Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 260: 260: Bản Lĩnh Làm Cho Đàn Ông Mất Hồn




Mặc Sơ rất phản cảm với phụ nữ như thế này, cố tình làm ra vẻ thần bí kể chuyện của người khác, còn tưởng mình chính nghĩa lắm!
Long Yên cười ha ha: "Sao nào? Không dám nghe à?"
"Không có dám hay không dám!" Mặc Sơ thản nhiên nói: "Chẳng qua là tôi không muốn lãng phí cuộc sống hữu hạn vào việc nói chuyện linh tinh với cô!"
Long Yên hùng hổ nói: "Nếu mà cô không nghe, chắc chắn cô sẽ hối hận!"
"Làm ơn, cô cứ để tôi hối hận đi!" Mặc Sơ nhún nhún vai: "Không có chuyện công việc, thì cô có thể đi rồi!"
Long Yên từ chỗ Vi Phương không có hỏi ra là ai đã hại cô hút bột k rồi vào tù, bây giờ cuối cùng cô ta đã phát hiện ra một chút chỗ kỳ quái liên quan đến nguyên nhân cái chết của vợ chồng Mặc Thị rồi.

Bây giờ cô ta chính là không phá tan Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ thì không dừng!
Long Yên thấy Mặc Sơ không muốn nghe, cô ta liền cố tình muốn nói.

"Tôi nói cho cô biết, Mặc Sơ, cái chết của bố mẹ nuôi cô, có người thao túng ở đằng sau đó!" Long Yên nói: "Tất nhiên, người này là ai? Tôi không nói cô cũng đoán ra được!"
Mặc Sơ cười lạnh một tiếng: "Long Yên, nếu cô định phá hoại tâm trạng của tôi, tôi nghĩ, cô vẫn chưa có cái bản lĩnh đó! Tuy Mặc Sơ tôi tuổi tác không lớn, trải nghiệm không cao, nhưng, tôi có một trái tim thẳng thắn vô tư, tôi làm việc quang minh chính đại, tôi không cần đi đoán tâm tư của cô! Tôi đã từng nói, chuyện cô hút bột k không liên quan gì với Đế Sâm, cô mà cứ muốn dây dưa chuyện này thì cô cứ phóng ngựa tới đây, vợ chồng chúng tôi không phải quả hồng mềm, không phải người mà cô bóp được!"
Nhưng mà điều đáng tiếc là, đoán chừng là Long Yên bị hại vào tù là Quyền Đế Sâm phái người giật dây, nhưng mà, anh làm quá sạch sẽ, cô ta không tìm được bất kỳ dấu vết nào nữa.

Long Yên tức lắm, nhưng cô ta cũng không có cách nào khác!
"Mặc Sơ, cô đừng có mà đắc ý, đợi tôi nộp bằng chứng lên, thì cô khóc cũng không kịp đâu!" Long Yên hừ một tiếng, quay người liền đi!
Mặc Sơ lắc đầu bất lực, người phụ nữ Long Yên này đúng là nên nhốt vào, thả ra ngoài chính là rắc rối!
Long Yên cảm thấy, nếu mà đi điều tra chuyện này thì người duy nhất biết rõ sự việc hẳn là Mặc Chiêu Đệ rồi.

Mặc Chiêu Đệ đang bị giam ở trong trại tạm giam, lúc Long Yên đi qua thăm cô ta, cô ta lập tức cầu cứu: "Cứu tôi!"

Long Yên nhìn chằm chằm vào cô ta: "Tôi có thể cứu cô, nhưng cô phải kể rõ ràng rành mạch cho tôi nghe tiền căn hậu quả của cổ thần đã lừa cô!"
Mặc Chiêu Đệ lập tức nói một lượt, cô ta còn không biết là có người đứng sau giật dây, cô ta vẫn đang dùng sức mắng chửi cổ thần, cô ta cảm thấy anh ra là một người đàn ông không có trái tim, không có lục ngủ ngũ tạng!
Long Yên đã lấy được ảnh chụp của cổ thần trong vòng we chat.

