà!"
"Được!" Mặc Sơ xem đồng hồ trên cổ tay, cũng gần đến giờ tan làm rồi.

Cô mang máy tính bảng đi, đi xuống lầu, thì nhìn thấy một chiếc xe đã tới: "Cô Mặc, tôi là tài xế của nhà họ Mộ, bây giờ tôi đón cô đi gặp ông chủ!"
"Được!" Mặc Sơ lên xe, chiếc xe chạy về phía biệt thự sườn núi.


Biệt thự của nhà họ Mộ được xây dựng theo kiến trúc Châu Âu, một tòa cung điện màu trắng, giống như một viên minh châu to được khảm vào giữa sườn núi trong đám cây xanh biếc.

Sau khi xuống xe, Mặc Sơ liền nhìn thấy một thiếu niên áo trắng, cậu bé đang đọc diễn cảm một đoạn trong tác phẩm nổi tiếng thế giới, khi nhìn thấy Mặc Sơ, cậu bé trêu: "Dưới chân cô có rắn kìa!"
Mặc Sơ lại thản nhiên cười một cái, đúng là một đứa nhỏ xấu!
Mặc Tử Mạnh cũng thường trêu chọc cô, nên từ nhỏ cô đã không sợ rắn chuột gián rồi.

"Cậu hai!" Tài xế nói: "Đây là cô Mặc, cậu cả cho cô ấy tới tìm ông chủ bàn chuyện quan trọng!"
Mộ Ngạn Hạo thấy cô mặc trang phục điển hình của nhân viên công chức, cậu ta nhỏ giọng nói: "Anh cả tôi bảo cô tới giải trừ hôn ước hả? Tôi cho cô một bùa hộ mệnh này!"
Cậu ta nói xong thì cầm một cái gậy sắt rồi đưa cho cô: "Khi bố tôi đánh cô, cô nhớ giữ mình đó!"
Cậu ta đã chọc cho Mặc Sơ cười và cũng làm cô hiểu lần này cô đến đây là lành ít dữ nhiều thật rồi!
Nghĩ từ góc độ của người làm cha, Đường Tuyết Nhi muốn dung mạo có dung mạo, muốn học thức có học thức, muốn gia thế có gia thế, tất nhiên cô ta và Mộ Dật Phong là đôi vợ chồng đăng đối nhất, sao gia trưởng có thể đồng ý giải trừ hôn ước đây?
Mặc Sơ cảm thấy đứa trẻ này cũng đáng yêu, cậu ta không giống như Mộ Dật Phong trầm tĩnh nội liễm, cậu em trai này tinh ranh đáng yêu hơn!
"Cảm ơn ý tốt của cậu hai, tôi không cần!" Tất nhiên là Mặc Sơ sẽ không cầm cái gậy sắt mà cậu ta đưa.

Mộ Ngạn Hạo hừ một tiếng: "Đợi lát nữa bị đập vào đầu, tôi xem cô khóc như thế nào?"
Có điều, cậu ta lại nói luôn rằng: "Cô xinh thế này, khóc lên chắc chắn sẽ rất xấu!"
Mặc Sơ: "..."
Qúy công tử nhà giàu đang chỉnh cô, đúng là giống như Mặc Tử Mạnh, hồi nhỏ, Mặc Chiêu Đệ bảo Mặc Sơ xinh hơn cô ta, thế là, Mặc Chiêu Đệ và Mặc Tử Mạnh đã chỉnh cô đến nỗi cô đã khóc lên, sau đó bọn họ nói rằng cô khóc lên trông xấu như kẻ xấu xí!
Mặc Sơ lười phải khua môi múa mép với một thiếu niên, khi cô đi vào thư phòng, cô liền gặp được một người đàn ông trung niên dáng người vạm vỡ vẻ mặt uy nghiêm!
Mặc Sơ nghĩ, đây chính là ông cụ Mộ đây mà!
Khi đôi mắt sắc bén như ưng của Mộ Thế Trung nhìn thẳng vào Mặc Sơ, ông ta dứt khoát làm một cái ra oai phủ đầu với cô.

Ông ta nói với giọng vô cùng sắc bén: "Cô đừng tưởng cô là bà Quyền, thì có thể giải trừ quan hệ vi hôn của Dật Phong và Tuyết Nhi? Chuyện mà tôi không cho phép! Không ai hủy bỏ được.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.