Hôm nay Quyền Đế Sâm rất bận, trước nay anh không thích tiệc tùng xã giao, chẳng qua là làm ăn này, làm sao không có tiệc xã giao được cơ chứ?
Con người sống trên đời, nơi có con người, liền có giang hồ, có giang hồ chính là có các loại tranh đấu.
Anh về đến nhà, mới có thể cảm nhận được cảm giác ấm áp và thả lỏng.
Khi anh nhìn thấy Mặc Sơ giơ thịt xiên lên cho anh ăn, anh nhận lấy: "Anh đói lắm, rất đói!"
Mặc Sơ rất anh ăn rất ngon miệng: "Tuy cái này là đồ ăn mà người dân tầng thấp thích ăn, nhưng mùi vị ngon lắm đấy!"
Quyền Đế Sâm mỉm cười nói: "Đúng là anh sinh ra ở nhà họ Quyền, sinh ra là có đồ ăn ngon luôn, nhưng khi anh tham gia quân ngũ, cỏ dại anh cũng ăn."
"Woa..." Mặc Sơ lập tức đứng nghiêm, kính anh một cái quân lễ: "Kính chào anh bộ đội!"
Quyền Đế Sâm bị dáng vẻ dí dỏm của cô chọc cười, anh ăn xong rất nhanh, sau đó Mặc Sơ vứt que vào trong thùng rác.
Cô chạy về bên cạnh anh: "Anh đã no chưa?"
"Chưa..." Quyền Đế Sâm nói với vẻ nghiêm túc.
"Hả?" Mặc Sơ có hơi xấu hổ vò đầu: "Em đi nấu cơm cho anh, nhưng mà, tay nghề của em.."
Tay nghề nấu nướng của cô quả thực là không dám khoe khoang trước mặt đầu bếp giỏi như thế này, nếu không thì đúng là chơi dao trước cửa quan công rồi.
Lúc này, Quyền Đế Sâm cúi đầu nhìn cô chăm chú, trong đôi mắt anh hiện lên ý cười.
Mặc Sơ bị anh nhìn thì hơi xấu hổ, cô dứt khoát đi về phía phòng bếp.
Quyền Đế Sâm vươn tay ra kéo tay cô lại, không cho cô chạy mất.
"Chẳng phải anh chưa ăn no sao?" Trong đôi mắt Mặc Sơ là nét đau lòng dịu dàng.
Nghĩ nghĩ cũng đúng, những người ngồi trên bàn toàn bàn công việc đến kinh tế, bàn chính trị, làm gì có thời gian ăn cơm tử tế, còn phải họp liên tục nữa.
Có người hâm mộ người khác có quyền thế ở chỗ cao, nhưng mà, họ cũng không biết, người khác ở chỗ cao cũng rất lạnh.
Quyền Đế Sâm rất thích dáng vẻ dịu dàng của Mặc Sơ, cô mà dịu dàng thì đúng là kiểu người đẹp Giang Nam đó.
Anh ừm một tiếng, một tay bế cô lên: "Ăn ở ngoài à? Hay là về phòng ăn?"
Mặc Sơ ngẩn người, cô lập tức hiểu ngay, đói mà anh nói với đói mà cô nói căn bản không có cùng một ý!
Trên gương mặt tươi cười của cô lập tức nhiễm lên rặng mây đỏ.
Người đàn ông này, anh thật là biết nói!
Cô lườm anh, anh lại cười tủm tỉm nhìn cô, gần như là đang chờ câu trả lời của cô.
Khi cô không nói chuyện, Quyền Đế Sâm thấp giọng nỉ non bên tai cô: "Em không chọn, thì anh chọn đấy!"
Mặc Sơ trợn tròn mắt, tuy lúc này đang ở cạnh gara nhà mình, xung quanh cũng không có người khác, nhưng, cô cứ cảm thấy, nếu hai người mà ở chỗ này thì trong lòng cứ mất tự nhiên kiểu gì ấy.
