Lúc Mặc Sơ ăn cua, thì đều không cần tự động tay, đã có người đưa đến bên miệng rồi!
Cô biết, sự cưng chiều tế thủy trường lưu trong cuộc sống hàng ngày mới là sự cưng chiều phát ra từ nội tâm của một người!
Khi cô không há miệng, Quyền Đế Sâm liền để yên ở bên môi cô.
Trước giờ anh chính là một người đàn ông cực phẩm phúc hắc hữu dũng hữu mưa lại cực kỳ giỏi nhịn cô!
Mặc Sơ nào có phải là đối thủ của anh, cô căng thẳng với anh như thế này, thỉ chỉ có chính cô không giữ được bình tĩnh trước thôi.
Mặc Sơ hơi há miệng, ăn thịt cua tươi ngon vào trong miệng.
Anh từ từ đút hết chân cua cho cô, rồi lại tách vỏ cua ra, sau đó dùng thìa nhỏ xúc gạch cua rồi đưa tới bên miệng cô.
Mặc Hàm và Mặc Hi đều tự động tay ăn, hai đứa bé ăn vui lắm!
Mặc Hàm cũng đang xúc gạch cua ăn: "Sơ Sơ hạnh phúc thật đấy, con cũng muốn có một người chồng!"
"Đại Chu đang đợi đấy!" Mặc Hi liếc cô bé một cái.
Mặc Sơ thấy Quyền Đế Sâm đút cho cô ăn ngay trước mặt hai con như thế này, cô hơi ngượng ngùng!
Nhưng mà, Quyền Đế Sâm vẫn kiên trì.
Vì thế, trên bàn ăn Mặc Sơ đã trở thành cục cưng nhỏ, con cua này của cô được Quyền Đế Sâm bón cho ăn hết từng tí một.
Mặc Hàm ăn xong vẫn còn đang liếm ngón tay: "Con cua bị cả nhà chúng ta ăn, bọn nó cũng rất hạnh phúc, bởi vì chúng ta là một gia đình yêu thương nhau!"
Mặc Hi và Mặc Hàm ăn xong, hai anh em đi rửa tay rồi.
Mặc Sơ nghĩ lời con gái vừa nói, Mặc Hàm nói thật hay, một gia đình yêu thương nhau!
Cô lại nhìn sang Quyền Đế Sâm, bây giờ anh mới ăn cua, lúc nào anh cũng cho cô ăn trước, sau đó anh mới ăn!
Vừa nãy lúc tới cô vẫn còn đang tức giận!
Bởi vì anh chưa qua sự đồng ý của cô, anh đã bảo Triển Lạc Hàn thay đổi công việc trên tay cô rồi!
Giờ mới thấy, cô không nên giận chuyện này!
Sau khi cả nhà trở về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, hai đứa trẻ đi tắm rồi về phòng của chúng ngủ.
Mặc Sơ đang về phòng ngủ tắm rửa, cô thấy Quyền Đế Sâm vẫn đang ở thư phòng chưa có về phòng ngủ, cô cũng không có đi làm phiền anh!
Cho dù là vợ chồng, không gian riêng của hai người đều vô cùng quan trọng.
Lúc này, có người gõ cửa.
Mặc Sơ xuống lầu em, cô nhìn thấy người phụ nữ trung niên đã tới công ty cô tìm cô vào ngày đó: "Bà tìm ai?"
"Mở cửa!" Bạch Tử thấy Mặc Sơ vẫn còn ở đây, Bạch Tử hùng hổ nói: "Tôi phải về nhà sống!"
Mặc Sơ giật mình, lẽ nào đây là mẹ ruột của Quyền Đế Sâm sao?
Mặc Sơ mở cửa ra, Bạch Tử đi vào, câu đầu tiên chính là: "Không quen tôi, có phải không? Cái này không quan trọng, cô cũng không ngốc, chắc là cô rõ, cái người thân là chồng của cô, trước giờ chưa bao giờ đến mẹ mình trước mặt cô, ý là gì nhỉ?"
