Cố Vãn Vãn vốn đang mang thai nên đặc biệt mẫn cảm, lúc này cô ấy khóc đến nỗi vô cùng đau khổ.
"Anh Sâm, sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy?" Cảm xúc dồn nén bấy lâu nay của Cố Vãn Vãn đã hoàn toàn bùng nổ vào giờ phút này.
Tại sao tình yêu của anh chỉ dành cho một người? Mà người đó không phải là Cố Vãn Vãn mình cơ chứ!
Mặc Sơ lo Cố Vãn Vãn không khống chế được cảm xúc, không có lợi cho thai nhi, cô vội vàng dịu giọng nói: "Đế Sâm, anh đừng hung như vậy, Vãn Vãn còn đang mang thai đây! Có chuyện gì chúng ta để lúc khác rồi nói sau, được không?"
Quyền Đế Sâm nhìn dáng vẻ bụng to yếu đuối của Cố Vãn Vãn, anh không khỏi nghĩ tới dáng vẻ Mặc Sơ lớn bụng phải lẻ loi hiu quanh ở một mình!
Chính vì hành vi khốn nạn năm xưa của anh, mới khiến cho Mặc Sơ phải chịu khổ sáu năm!
Cho nên, sau này, anh phải đối tốt với cô gấp bội!
Bất luận mục đích của sáu năm trước là gì, anh không thể xóa đi.
Anh chỉ mong những năm tháng sau này, anh có thể bù lại gấp bội.
Mặc Sơ trấn an Cố Vãn Vãn, cô vuốt lưng cho Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, cậu đừng kích động như vậy, bây giờ cậu đừng nghĩ gì hết, chỉ nghĩ về đứa bé trong bụng cậu thôi, mặc kệ đứa bé đến như thế nào, sau khi ra đời nó chính là một tiểu thiên sứ."
Chính vì năm xưa Mặc Sơ đã từng trải qua, cô từng trải qua một năm bàng hoàng, giãy dụa, kinh hoàng, cô cũng cảm thấy mờ mịt về con đường tương lai, tương lai của cô còn có cái gì, cô đã không dám đi tưởng tượng nữa rồi.
Nhưng mà, đứa trẻ ra đời, nháy mắt cô đã tràn đầy năng lượng tích cực!
Sữa bột, tã, quần áo, đồ dùng hàng ngày, vân vân, những nhu cầu cơ bản nhất này đủ để chiếm lất toàn bộ thời gian của Mặc Sơ, điều duy nhất mà cô có thể làm, chính là nuôi con lớn lên từng ngày.
Không có thời gian đi suy nghĩ linh tinh, vì thế cũng không cần suy nghĩ cái gì nữa.
Khi đứa bé ngày một lớn lên, mỗi ngày hai đứa bé đều sẽ cho cô niềm vui bất ngờ, Mặc Sơ mới nhận ra, cầu vồng luôn ở sau cơn mưa.
Giờ phút này, Mặc Sơ có thể an ủi Cố Vãn Vãn, chính là sự chờ mong vô hạn!
Cố Vãn Vãn từ từ bình tĩnh lại, cô ấy vẫn ngồi trên sô pha, nức nở nghẹn ngào, nhưng cảm xúc mất khống chế đã dần biến mất.
Bạch Tử thấy kế ly gián của mình không hề làm cho Cố Vãn Vãn và Mặc Sơ trở mặt thành thù, hai người này vẫn có tình cảm tốt.
Bạch Tử không để ý đến bọn họ nữa, bà ấy xoay người đi ra ngoài.
Lúc này, Cố Trạch Dã cũng hớt hải chạy tới.
Anh ta và Bạch Tử gặp thoáng qua, anh ta bước nhanh vào ngôi nhà, liền trông thấy vẻ mặt Quyền Đế Sâm đang cực kỳ ác liệt, hai tay đang chống eo tức giận.
Cố Vãn Vãn thì ngồi trên sô pha khóc nức nở, Mặc Sơ đang ở bên cạnh bầu bạn với Cố Vãn Vãn.
Cố Trạch Dã bước nhanh tới bên cạnh Cố Vãn Vãn, anh ta từ từ ngồi xổm xuống, ngưng mắt nhìn khuôn mặt khóc đến lê hoa đái vũ của Cố Vãn Vãn.
Anh ta cũng tức giận, tại sao Cố Vãn Vãn cứ nhất định muốn tới tìm Quyền Đế Sâm cơ chứ? Tại sao lòng cô ấy không buông được người đàn ông này?
Anh ta cũng đau lòng, anh ta nhìn Cố Vãn Vãn lớn lên từ nhỏ, anh ta cũng nằm lòng từng cử chỉ của cô ấy.
Tức giận, đau lòng, buồn bã, phẫn nộ...!
Nhưng tất cả mọi cảm xúc, khi nhìn thấy Cố Vãn Vãn khóc đến thương tâm như này, anh ta lại không nói ra nổi một chữ.
"Anh..." Cố Vãn Vãn khóc nức nở gọi anh ta.
Cô ấy đưa tay ra ôm cổ Cố Trạch Dã, nước mắt chảy vào hõm cổ của anh ta.
Cuối cùng, Cố Trạch Dã cũng không nói ra được câu trách mắng gì.