"Ở phòng!" Mặc Sơ lập tức chọn.
Quyền Đế Sâm bật cười, đây là cô ngầm thừa nhận tối nay muốn triền miên một trận à?
Lúc anh cười, Mặc Sơ mới biết, anh đúng là một lão hồ ly ngàn năm, anh cũng chưa có hỏi ý kiến của cô, cô đã đồng ý rồi!
Nhưng mà, ai bảo cô thích anh cơ chứ?
Anh phúc hắc, anh chiều cô, anh lạnh lùng, cô đều thích hết.
Mặc Sơ bị anh cười làm cho xấu hổ, cô vùi đầu vào cần cổ anh, tay nhỏ nhắm chặt áo anh.
Khi Quyền Đế Sâm bế cô vào phong, vừa vào trong phòng, anh đã khẩn cấp hôn môi cô.
Cô gái nhỏ không giận dỗi với anh nữa, lâu rồi anh chưa chăm sóc, lúc này đã là mãnh thú mất phanh rồi.
Anh đặt cô lên cánh cửa, hôn lên môi cô.
Bàn tay to cũng luồn vào trong áo cô, không có bất kỳ trở ngại vỗ về từng tấc da thịt của cô, đầu ngón tay đẩy bra...!
"Chồng..." Mặc Sơ khẽ gọi anh một tiếng.
Quyền Đế Sâm nghe tiếng nói như làm nũng như dỗi của cô, anh cũng cảm thấy khí huyết không ngừng dâng lên, có một loại năng lượng sắp bùng nổ, muốn xông ra khỏi cơ thể.
"Sơ Nhi..." Anh yêu thương hôn lên khóe môi cô.
Mặc Sơ bị anh gọi đến run rẩy, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, người mềm nhũn, hai tay mềm mại không xương khoác lên vai anh, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng sẽ hòa tan trong cơ thể anh vậy.
Kỹ thuật trêu ghẹo của anh thành công giống như anh làm người, Mặc Sơ ở trong lòng anh, ưm ra tiếng, thanh âm vừa nũng nịu vừa quyến rũ, mềm yếu đến nỗi linh hồn cũng sắp bay lên rồi.
Cô cam tâm tình nguyện làm cho Quyền Đế Sâm càng vui hơn.
Nhưng mà, trong tủ quần áo trong phòng, còn có một cặp bảo bối long phượng, hai đưa nhỏ đang chơi trốn tìm.
Mặc Hi và Mặc Hàm đưa mắt nhìn nhau.
Hai người tâm linh tương thông, dùng ánh mắt trao đổi với nhau.
Mặc Hi: "Daddy và mami làm hòa rồi à?"
Mặc Hàm: "Không làm hòa có thể hôn môi sao?"
Mặc Hi: "Chúng ta xem trò vui sao?"
Mặc Hàm: "Xem chứ! Có trò vui sao có thể không xem!"
Vì thế, hai người dùng ánh mắt liền đạt thành quyết định chung, xuyên qua lỗ thông gió của tủ quần áo, nhìn daddy và mami đang ân ái ở cửa!
Lúc này, Quyền Đế Sâm bắt đầu cởi cúc áo của Mặc Sơ, anh là một người chồng rất tốt, mỗi một lần anh đều chăm sóc cho cảm giác của cô trước.
Khi vết sẹo ở ngực kia vẫn chưa khỏi hẳn, liền cứ thế bất ngờ hiện ra trước mắt anh.
Anh cúi đầu, hôn lên vết thương của cô.
Mặc Sơ vươn tay ra, ôm chặt đầu anh.
Một người đàn ông, hôn lên vết thương của cô, anh dùng hành động thực tế, đẻ chữa lành vết thương mà cô từng gặp phải.
Cô nghẹn ngào cảm động, nếu anh không tới, có khả năng giờ phút này cô đã hôn mê không tỉnh rồi nhỉ? Hoặc là lúc lúc đã không chữa được và bỏ mạng rồi nhỉ?
