Vợ Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Chương 277: 277: Trách Nhiệm Của Người Đàn Ông




Quyền Đế Sâm nhiều việc, anh cũng không có thời gian nói thêm gì với Mặc Sơ, anh mặc quần áo xong, là nhanh chóng rời đi ngay.

Anh đi ra khỏi cửa, hai đứa con đều đã rời giường.

"Daddy..." Mặc Hàm chạy tới trước.

Quyền Đế Sâm bế cô bé lên, thơm lên má cô bé: "Hàm Hàm và Hi Hi, lát nữa hai con đi thăm cụ nội với mẹ nhé!"
"Daddy không đi à?" Đôi mắt Mặc Hàm sáng long lanh, cô bé đang nhìn anh với vẻ mong đợi.

Quyền Đế Sâm thấp giọng nói: "Daddy còn có việc! Xử lý xong sẽ đi thăm các con luôn!"
Mặc Hàm mỉm cười: "Daddy phải tới nhanh chút đó!"
"Được!" Quyền Đế Sâm thả cô bé xuống, sau đó anh xoa đầu Mặc Hi: "Con chăm sóc tốt cho mami và em gái nhé!"
Ừm, đây là trách nhiệm của người đàn ông!
Mặc Hi gật đầu hiểu biết.

Sau khi Quyền Đế Sâm đi, Mặc Hi và Mặc Hàm đi vào trong phòng ngủ, Mặc Sơ cũng đã ngồi dậy đi đánh răng rửa mặt rồi.

Cô đi ra thì nhìn thấy hai cục cưng nhỏ đang ở trong phòng.

"Chào buổi sáng!" Mặc Sơ vẫy tay với hai đứa bé.

Mặc Hàm chạy tới: "Sơ Sơ, sao mắt hồng vậy? Tối qua mẹ khóc à?"
Tuy Mặc Hi chỉ im lặng nhìn cô, nhưng, ánh mắt đó tỏ vẻ, cậu bé cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì!
Trong nháy mắt đó Mặc Sơ cảm thấy may mắn, bố của hai đứa bé này là Quyền Đế Sâm, nếu như là tên đàn ông xấu xa giống như Long Diệu Thiên, thì cô thật sự không biết phải làm sao?

"Không sao, tối qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn ấy mà." Mặc Sơ nói: "Bây giờ chúng ta đi tới nhà cụ nội nhé!"
"Vâng!" Hai đứa bé kêu lên.

Mặc Sơ lái xe đưa hai đứa bé đi đến nhà tổ của nhà họ Quyền.

...!
Dương Tử lái xe, Quyền Đế Sâm đi đến bên giám định.

Anh phỏng đoán, chắc hẳn bí mật lộ ra từ bên này.

Nhưng mà người nào cũng thề son sắt nói là chưa từng tiết lộ bí mật này!
Dương Tử lại đi điều tra tư liệu về thành viên gia đình của từng người, thì đều không có người phụ nữ này.

Quyền Đế Sâm đứng trên tầng của khoa giám định, anh nhìn xuống dưới cửa sổ, cảnh sát phát hiện có một người chết, gọi pháp y!
Khi pháp y xách hòm xuất hiện, đôi mắt của Quyền Đế Sâm mở to, anh bước nhanh đi xuống lầu, trong khi xe cảnh sát còn chưa mở ra, anh đã dùng một tay chặn chiếc xe lại, sau đó nhìn chằm chằm vào pháp y ở trên xe.

Khi pháp y Tần Thời nhìn thấy Quyền Đế Sâm, anh ta cũng hơi ngạc nhiên, anh ta không ngờ rằng Quyền Đế Sâm lại tới nhanh như vậy!
Khi ánh mắt của anh ta giao với ánh mắt của Quyền Đế Sâm, anh ta nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương mà sắc bén của Quyền Đế Sâm.

"Chú Tần, lâu rồi không gặp!" Quyền Đế Sâm dứt khoát gọi ông ta luôn.

Tần Thời nhìn anh: "Đế Sâm, chú bận việc trước đã, xong việc chúng ta uống một chén!"
"Được!" Quyền Đế Sâm gật đầu.

