Hai người ở trong thư phòng.
Lúc Quyền Đế Sâm quát Bạch Tử, Mặc Sơ cũng không tự giác được run run.
Người đàn ông này hung dữ lên, mẹ ruột anh cũng gầm lên giận dữ.
Quả thực, anh rất ít khi hung dữ với cô, anh chiều cô thương cô, nhưng mà mục đích thì sao?
Nếu mục tiêu của anh là phá hủy nhà họ Mặc, thì cô chỉ là một quân cờ trên tay anh thôi!
Thật cũng là giả, giả cũng là thật?
Thật thật giả giả? Ai lại biết huyền cơ trong đó cơ chứ?
Giờ phút này, sau khi Bạch Tử đi, thì chỉ có hai người Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ.
Quyền Đế Sâm đứng lên khỏi ghế, anh cúi đầu nhìn Mặc Sơ, cô vẫn đang chờ đáp án của anh.
Anh biết, anh đã tận tay phá hủy sự tín nhiệm mà cô dành cho anh.
Có những chuyện, không hề phát triển theo phương hướng anh kiểm soát, còn nữa, không có gì khó chịu hơn việc người thân của mình tính kế mình.
Bạch Tử đã tính kế Quyền Đế Sâm, Quyền Đế Sâm đã tính kế Mặc Sơ.
Quyền Đế Sâm điều chỉnh cảm xúc của mình một chút, anh thấp giọng nói: "Thật ra, em không cần phải biết!"
Quá khứ thì đã đi qua rồi, tương lai, anh vẫn sẽ tốt với cô, và chỉ tốt với một mình cô.
Sau khi kết thúc chuyện của Long Diệu Thiên, anh và cô sẽ không có ngăn trở gì nữa!
Ân oán của đời trước, cũng chấm dứt ở đây.
Mặc Sơ thấy anh lảng tránh, cô hít một hơi thật sâu: "Anh không muốn nói? Tại sao?"
Vậy thì, đáp án chỉ có một, đó chính là, anh là hung thủ đứng sau thật.
Mặc Sơ rất đau lòng với đáp án như thế này, tại sao người đàn ông mà cô tín nhiệm nhất lại bẫy cô như thế này?
Đôi mắt Quyền Đế Sâm nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đó bình tĩnh tự nhiên như bình thường, anh không nói, là bởi vì anh biết, anh không thể nói.
Nhưng mà, Mặc Sơ cũng là một người cố chấp!
Cô dũng cảm tiếp nhận hiện thực, cô có thể yêu bấp chấp tất cả, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa tự chịu diệt vong, cũng không muốn sống hồ đồ.
Chuyện này, nếu đã nói ra rồi, thì cô nhất định phải biết đáp án.
"Đế Sâm, nếu em nhất định phải biết đáp án thì sao?" Mặc Sơ có thể dịu dàng như nước, cũng có thể cố chấp đến cùng.
Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú, anh hy vọng biết bao cô chính là một con mèo nhỏ nhu thuận, lăn qua lăn lại phơi nắng trong lòng anh, cọ cọ trong lòng anh, rồi ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy thì vươn vai duỗi người, liếm mặt anh.
Mặc Sơ cũng đang nhìn anh, cô không có ý nhượng bộ một tí nào, người khác đã nói rất nhiều với cô, cô đều không tin.
Quyền Đế Sâm đối xử tốt với cô, nếu mà là lời bịa đặt, vậy thì lâu dần liền thành chân lý.
Nếu hôm nay anh không nói, cô ắt sẽ không bỏ qua.
Quyền Đế Sâm cũng không có giấu diếm nữa, anh trầm giọng nói: "Phải!"
Anh đã thừa nhận mình đã phá hủy nhà họ Mặc, anh là người đứng đằng sau, anh trở tay một cái đã thắng được thắng lợi, hơn nữa còn đối xử với Mặc Sơ như bảo bối yêu mến nhất.
Mặc Sơ vừa nghe được đáp án này, cô lung lay sắp đổ.
Cô đã từng nghe rất nhiều người nói bên tai cô, nói cùng một câu!