Cô ta dặn dò Mã Hầu và Ngưu Dương: "Đi điều tra rõ ràng về người đàn ông này!"
Mã Hầu cười nói: "Lần trước đối tượng điều tra là phụ nữ, lần này là đàn ông, có phải kết quả cũng giống thế không, đó là ném anh ta đến đường phong nguyện ở khu đèn đỏ, khiến cho cúc hoa của anh ta khó chịu?"
Ngưu Dương ừ ừ: "Có điều, chúng ta thử đàn ông cũng không tệ!"
"Hai người đừng buồn nôn nữa!" Long Yên lạnh giọng quát: "Không tìm được anh ta thì không cần về gặp tôi nữa!"
Long Yên đi tới công ty chứng khoán, cô ta phát hiện những tài liệu của cổ thần toàn là giả, tên thật của anh ta là gì, làm nghành nào, đều không ai biết.

Cô ta gửi những cái này vào hòm thư của Mặc Sơ, cô ta còn để lại lời nhắn cuối cùng: "Mặc Sơ, cô mở to mắt ra này, cô đừng để một người đàn ông che mắt nữa, cô hãy xem cho kỹ đi, cổ thần là giả, anh ta có ý định sẵn rồi đó!"
Mặc Sơ mở hòm thư công việc ra, nhìn thấy lời nhắn và tư liệu của Long Yên, cô không có để ý đến Long Yên, cổ thần có khả năng là cố tình lừa đảo, nhưng nếu Trần Chân Dao và Mặc Chiêu Đệ không tham của, thì sao lại bị cổ thần lừa cơ chứ? Chỉ có điều, đã làm Mặc Đại Thăng tức chết rồi!
Có nhân mới có quả, Mặc Sơ vẫn tin vào vòng tuần hòa nhân quả.

Mặc Sơ đi tới khách sạn, gặp người mẫu Ada.

"Chào cô Ada, tôi là Mặc Sơ - người tổ chức hôn lễ của các cô." Mặc Sơ tự giới thiệu: "Cô có yêu cầu gì đối với hôn lễ lần này, cô cứ việc đề suất với tôi."
Ada là một người mẫu 23 tuổi, làm nghành phụ thuộc vào tuổi trẻ, nếu cô ta không tìm một công việc ổn định, cô ta lại chẳng có sở trường khác, vậy thì cô thật sự quá yếu rồi!
Ada bảo dưỡng rất tốt, bất kể là khuôn mặt hay dáng người, đều cực kỳ tinh xảo.

Cô ta nói: "Tôi muốn chính miệng Trần Chấn Xung gọi tôi một tiếng mẹ trên tiệc cưới!"

Mặc Sơ biết, Trần Chấn Xung là con trai của người đàn ông mà Ada sắp cưới, Trần Chấn Xung còn lớn hơn Ada năm tuổi, anh ta và Quyền Đế Sâm xấp xỉ tuổi nhau, anh ta là một phú nhị đại, nhưng lại cực kỳ thích đùa giỡn đàn ông trong giới người mẫu và ngôi sao nữ!
Nghe đồn, Ada và Trần Chấn Xung đã yêu nhau năm năm.

Bắt đầu từ khi cô ta 18 tuổi, bọn họ đã ở bên nhau, nhưng mà, đồng thời Trần Chấn Xung cũng ở bên những người phụ nữ khác nữa, hơn nữa, Trần Chấn Xung chưa từng có ý định muốn cưới Ada.

Cho nên, Ada gả cho ông Trần, rất rõ ràng là mang tâm thái báo thù.