Tần Thời ngồi trên xe, sau đó lái đi.


Dương Tử cũng là người có ánh mắt cực kỳ sắc bén, anh ta lập tức đi điều tra hồ sơ của Tần Thời: "Tổng giám đốc Quyền, bên trên ghi ông ta là độc thân có một mình!"
"Tìm ra địa chỉ mà ông ta ở!" Lúc này, trái tim của Quyền Đế Sâm khó mà bình tĩnh được!
Dương Tử đã tìm được địa chỉ, anh ta lái xe qua đó.

Nơi đây là một căn nhà nhỏ ở ngoại ô và bằng gỗ, nó hoàn toàn bất đồng với tòa nhà xi măng cốt thép mọc lên san sát xung quanh.

Xung quanh căn nhà gỗ, trồng rất nhiều hoa, bươm bướm nhẹ nhàng bay lượn trên đó, có thể nhìn ra, chủ nhân là một người vô cùng thú vị!
Hàng rào nhỏ là kiểu kéo ra, Quyền Đế Sâm đi vào trong.

Trong phòng có một người phụ nữ, bà ấy đã ngắt xong một bó hoa tươi và đang đi về phía bình hoa, nghe tiếng tiếng bước chân, bà ấy tưởng là Tần Thời đã về, bà ta kêu: "Ông Tần, bê một gáo nước tới đây giúp tôi."
Quyền Đế Sâm nhìn thấy bên cạnh có một chậu nước bằng gốm, anh dùng gáo gỗ múc nước, sau đó đặt lên mặt bàn của bà ta.

"Ông Tần, sao ông về sớm vậy?" Bà ấy vẫn đang nói: "Ông đã ăn sáng chưa? Hay là? Tôi đi hái rau cải mà tôi trồng rồi nấu mỳ cho ông ăn nhé!"
Quyền Đế Sâm không có nói chuyện, anh chỉ đứng đó, không nhúc nhích.

Anh nhìn bóng lưng của bà ấy, bóng lưng yểu điệu duyên dáng, nhất cử nhất động lại vẫn ưu nhã phóng khoáng như vậy.

Có lẽ là không nghe thấy người nói chuyện, bà ấy đã quay người lại.

Khi bà ấy nhìn thấy Quyền Đế Sâm, bà ấy chẳng bất ngờ một tí nào, trái lại còn tỏ ra rất bình thường.

Bà ấy nhìn Quyền Đế Sâm mấy cái, rồi mới nói: "Đế Sâm, con tới rồi!"
Môi mỏng của Quyền Đế Sâm khẽ mím, hai nắm tay của anh thì càng nắm càng chặt, anh thật sự không ngờ, người nói cho Mặc Sơ biết tất cả, lại là bà ấy!

Không có gì khó chịu hơn so với chuyện người thân nhất đâm mình một nhát, nó càng làm anh khó chịu!
Có lẽ vẻ bề ngoài có thể thay đổi, giọng nói có thể thay đổi, nhưng hành động, thói quen của một người sẽ không thay đổi.

Bạch Tử, mẹ ruột của Quyền Đế Sâm, cô chủ của nhà họ Bạch, từ thời trẻ đã là người ưu nhã rộng rãi, học giả kinh thương tiếng tăm, phong cách làm việc có lúc làm cho đàn ông còn tự ti.

Bạch Tử thấy anh không nói chuyện, bà ấy vẫn cắm hoa với vẻ hết sức ung dung, sau đó bà ấy mới nói: "Có gì muốn hỏi, thì cứ hỏi đi!"
Quyền Đế Sâm biết, thời trẻ, Tần Thời thích Bạch Tử, chỉ có điều, Bạch Tử một lòng thích bố của Quyền Đế Sâm.

Cho nên, hôm nay khi anh nhìn thấy Tần Thời, anh cũng đoán được là ai đã nói ra thông tin cho Mặc Sơ rồi.

"Cuộc sống của con và Mặc Sơ, mẹ đừng có nhúng tay vào!" Quyền Đế Sâm trầm giọng nói.