Sắc mặt của Mặc Sơ lập tức tái nhợt, tại sao mỗi lần cô chọn tin tưởng Quyền Đế Sâm, liền sẽ có người xuất hiện nói xấu vậy?
Bạch Tử liếc cô một cái, lúc này bà ấy nói với giọng vô cùng sắc bén: "Tôi không chấp nhận được việc con trai mình cưới con gái của kẻ thù làm vợ! Mặc Sơ, đây là lập trường của tôi!"
Mặc Sơ nhìn chằm chằm vào Bạch Tử, cô không biết người đến gặp cô ngày hôm đó là mẹ chồng của cô!
"Ngoại trừ việc tôi là một con nòng nọc mà Long Diệu Thiên bắn ra ra, thì tôi chẳng có quan hệ gì với ông ta cả!" Mặc Sơ định thuyết phục Bạch Tử.
Bạch Tử lại cực kỳ chán ghét nói: "Trên người cô cũng đang chảy dòng máu của ông ta, dòng máu ác độc, dòng máu ghê tởm, dòng máu xấu xa đến cực điểm! Tôi trông thấy cô là tôi bực mình! Sao cô không đi chết đi!"
Bạch Tử nói xong liền lên tầng hai, lúc bà ấy đặt va ly ở phòng khách, Quyền Đế Sâm đi ra khỏi thư phòng: "Sao mẹ lại về?"
Mẹ chồng nàng dâu ở chung, từ xưa tới nay chính là một vấn đề lớn lao!
Huống hồ, bây giờ Bạch Tử đã nhận định Mặc Sơ là con gái của kẻ thù, bà ấy sẽ không nhận Mặc Sơ là con dâu của nhà họ Quyền!
Mẹ chồng nàng dâu như vậy ở chung dưới một mái hiên, sẽ nháo ra bao nhiêu mâu thuẫn? E là khó mà tưởng tượng.
Bạch Tử trầm giọng nói: "Mẹ là mẹ ruột của con, mẹ muốn ở đâu thì ở!"
Quyền Đế Sâm khẽ nhíu mày, đối với việc Bạch Tử hỏi cũng không hỏi anh một tiếng đã chuyển tới sống, Quyền Đế Sâm thật sự là không vui.
Nhưng, đây là người mẹ đã sinh anh ra nuôi anh lớn, anh cũng không thể đuổi bà ấy ra khỏi nhà được!
Quyền Đế Sâm từ trên tầng hai đã nhìn thấy thân ảnh đơn bạch dưới ánh đèn tầng một, hai tay cô nắm chặt, có chút căng thẳng, có chút bất an, có chút bàng hoàng, có chút thất thố.
Quyền Đế Sâm đi xuống tầng một, anh đi tới bên cạnh Mặc Sơ, sau đó đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, rồi kéo cô lên lầu.
Mặc Sơ cảm động bởi hành động ấm áp của anh, mỗi bước chân mà cô đi theo anh, dường như có rất nhiều sự tin tưởng.
Khi hai người nắm tay đi tới cửa thang lầu, Bạch Tử ở cửa phòng ngủ lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ!
Quyền Đế Sâm không bước nữa, anh giới thiệu: "Mẹ, đây là Mặc Sơ, vợ của con! Con hy vọng hai người chung sống hòa bình! Bởi vì, con trai con gái của con cũng đang sống ở đây, con không muốn nhìn thấy bất kỳ tranh chấp nào! Con mong nhà ta là gia đình ấm áp!"
Sắc mặt của Bạch Tử có hơi khó coi, bà ấy tức giận nói: "Mẹ không muốn nhìn thấy cô ta!"
"Vậy thì mẹ không cần thiết phải sống ở đây đâu!" Giọng của Quyền Đế Sâm không cao, nhưng rất tuyệt tình.
Anh biết, Mặc Sơ không có bất kỳ người nào có thể dựa vào nữa rồi, cô chỉ có anh thôi!
Nếu anh không thể cho cô một bến cảng ấm cúng, cô còn có thể đi đâu được?