Đó chính là, Quyền Đế Sâm không hề tốt như trong tưởng tượng của cô!
Cô chỉ tin vào đôi mắt của mình, cô chỉ tin vào những gì mà mình nhìn thấy, cô chỉ tin vào cảm giác của cô, đó chính là, anh thật sự rất tốt với cô.
Cô vịn một tay lên chiếc bàn làm việc màu đen, mới không để mình ngã xuống.
Anh có biết không? Khi anh nói ra cái đáp án này, cô và anh còn đi tiếp thế nào được nữa?
Anh có biết không? Anh là đại anh hùng trong lòng cô, anh sẽ dẫm lên đám mây muôn màu tới cưới cô, cô chỉ đoán được mở đầu, cô không có đoán được kết cục!
Chí tôn bảo vĩnh viễn, Tử Hà tiên tử vĩnh viễn, những cái phân ly mãi mãi!
Cuối cùng sau khi chính miệng anh nói ra cái đáp án này, Mặc Sơ đưa hai tay lên che mặt, rồi từ từ ngồi xổm xuống đất, cô tưởng anh là chỗ dựa suốt đời của cô, nhưng không ngờ, cô đã rơi vào cái bẫy mà anh sắp đặt, cô còn tự cho rằng, anh chiều cô lên tận trời!
Mặc Sơ cũng không ngờ, hạnh phúc mà mình nghĩ hóa ra là một âm mưu được thiết kế tỉ mỉ.
Đương nhiên, chín chắn lão luyện như Quyền Đế Sâm, anh muốn bẫy một Mặc Sơ hiền lành đáng yêu, đó là chuyện dễ như trở bàn tay.
Phụ nữ, vĩnh viễn không thoát khỏi lưới tình.
Còn Quyền Đế Sâm, anh dùng trí thông minh của anh đan một cái lưới tình, trùm cô vào giữa cái lưới, cô càng hãm càng sâu càng bối rối, anh lại đứng ở ngoài lưới, bình tĩnh nhìn hết thảy những điều này!
Mặc Sơ từng nghĩ là, cô chưa cưới đã mang thai một cặp thai long phượng, mãi mãi cô cũng không thể tìm được người đàn ông yêu cô!
Bởi vì, không có người đàn ông nào có thể chấp nhận người phụ nữ như thế!
Cho nên, cô cũng không định lập gia đình với ai, khiến cho các con chịu tội, khiến mình phải chịu đựng sự châm chọc và ghẻ lạnh của người đàn ông!
Nhưng, Quyền Đế Sâm thì khác, anh đã bao dung tất cả của cô, anh đã cho cô tất cả!
Cô ở trong vòng ôm của anh, cô cảm thấy mình đã có được cả thế giới.
Cô cũng từng sợ hãi, tất cả đều chỉ là bọt nước, chỉ là hoa trong gương trăng trong nước tan như bọt xà phòng, chỉ là ảo ảnh chớp mắt đã không thấy nữa.
Khi thật sự là như thế, vậy mà cô đã sợ...!
Quyền Đế Sâm đứng trong thư phòng, anh chỉ cách cô trong gang tấc, nhưng anh có thể cảm nhận được, trái tim Mặc Sơ đã đi đến nơi thật xa rồi!
Cô gái này lớn lên như cỏ dại, thực chất bên trong lại mạnh mẽ hơn bất kỳ ai!
Cô có thể dốc hết lòng mình đi yêu một người, cô cũng có thể hận một người sâu sắc.
Lúc này, bầu không khí trong thư phòng áp lực chưa từng có.
Ở đây, từng lưu giữ tiếng cười vui của hai người.
Bọn họ từng ở đây quyến luyến kiều diễm, bọn họ từng ở đây hòa tan vào nhau, bọn họ cũng ở đây nói lời từ biệt.
Quyền Đế Sâm không nói gì.
Mặc Sơ cũng không nói gì.
Hai người đều im lặng, bọn họ không còn tâm ý tương thông với nhau nữa, mà là...!