Bạch Tử lắc đầu: "Đúng, những năm nay mẹ và lão Tần ở bên nhau, ông ấy làm việc ở khoa pháp y, thiên hạ không có vách tường nào không lọt gió, khoa giám định và khoa pháp y vốn chính là một nhà.

Sở dĩ mẹ kiên quyết phản đối Mặc Sơ, bởi vì cô ta là con gái của Long Diệu Thiên! Cô ta là con gái của người có thù giết cha con, con còn thật sự có thể cam tâm tình nguyện sống với cô ta cả đời sao?"
"Con và cô ấy sống như nào, đó là chuyện của con!" Giọng của Quyền Đế Sâm lạnh như băng: "Không sai, cô ấy là con gái ruột của Long Diệu Thiên, nhưng, cô ấy không có sống ở nhà họ Long một ngày nào hết, cô ấy chỉ là một cô nhi, nhà họ Mặc cũng đối xử với cô ấy không tốt! Trong mắt con, Mặc Sơ chính là tồn tại độc lập, cô ấy không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Long và nhà họ Mặc hết!"
"Nhưng, mẹ không thể chấp nhận, con trai của mẹ cưới con gái của kẻ thù mẹ!" Bạch Tử kiên quyết phản đối: "Còn nữa, con đừng quên, trên cái thế giới này, ông ngoại con yêu con biết nhường nào! Là ai đã hại chết ông ngoại của con! Là ai đã hại chết bố ruột của con!"
Quyền Đế Sâm quay đầu nhìn ra ngoài, anh không có nói thêm gì nữa, anh không quên mối thù, chính vì thế, nhà họ Mặc đã tan cửa nát nhà, còn nhà họ Long, anh cũng chuẩn bị ra tay rồi đây.

Một lúc sau, Quyền Đế Sâm vẫn nói như thế: "Thù hận, con vẫn đặt trong tim! Nhà họ Long xong rồi, chính là nhà họ Mộ nữa! Nhưng, Mặc Sơ là người của con, con không cho phép bất kỳ ai động vào một sợi tóc của cô ấy!"
Bạch Tử đánh đổ cái gáo gỗ ở trên bàn: "Đế Sâm, con đã yêu tiểu yêu tinh đó rồi sao? Trước kia mẹ tưởng rằng, con cưới cô ta chẳng qua là diễn trò, lợi dụng cô ta và Long Yên thành tình địch, đúng là đã đạt được mục đích như thế, bây giờ nên công khai thân thế của cô ta, khiến cho chị em bọn họ trở mặt thành thù, khiến cho vụ bê bối của Long Diệu Thiên phơi bày ra trước công chúng! Con thì sao? Thế mà con lại bảo vệ cô ta như vậy sao?"
"Cô ấy là mẹ của hai đứa con của con!" Trên cổ của Quyền Đế Sâm đã nổi lên gân xanh rồi: "Con có trách nhiệm bảo vệ cô ấy chăm sóc cô ấy yêu thương cô ấy!"
Trong lồng ngực của Bạch Tử cũng tràn đầy hận ý: "Ai bảo con uống rượu xong mất khống chế vào sáu năm trước? Con luôn là một người ung dung bình tĩnh như thế, ai bảo con không quản được cơ thể của mình? Bây giờ lại còn không kiểm soát được trái tim của mình nữa!"
Khi Quyền Đế Sâm còn chưa nói gì, Tần Thời đã vội vàng chạy vào.

Ông ta đã kiểm tra nhanh thi thể ở hiện trường, sau đó nhân lúc vận chuyển thi thể về thì ông ta quay về thăm Bạch Tử, nào ngờ, Quyền Đế Sâm đã đến nhà rồi.

Ông ta vừa về đã nghe thấy tiếng cãi vã của hai người, ông ta vội vàng nói: "Đế Sâm, cháu đừng khắc khẩu với mẹ cháu, cháu muốn trách thì trách chú đây này, chuyện của Mặc Sơ, là chú nói cho A Tử biết..."
Quyền Đế Sâm đã chuẩn bị đi rồi, trước khi đi, anh buông lời tàn nhẫn: "Người nào còn dám động vào một sợi tóc của Mặc Sơ, thì con sẽ không khách khí với người đó!"