Bạch Tử tức giận nói: "Con vì một đứa con gái của kẻ thù, mà ngay cả mẹ ruột cũng không cần nữa hả?"
Lúc này, cửa phòng ngủ của hai đứa trẻ mở ra, Mặc Hi và Mặc Hàm đều chạy ra.
Bọn họ một người đứng bên trái, một người đứng bên phải của Mặc Sơ, tư thế đó chính là, ai muốn bắt nạt Mặc Sơ, thì phải qua cửa của bọn họ trước đã!
Lúc này Quyền Đế Sâm đã nổi giận rồi, anh nói rồi, anh mong có một gia đình ấm áp!
Đứa con là khởi nguồn của ấm áp!
Đứa con là người hồn nhiên nhất đáng yêu nhất trong thế giới của người lớn bọn họ!
Hai đứa bé đều đang nhìn chằm chằm vào Bạch Tử, một đôi mắt sáng ngời làm rung động lòng người!
Mặc dù Bạch Tử ghét Mặc Sơ, nhưng nhìn thấy hai đứa bé, trong lòng lại rất yêu thích.
Dù sao vẫn có một nửa huyết mạch là đến từ Quyền Đế Sâm!
Bạch Tử vẫy tay với hai đứa bé: "Nào, tới chỗ bà nội nào!"
Mặc Hàm bẹp miệng: "Lần đầu gặp mặt, cũng không có mang quà, cháu không đi!"
Thực ra là trong lòng cô bé không thích người bà này, người nào nói mami không tốt, Mặc Hàm đều không thích hết.
Bạch Tử không ngờ cô nhóc này nói chuyện lại lanh lợi như vậy, quả đúng là bà ấy không có mang theo quà: "Ngày mai bà nội bù cho các cháu!"
Lúc này, Mặc Hàm mới nói: "Được thôi! Cháu và anh trai, nể mặt daddy, không so đo chuyện không có quà của bà nữa!"
Làm gì mà Bạch Tử không hiểu ý của Mặc Hàm chứ, bà ấy thấy Mặc Hàm và Mặc Hi đi tới, bà ấy vươn tay ôm lấy bọn họ: "Người còn nhỏ mà tinh ranh quá! Còn không gọi bà à?"
Mặc Hàm: "Bà nội..."
Mặc Hi: "Bà nội..."
Mặc Hàm ngáp một cái: "Buồn ngủ quá, cháu phải về phòng đi ngủ đây!"
Cô bé nói xong liền rời đi cùng Mặc Hi.
Trận này vẫn chưa chính thức khai chiến trận đại chiến của mẹ chồng nàng dâu, bởi vì sự xuất hiện của hai đứa bé, nên đã tạm thời dừng lại rồi.
Quyền Đế Sâm cũng ôm Mặc Sơ về phòng đi ngủ, hai người đi vào trong phòng ngủ, Mặc Sơ nhìn anh chăm chú: "Xin lỗi, làm anh khó xử rồi!"
Nếu không cô phải con gái ruột của Long Diệu Thiên, vậy thì, có lẽ Bạch Tử sẽ không làm khó cô như vậy!
Quyền Đế Sâm cũng sẽ không bị kẹp ở giữa!
Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Em hy vọng, em có thể dùng hành động thực tế, làm cho mẹ anh biết, em và Long Diệu Thiên không giống nhau!"
Nếu đã nói ra rồi, Mặc Sơ cũng nói ra rất nhiều lời trong lòng: "Đế Sâm, em sẽ cố gắng!"
"Em đừng lo, tất cả còn có anh!" Quyền Đế Sâm gật đầu.
Sáng sớm hôm sau.
Quyền Đế Sâm có việc nên tới công ty trước, sau khi Mặc Sơ xuống lầu, thì liền nhìn thấy Bạch Tử đang nấu bữa sáng cho cặp thai long phượng!
"Mẹ, buổi sáng tốt lành..." Mặc Sơ chào bà ấy trước.