Cuối cùng, Mặc Sơ từ từ đứng lên, cô nhìn khuôn mặt của Quyền Đế Sâm một lần nữa, cô không nói một câu nào, cô quay người, đi ra ngoài.
Quyền Đế Sâm nhìn theo bóng lưng thẳng tắp như cây bạch dương của cô, môi anh giật giật, anh muốn gọi cô lại, vậy mà anh lại kêu không ra tiếng.
Anh biết, giờ là thời gian hai bên bình tĩnh.
Đối với anh mà nói, đây là chuyện mà anh luôn giấu trong lòng.
Đối với Mặc Sơ mà nói, cô cần thời gian đi chải vuốt chuyện này.
Bọn họ đều là người lý trí.
Mặc Sơ thất hồn lạc phách đi ra khỏi thư phòng tầng hai, cô đi xuống tầng một, nhìn thấy Bạch Tử ngồi trong phòng khách uống trà.
Lúc Bạch Tử nhìn cô, trong mắt Bạch Tử là nụ cười đắc ý.
Trong lòng cô hiểu, có lẽ Bạch Tử chưa bao giờ chấp nhận cô!
Chẳng qua, Long Diệu Thiên cũng sắp đổ rồi, giá trị lợi dụng của Mặc Sơ cũng mất đi.
Là một con tốt bỏ đi, Bạch Tử còn cần làm cái gì cơ chứ?
Mặc Sơ không biết mẹ ruột của mình là ai, nhưng quan hệ của cô và mẹ nuôi Trần Chân Dao cũng không tốt, giữa mẹ và con gái, lẽ nào cũng không có tình cảm thật sao?
Trên thế giới này, rốt cuộc còn có cái gì là thật đây?
Mặc Sơ đi ra khỏi biệt thự ở vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, cô đi tới một vịnh.
Vịnh này, cũng từng có dấu chân của cô và Quyền Đế Sâm, cô và anh ăn cơm xong thì đi dạo ở đây.
Khi đó, bọn họ là đôi vợ chồng làm cho người ta hâm mộ.
Giờ đây, một mình cô cô đơn lẻ loi đứng ở bờ biển, nhìn khung cảnh mặt trời chiều ngã về tây.
Ánh tà dương ở bờ biển, ở nơi cuối chân trời, mặt trời đỏ từ từ hạ xuống, mây ngũ sắc ở chân trời tùy ý biến đổi sắc màu.
Mặc Sơ ngồi trên bờ cát, cô nhìn thấy có chim di trú bay tới vịnh Hồng Thụ Lâm Hải trú đông.
Thành phố S là thành phố lớn ở phương Nam, mùa đông ở đây thích hợp cho chim di trú tới ở qua mùa đông giá rét.
Chỉ chớp mắt, là sắp vào đông rồi!
Cô và Quyền Đế Sâm gặp lại nhau ở mùa xuân, cô và anh lại bắt đầu vào mùa thu.
Cô tưởng là cô cũng có thể làm một chú chim di trú, ở trong lòng của Quyền Đế Sâm sống qua một mùa đông ấm áp, nào ngờ, cô không phải!
Khi đêm tối dần buông xuống, trên toàn bộ đường bờ biển sáng lên đèn đường.
Một loạt đèn đường thật dài, chiếu sáng con đường phía trước cho người đi về buổi tối.
Khi hoàng hôn tắt hẳn, ánh đèn rực rỡ mới lên, nhìn ra xa thành phố vạn nhà đèn đuốc, nhà của cô ở đâu?
Mặc Sơ đứng lên, cô không quay về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Cô đi đến nghĩa trang của bố mẹ nhà họ Mặc, ở cái nơi giá trị xa xỉ này, vẫn là nơi mà Quyền Đế Sâm chọn!
Người đàn ông này, khiến cho Mặc Đại Thăng an nghỉ dưới đất, anh lại chọn cho ông ta một ngôi mộ, làm một tang lễ to!
Rốt cuộc lòng dạ của Quyền Đế Sâm thâm sâu cỡ nào, mới có thể giấu diếm không lộ ra chút sơ hở nào trước mặt cô!