Mặc kệ thế nào, kết quả đều làm cho người ta thổn thức không thôi.
Đột nhiên, Quyền Đế Sâm dừng lại.
Anh tập trung lắng nghe.
Mặc Sơ không biết làm sao, cô nhìn anh, sao vậy?
Lẽ nào vết sẹo của cô quá xấu hả? Anh không hôn tiếp được nữa?
Không thể nào chứ!
Trước đây anh cũng không phải là người đàn ông như thế!
Mặc Sơ lập tức phủ định cái suy nghĩ này.
Quyền Đế Sâm cài từng chiếc cúc áo của cô lại, anh nỉ non bên tai cô: "Chờ một lát!"
Sau khi nói xong, anh bước nhanh đến trước tủ quần áo: "Ra đi!"
Mặc Hi và Mặc Hàm liếc mắt nhìn nhau, hai người đều chưa có nói chuyện, daddy cũng biết hả?
Này cũng quá lợi hại quá huyền diệu rồi đấy!
Mặc Sơ giật cả mình, tủ quần áo của bọn họ có người, cô cũng không biết, vậy thì, chuyện vừa nãy của cô và anh chẳng phải đã bị nhìn thấy rồi sao?
Cô cũng vội vàng đi đến bên cạnh Quyền Đế Sâm, cô lập tức hiểu ra ngay, người có thể nấp ở trong phòng bọn họ, đoán chừng cũng chỉ có cặp thai long phượng thôi.
"Hi Hi, Hàm Hàm, còn không đi ra!" Mặc Sơ mở tủ quần áo ra.
Qủa nhiên, hai bạn nhỏ cười hì hì nhảy ra.
Mặc Hàm cười, giấu đầu hở đuôi nói: "Sơ Sơ, con chưa nhìn thấy cái gì hết!"
Mặc Hi cũng nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Con cũng chưa nghe thấy cái gì hết!"
Mặc Hàm kéo tay Mặc Sơ, lắc lắc cánh tay: "Bọn con đang chơi trốn tìm ấy mà!"
Mặc Hi cũng gật đầu: "Con và em gái đi chỗ khác chơi tiếp đây, daddy và mami tiếp tục!"
Cậu bé nói xong, liền kéo tay em gái đi ra ngoài.
Mặc Hàm không nỡ đi: "Daddy, con có thể ở lại không?"
Quyền Đế Sâm nhìn cô nhóc này: "Hàm Hàm muốn ở lại làm cái gì?"
Câu nói này, hỏi ngược lại Mặc Hàm, cô bé suy nghĩ nhanh: "Vẽ tranh chân dung cho bố mẹ!"
Mặc Sơ trợn tròn mắt, cô nhóc này phản ứng nhanh thật đấy.
"Cái này cũng gọi là nghệ thuật mà!" Mặc Hàm híp mắt, cười nói.
Mặc Sơ khoanh tay trước ngực, cô nhóc này, đúng là một quỷ tinh linh!
"Đi phòng vẽ!" Mặc Sơ nói.
Cô nói xong, lại nhìn sang Quyền Đế Sâm.
"Được!" Quyền Đế Sâm gật đầu.
Cả nhà bốn người đi vào phòng vẽ tranh, Quyền Đế Sâm ngồi trên sàn, Mặc Sơ dựa vào trong lòng anh.
Mặc Hàm dựng giá vẽ xong, Mặc Hi ở bên cạnh hòa thuốc màu, hai đứa trẻ muốn vẽ bố mẹ.
"Daddy, Sơ Sơ, không được động đậy nha!" Mặc Hàm nói.
"Con chậm thế, sẽ không vẽ đến sáng mai đấy chứ!" Mặc Sơ lầm bầm.
Mặc Hàm thầm nói: "Đây là cho hai người cơ hội ân ái!"
Một thời gian trước, ngoài mặt hai người duy trì ân ái, riêng tư thì lại đấu khí, dáng vẻ bằng mặt nhưng không bằng lòng, còn thật sự cho rằng mình là ảnh đế ảnh hậu nữa chứ!