Bạch Tử tức đến nỗi suýt thì ngất: "Thằng nhóc này, rốt cuộc là nó đã bị Mặc Sơ bỏ thuốc gì vậy? Cô ta đã làm nó mê đến nỗi thần hồn điên đảo rồi hả? Cô ta là con gái của kẻ thù của nó, nó còn có thể chung giường chung gối với cô ta sao? Sao nó có thể như vậy cơ chứ?"
Tần Thời vội vàng tiến lên đỡ Bạch Tử: "A Tử, em bớt giận, theo anh được biết thì quả thật đúng là Mặc Sơ là một cô gái tốt, cô bé là người chính trực hiền lành tích cực tiến lên, không có dính một tí thói xấu nào của nhà họ Mặc và nhà họ Long, nếu Đế Sâm đã thích cô bé ấy, bọn họ lại còn có con với nhau nữa, thì em cứ kệ theo tạo hóa của bọn chúng đi!"
"Không được!" Bạch Tử lắc đầu: "Em không chịu được! Lão Tần, Đế Sâm là đứa con mà em yêu thương nhất, sao em có thể cho phép thằng bé ở cùng với con gái của kẻ thù cơ chứ, sau này em còn gặp bố của thằng, chồng của em như thế nào đây?"
Lúc Bạch Tử nói xong thì bà ấy lung lay như sắp đổ.

Tần Thời lập tức ôm bà ấy dậy, đi về phòng, ông ta lại mở ngăn kéo ra, lấy thuốc cho bà ấy uống: "A Tử, em suy nghĩ quá nhiều rồi, em ngủ một lát đi!"
...!
Trên đường về, tâm trạng của Quyền Đế Sâm khó mà bình tĩnh được.

Mẹ ruột đã biến mất mấy năm nay, hóa ra bà ấy vẫn ở thành phố này.

Chỉ là, bà ấy ở chỗ tối, nhìn anh làm tất cả mọi việc, còn bất thình lình chặn ngang chuyện của anh nữa.

Quyền Đế Sâm đi đến nhà tổ nhà họ Quyền, vừa vào nhà anh đã nghe thấy rất nhiều tiếng cười vui.

Mặc Hàm đang kéo râu của Quyền Thịnh Quốc: "Cụ nội, râu này là thật hay là giả vậy? Nghe nói, cháu kéo râu của cụ, cụ đau thì nghĩa là thật? Cụ có đau không?"
Quyền Thịnh Quốc hưởng thụ niềm vui cháu chắt quấn gối, ông cụ cười ha ha: "Hàm Hàm cũng mọc ria mép, được không?"
"Đừng đừng!" Mặc Hàm lắc đầu: "Cuộc sống thời thơ ấu của cháu mới bắt đầu, đã biến thành bà lão rồi!"
Mặc Hàm cười nói: "Hi Hi, anh tới chơi cờ với cụ nội đi, em mệt lắm rồi!"
Cô bé quay đầu nói với Quyền Thịnh Quốc: "Cụ nội, tài chơi cờ của Hi Hi còn siêu hơn cả cháu và mami đấy!"
"Vậy à?" Quyền Thịnh Quốc cười nói: "Đây đúng là cha truyền con nối, Hi Hi và Đế Sâm thâm tàng bất lộ giống nhau cơ đấy!"
Mặc Sơ ở bên cạnh pha trà, cô nhìn một già hai trẻ chơi vui đến quên trời quên đất!
Cô nhớ tới Quyền Đế Sâm, người đàn ông này đúng là lòng dạ rất sâu!
Lúc cô đang nghĩ như thế thì liền trông thấy bóng dáng trở về của Quyền Đế Sâm.

Cô chạy như bay qua, sau đó ôm lấy cánh tay anh: "Đế Sâm, anh về rồi à!"
Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú, cô thả tóc xõa trên vai, mặc một chiếc váy dài hình hoa, khoác một chiếc áo choàng cùng nhóm màu, lúc cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nét mặt tràn ngập vui vẻ và hạnh phúc..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.