Bạch Tử không có ý xấu, bà ấy rất thương cháu trai và cháu gái, chỉ có điều bà ấy không chấp nhận nổi thân phận của Mặc Sơ.
Bạch Tử thấy cặp thai long phượng đã ăn no, liền kêu tài xế đưa hai đứa trẻ đi học: "Chiều bà nội đi đón các cháu, nhất định sẽ mua đồ chơi, được không nào?"
"Được! Chào bà nội! Chào daddy mami!" Cặp thai long phượng này chạy nhanh đến chỗ xe.
Sau khi đứa trẻ đi rồi, Bạch Tử mới nói: "Chỉ có buổi sáng tốt lành? Thì buổi trưa không tốt lành nữa hả? Buổi tối chết đành đành hả?"
"Mẹ, cả ngày tốt lành!" Mặc Sơ vẫn tốt tính nói.
Bạch Tử lại trầm giọng nói: "Mặc Sơ, hàng ngày cô không cần lo cho con à? Bữa sáng cũng không làm?"
"Mẹ, là con không tốt!" Mặc Sơ ngoan ngoãn nghe dạy bảo!
"Đừng gọi tôi là mẹ!" Đôi mắt của Bạch Tử đã đỏ lên: "Tôi không nhận nổi! Cái gì Đế Sâm cũng bảo vệ cô, không có nghĩa là tôi sẽ chấp nhận cô! Tôi khuyên cô tốt nhất là cô để lại bọn trẻ rồi ra đi một mình đi!"
"Đừng mà..." Mặc Sơ lắc đầu: "Các con là mạng sống của con! Mẹ...!không, phu nhân, con biết, đúng là trên người con có chảy dòng máu của Long Diệu Thiên, nhưng, con muốn nói rằng, ông ta là ông ta, con là con.
Con sẽ cố gắng, con không muốn mất con, con không thể không có Đế Sâm, con muốn có một gia đình hoàn chỉnh..."
Mặc Sơ nói đến sau, cô bật khóc luôn rồi.
"Mẹ bảo con làm gì cũng được, nhưng, mẹ đừng bảo con rời xa Đế Sâm và các con!!" Mặc Sơ nhìn Bạch Tử: "Phu nhân, bà cũng là người làm mẹ!"
Bạch Tử trầm giọng quát: "Cô tưởng cô khóc thì tôi sẽ mềm lòng à? Cô làm gì thì cũng vô dụng thôi!"
Mặc Sơ biết, nói nhiều vô ích: "Con đi làm trước đây!"
Mặc Sơ đi ra khỏi vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, hôm nay cô không muốn lái xe, vì thế cô đã gọi taxi.
Lúc này, xe của Kiều Thanh Du lái tới: "Mặc Sơ, lên đi!"
Mặc Sơ ngồi lên xe, Kiều Thanh Du thấy mắt cô hồng hồng: "Sao vậy? Tổng giám đốc Quyền bắt nạt cậu à?"
"Anh ấy sẽ không bắt nạt tớ!" Mặc Sơ lắc đầu: "Mẹ anh ấy không thích tớ!"
"Đây là vấn đề từ xưa rồi, không phải một sớm một chiều là giải quyết được!" Kiều Thanh Du cười nói: "Lúc nào thì cho tớ diện kiến lão thái thái này một chút, chỉnh bà ấy, bà ấy sẽ không hư hỏng nữa!"
Mặc Sơ thở dài: "Đây không phải chuyện lông gà vỏ tỏi, Thanh Du, thật ra tớ rất lo, tớ không biết, tớ và Đế Sâm có thể ở bên nhau bao lâu..."
"Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?" Kiều Thanh Du phanh gấp, cô ấy đỗ xe ở bên vệ đường: "Mẹ chồng như thế, không ở chung là được mà! Tớ không tin, tổng giám đốc Quyền là người đàn ông không có quyết đoán như thế!"
Lần đầu tiên Mặc Sơ thổ lộ tiếng lòng với bạn thân: "Tớ là con ruột của Long Diệu Thiên, nhà họ Quyền và nhà họ Long...".