Dù rằng bố mẹ ở nhà họ Mặc không thích cô, nhưng, bọn họ đã cho cô một gia đình!
Cô có thể không quan tâm đến bố mẹ nhà họ Mặc, nhưng cô không thể chấp nhận nổi việc bọn họ chết trong tay Quyền Đế Sâm!
Mà dường như, Quyền Đế Sâm làm bước nào chắc bước nấy, anh đưa Long Diệu Thiên vào tù, anh đã đập tan giấc mộng tổng thống của Long Diệu Thiên.
Quyền Đế Sâm có thể ngấm ngầm chịu đựng bao nhiêu năm như vậy, vào lúc Long Diệu Thiên sắp một bước lên trời, anh hung hăng kéo ông ta xuống, Quyền Đế Sâm như thế, rốt cuộc anh đáng sợ đến mức nào, Mặc Sơ cũng không tưởng tượng được.
Cô đã mang theo rượu tới, cô rót một ly cho Mặc Đại Thăng.
Người của nhà họ Mặc, chỉ có một mình Mặc Đại Thăng là đối xử được xem là tốt với cô!
Ít nhất, ở trong mắt Mặc Sơ, Mặc Đại Thăng tốt hơn Long Diệu Thiên rất nhiều.
Mặc Sơ lẳng lặng ngồi ở đây, bỗng nhiên cô hiểu ra, ý nghĩa của việc Quyền Đế Sâm làm tang lễ cho Mặc Đại Thăng.
Quyền Đế Sâm muốn cho Long Diệu Thiên một cái cảnh cáo, Mặc Sơ còn nhớ, anh cũng đưa một thư cho nhà họ Mộ!
Lẽ nào...!nhà họ Mộ cũng là một trong những mục tiêu của Quyền Đế Sâm ư?
Có điều, cái này cũng không liên quan tới Mặc Sơ nữa!
Sau này, Quyền Đế Sâm muốn đối phó ai, anh muốn ai đó ra sao, cũng là chuyện của một mình anh!
Khi Mặc Sơ dựa vào bia mộ của Mặc Đại Thăng, cô đã trông thấy một bóng dáng quen thuộc.
Úc Lạc Hàn mang theo một bó khang nãi hinh, anh ta đang ở cạnh bia mộ cách đó không xa, anh ta đặt hoa cạnh bia mộ, yên lặng đứng thẳng và không nói một câu nào.
Úc Lạc Hàn đứng khoảng mười phút, sau đó anh ta mới nhìn về phía Mặc Sơ.
Anh ta bước nhanh đi đến bên cạnh Mặc Sơ, tất nhiên Úc Lạc Hàn cũng biết tất cả mọi chuyện xảy ra với nhà họ Mặc.
Anh ta ngồi xổm xuống bên cạnh Mặc Sơ: "Trời lạnh thế này, cô đừng ngồi trên đất, dễ bị cảm lạnh đấy."
Mặc Sơ không để ý đến anh ta, bây giờ cô không muốn nói chuyện với ai hết, có lẽ, cô cứ ngồi cạnh Mặc Đại Thăng như thế này, cô mới cảm nhận được hết thảy hết thảy, làm cho cô bình tĩnh lại.
Khi Úc Lạc Hàn đưa tay ra, Mặc Sơ nói với vẻ rất bình tĩnh: "Anh Úc, tôi muốn yên lặng một mình một lát!"
Úc Lạc Hàn thấy trên khuôn mặt quật cường của cô là nét mặt kháng cự người ngoài ngàn dặm.
Anh ta cũng không miễn cưỡng nữa, anh ta gật đầu: "Được!"
Úc Lạc Hàn đi ra, nhưng anh ta lại chờ bên ngoài nghĩa trang, anh ta chưa có rời đi.
Mặc Sơ liếc mắt nhìn bia mộ của Trần Chân Dao ở cạnh Mặc Đại Thăng, nhìn từ biểu cảm của Trần Chân Dao, là chết trong tay Mặc Chiêu Đệ.
Nhưng mà, Mặc Sơ biết….