Thời gian mà Quyền Đế Sâm chơi cùng các con ít lại càng ít, cộng thêm thiếu đi năm năm cuộc sống lúc nhỉ, bây giờ anh đặc biệt nhẫn nhại với các con.
Khi Mặc Sơ dựa vào trong lòng anh một lúc lâu, cô cũng ngủ mất luôn, còn vẫn nghiêm túc giữ tư thế, cho Mặc Hàm vẽ.
"Daddy, vẽ xong rồi!" Mặc Sơ chuyển xoay bàn vẽ ra cho anh xem.
Quyền Đế Sâm nhìn bức tranh này, khóe môi Quyền Đế Sâm mang theo nụ cười, sống lưng thẳng tắp ngồi trên sàn, trong lòng anh là Mặc Sơ đã ngủ, cô ngủ rất say.
Bức tranh của Mặc Hàm đã có trình độ nhất định, cô bé có thể nắm được phong vận của người rồi.
Nói cách khác, tuy cô bé nhỏ tuổi, nhưng bức vẽ đã bắt đầu có linh hồn của họa sĩ rồi.
Hình ảnh vợ chồng ân ái, cứ thể sống động trên trang giấy.
Mặc Hàm bĩu môi: "Sơ Sơ quá không nể mặt con rồi, con vẽ vất vả nhu vậy, mẹ lại ngủ mất rồi!"
Cô bé nói xong thì cầm lấy bút vẽ, vẽ một con heo nhỏ lên mặt Mặc Sơ, vài nét bút lác đác đã vẽ một con heo nhỏ đáng yêu đang ngủ trên má cô.
Mặc Sơ tỉnh rồi.
Mặc Hàm vội vàng đưa bút ra sau lưng, cô bé còn làm vẻ mặt đứng đắn răn dạy Mặc Sơ: "Sơ Sơ, con đã vẽ xong rồi, thế mà mẹ lại ngủ mất!"
"Ò, xin lỗi!" Mặc Sơ thè lưỡi: "Mẹ hơi buồn ngủ, ai bảo con vẽ lâu thế, ốc sên cũng vẽ xong rồi!"
Lúc này, cô nhìn vào trong tranh, đặc biệt là Quyền Đế Sâm dịu dafg nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, vô cùng sinh động, khiến cho người ta nhìn một cái liền biết, trong mắt người đàn ông này chỉ có một mình cô.
"Nhưng mà, Hàm Hàm thật là giỏi! Vẽ rất đẹp!" Mặc Sơ mỉm cười nói: "Mẹ phải treo nó trong thư phòng của mẹ."
Cô thích dáng vẻ Quyền Đế Sâm ôm cô, nhìn cô như thế.
Mặc Hi đi tới: "Chuyện này để con làm cho!"
"Được, giao cho con đó!" Lúc này, Mặc Sơ ngồi dậy: "Có thể về phòng ngủ rồi, hai con cũng thu dọn mọt chút, rồi về phòng đi ngủ đi."
Quyền Đế Sâm và cô cùng nhau về phòng, cô không hề cảm nhận được trên mặt mình có gì bất thường, cô vốn định lên giường, thì nhận ra là cô vẫn chưa tắm.
Cô đi vào phòng tắm, khi đang chuẩn bị cởi quần áo, cô mới nhìn thấy mặt mình trong gương.
"Trứng thối nhỏ này!" Mặc Sơ nhìn thấy con heo hồng nhỏ trên mặt mình, cô nhìn gương mà bật cười.
Ông xã khí phách lại thương cô, con trai thông minh có sức sáng tạo, con gái hoạt bát nhanh nhẹn tinh quái có tài hoa, đột nhiên cô cảm thấy, cuộc sống vẫn tươi đẹp.
Cô thò đầu ra khỏi phòng tắm, cáo trạng với Quyền Đế Sâm: "Ông xã, anh xem...".