Ý tứ này chính là, anh không cưới tôi, vậy thì được thôi, tôi phải khiến anh gọi tôi một tiếng mẹ!
"Chuyện này, ông Trần nghĩ như thế nào?" Mặc Sơ biết, nếu việc nhà mà rối lên thì thật sự là cực kỳ khó giải quyết!
Ada dửng dưng nói: "Quan điểm của anh ta quan trọng lắm sao?"
Mặc Sơ nhìn cô ta chăm chú: "Anh ta sắp trở thành chồng cô, người bên gối cô, người mà cô nhìn thấy điều tiên mỗi sáng thức dậy, người bạn đời của cô, người ở bên lúc cô bị ốm, người đàn ông quan trọng nhất trong sinh mệnh của cô..."
"À..." Ada cười lạnh một tiếng: "Một đám cưới theo nhu cầu mà thôi, làm gì có tình thâm chân thành như cô nói?"
Mặc Sơ thở dài: "Tôi có thể gặp anh Trần không?"
"Ông ấy đang ở bệnh viện! Cô muốn gặp thì đi gặp đi!" Ada đứng dậy liền đi.

Mặc Sơ gọi bồi bàn, sau khi thanh toán xong, cô đã đi tới bệnh viện, Cố Mộc Thành thấy cô tới: "Đi ăn xiên nướng không?"
"Hôm nay tôi có việc rồi!" Mặc Sơ nói.

Cố Mộc Thành chớp đôi mắt xinh đẹp: "Cô bảo cái ông cụ Trần kia, người ở bệnh viện đều đang nghị luận sôi nổi, Ada cưới ông ta, chính là trả thù và sỉ nhục con trai ông ta, ông ta vẫn vui vẻ chịu đựng!"
"Đúng rồi, tình hình sức khỏe của ông Trần như thế nào?" Mặc Sơ hỏi.


Cố Mộc Thành và cô cùng đi tới phòng bệnh: "Yên tâm, ông ta thần trí tỉnh táo, chỉ có điều huyết áp cao, mỡ máu cao, đường máu cao, ông ấy là điển hình của ba cao bệnh.

Nhưng mà, trong thời gian ông ta nhập viện, Ada luôn bầu bạn với ông ta."
Mặc Sơ gật đầu: "Lời tỏ tình tình cảm nhất chính là bầu bạn cả đời, có lẽ, ông Trần thật sự muốn ở bên cô ta!"
Hai người đi vào phòng bệnh, Mặc Sơ nhìn thấy ông ta.

Ông Trần tóc đã rụng gần hết và đã thành đầu hói, cơ thể cũng hơi mập, ông ta nằm trên giường, tựa hồ là rất mong chờ sự đến thăm của người khác.

Khi ông ta nhìn thấy người tới không phải là Ada, trong mắt ông ta xoẹt qua một tai thất vọng.

Khi một người bị ốm, thì họ đều sẽ yếu đuối, đây là biểu hiện của nhân tính.

"Ông Trần, tôi là Mặc Sơ của công ty tổ chức hôn lễ." Mặc Sơ tự giới thiệu: "Liên quan tới hôn lễ, ông có ý tưởng gì thì có thể nêu ra với tôi."
Khi ông Trần đang nhắc tới đám cưới, ông ta vẫn tính cực mà hăng hái: "Chỉ cần Ada vui là được."
"Cô Ada đưa ra đề nghị là trên hôn lễ, cô ấy muốn nghe thấy anh Trần Chấn Xung gọi cô ấy một tiếng mẹ, ông có đồng ý không?" Mặc Sơ vẫn nói rõ chuyện này trước, để tránh tới lúc đó mà lúng túng thì không ổn.

Đôi mắt của ông Trần xoẹt qua một tia xấu hổ, ông ta thở dài: "Nghe cô ấy hết đi!"
"Được!" Mặc Sơ ghi lại: "Ông Trần, nếu ông còn có yêu cầu khác, hoan nghênh ông gọi điện cho tôi bất kỳ lúc nào."
Có vẻ ông Trần còn rất chiều Ada, ông ta nói: "Nếu Ada có yêu cầu gì, các cô cứ việc thỏa mãn cô ấy!"
"Vâng!" Mặc Sơ chuẩn bị ra về rồi.

Cố Mộc Thành chuẩn bị tan làm: "Mặc Sơ, cùng đi ăn xiên uống bia đi!"
"Tôi còn phải tăng ca!" Mặc Sơ nói: "Ngày mai, tôi phải đưa cho Ada một bản kế hoạch về hôn lễ, lần sau đi, tôi mời anh!"

"Được thôi!" Cố Mộc Thành chào cô.

Mặc Sơ quay về nhà tăng ca, trên đường cô lái xe về nhà, cô đã nhận cuộc gọi của Ada: "Công bố chuyện tôi và ông Trần ra đi."
"Được!" Mặc Sơ đỗ xe ở một bên, sau đó gọi điện cho Kiều Thanh Du: "Thanh Du, Ada và giám đốc công ty thực phẩm kết hôn rồi, cậu công bố giúp tớ nhé!"
"Mấy hôm nay vẫn đồn, nói là Ada, người phụ nữ này gả cho ông Trần là để trả thù, xem ra đã nổ ra đại chiến hết sức căng thẳng rồi đây!" Kiều Thanh Du mỉm cười nói: "Tớ đi soạn bài luôn đây, lát nữa là công bố ra thôi."
...!
Quán bar.

Trần Chấn Xung uống một ly trường đảo trà đá, hôn sự của Ada và ông Trần vừa công bố ra, người khắp thiên hạ đều biết người cho anh ta đội nón xanh là bố anh ta rồi!
Trên khuôn mặt âm u tàn ác của Crần Chấn Xung là biểu tình muốn giết người.

Tên phú nhị đại luôn thích chơi đùa phụ nữ này, giờ phút này đã trở thành trò cười cho cả thiên hạ rồi.

Long Yên vỗ vai anh ta: "Trần Chấn Xung..."
"Mặc kệ tôi!" Trần Chấn Xung quay đầu lại, khi nhìn thấy người tới là Long Yên, anh ta không có nói thêm gì nữa và lại bắt đầu uống rượu.

Long Yên ngồi bên cạnh anh ta: "Ada trả thù thông minh như vậy, anh đã nhìn ra rồi chứ! Cô ta không làm được vợ của anh, liền đi làm mẹ kế của anh! Anh thì sao? Chỉ có ở chỗ này uống rượu giải sầu à? Để cho hai bọn họ liên thủ tới chỉnh anh và làm anh xấu hổ sao?"
Trần Chấn Xung vỗ bàn: "Tôi có thể làm gì giờ? Một người là bố ruột của tôi, tôi cũng không thể giết ông ấy chứ! Ada, người phụ nữ hạ tiện đó, không đáng để tôi ra tay!"
"Thật ra, anh hoàn toàn có thể xuống tay từ chỗ người chủ trì hôn lễ!" Cuối cùng Long Yên cũng đã nói đến chủ đề chính: "Mặc Sơ, anh từng nghe nói chưa?"
Trần Chấn Xung gật đầu: "Vợ của Quyền Đế Sâm! Hôn lễ chấn động toàn thế giới đó, chính là Quyền Đế Sâm cho cô ta, con người làm vị hôn thê là cô thì bị cảnh sát bắt đi! Long Yên, cô muốn lợi dụng tay của tôi, để giáo huấn Mặc Sơ, tôi không có ngu thế đâu! Quyền Đế Sâm và tôi không thù không oán, việc gì tôi phải đối địch với anh ta! Vả lại hôn sự này là do ông già và con tiện nhân Ada mà, Mặc Sơ chỉ là người tổ chức hôn lễ mà thôi."
Ai bảo đầu óc của phú nhị đại là bã đậu nào? Đầu óc của Trần Chấn Xung đã uống rượu vào, thế mà vẫn tính rất nhanh!
Long Yên thầm tức giận, cô ta muốn tìm một đồng mưu cùng đối phó với Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm, rất rõ ràng, Trần Chấn Xung rất thông minh!
"Nhưng mà, vẻ xinh đẹp của Mặc Sơ, đó là thứ độc nhất vô nhị, anh không muốn nếm thử sao?" Long Yên dụ dỗ anh ta: "Nếu cô ta không có bản lĩnh làm cho đàn ông ***, thì sao có thể mê đảo Quyền Đế Sâm? Còn có thể khiến cho người đàn ông uy chấn tứ phương quyền thế ngập trời như Quyền Đế Sâm cưới cô ta làm vợ?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.