Anh ta vươn tay ra bế Cố Vãn Vãn lên, sau đó quay người bước đi.
Cố Vãn Vãn dựa vào trong lòng anh ta, yên lặng rơi lệ.
Cố Trạch Dã bế Cố Vãn Vãn lên xe, anh ta lấy khăn giấy qua, lau đi nước mắt trên mặt cô ấy, để đầu cô ấy tựa trước ngực mình.
Anh ta đợi cảm xúc của cô ấy bình ổn lại.
"Xin lỗi, anh, em gây rắc rối cho anh rồi." Cố Vãn Vãn nhỏ giọng nói: "Là em mất não, tin người khác xúi giục!"
Cố Trạch Dã không nói gì.
Sao cô ấy có thể bỏ đi mà không nói lời nào!
Hơn nữa còn là tới nhà của Quyền Đế Sâm?
Cho dù Quyền Đế Sâm là người anh em sống chết không rời của anh ta, nhưng liên quan về chuyện tình cảm, cũng là không dung được.
Cố Vãn Vãn ngước mắt lên nhìn anh ta, ánh mắt anh ta cũng rất lạnh nhạt.
Cô ấy lập tức sốt ruột: "Anh, anh đừng giận, nếu anh mà tức giận thì sẽ không có ai quan tâm em nữa..."
Cố Trạch Dã thấy cô ấy lại như sắp khóc nữa, anh ta mới thở dài: "Vãn Vãn, Vãn Vãn..."
Anh ta rất giận thì cũng không làm gì được.
"Em biết sai rồi, anh..." Cố Trạch Dã không dám tưởng tượng mình không có anh trai ở bên cạnh cô ấy...!
Cố Trạch Dã gật đầu: "Ừm, không khóc nữa, chúng ta về nhà!"
"Vâng!" Cố Vãn Vãn gật đầu thật mạnh.
Cố Trạch Dã lái xe đi, sau khi về đến biệt thực cạnh biển thì đã có một người phụ nữ trung niên đang chờ bọn họ rồi.
"Ông chủ..." Bà ta tiến lên.
Cố Trạch Dã nói: "Đây là người anh mời tới chăm sóc cho em! Bà ấy là bảo mẫu, biết chăm em bé! Tên là DươngTrân."
Cố Vãn Vãn trợn tròn mắt: "Anh không lo cho em nữa à?"
"Sao lại thế cơ chứ?" Cố Trạch Dã xoa đầu cô ấy: "Ngày thường anh phải đi làm, buổi tối mới ở bên em được! Yên tâm đi, Dương Trân tin được!"
"Vâng!" Cố Vãn Vãn gật đầu.
Dương Trân đã nấu xong cơm rồi, Cố Trạch Dã dắt Cố Vãn Vãn đến bàn cơm ăn cơm.
....!
Biệt thự Hồng Thụ Lâm Hải.
Mặc Sơ nhìn dáng vẻ tức giận của Quyền Đế Sâm, anh có một người mẹ như thế, cũng làm cho người ta rất bất lực.
Cô đi qua, đi tới bên cạnh anh: "Trước đây, em rất ngưỡng mộ Vãn Vãn có một người anh như thị trưởng Cố! Có thể bảo vệ cô ấy, cưng chiều cô ấy! Có lẽ, trong lòng mỗi một cô gái nhỏ đều sẽ có loại suy nghĩ này."
Quyền Đế Sâm nghiêng đầu, không nói gì.
"Sau này, em cưới anh, Vãn Vãn lại ngưỡng mộ em có một ông xã như thế này!" Mặc Sơ nhìn anh chăm chú: "Cho nên, thứ mà mình có được chính là cái tốt nhất, cần gì phải ngưỡng mộ người khác cơ chứ? Phải không?"
Quyền Đế Sâm gật đầu.
Lúc này, Mặc Sơ ôm lấy một cánh tay của anh: "Anh không cần hao tổn tâm trí tìm mẹ cho em nữa, gặp hay không gặp, đều là duyên phận! Bây giờ em rất tốt, em có anh, có hai cục cưng thai long phượng, có khi một người mẹ mới xuất hiện, trái lại còn đảo lộn cuộc sống yên bình của chúng ta nữa.
Nếu khi xưa bà ấy đã lựa chọn không cần em, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình."
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra, ôm cô vào trong lòng, anh hôn lên tóc cô, trong lòng cũng hơi chua sót.
"Sơ Nhi, anh cũng xin lỗi em vì chuyện của mẹ!" Quyền Đế Sâm nhỏ tiếng nói: "Bà ấy làm việc thật là càng ngày càng hoang đường!"
"Đó là bà ấy làm, không liên quan tới anh!" Mặc Sơ ngẩng mặt lên: "Người khác làm gì, chúng ta đều không can thiệp được, bà ấy trở nên như thế này, cũng là vì cuộc hôn nhân thất bại, hy vọng chú Tần có thể sưởi ấm trái tim bà ấy, để bà ấy bước ra khỏi chiếc lồng giam mà ấy tự đan, nếu không cho dù bà ấy làm khốn thú cả đời, thì cũng không làm nên chuyện gì."
Quyền Đế Sâm cúi đầu, hôn lên trán cô.
"Ra ngoài ăn cơm đi, em mời!" Mặc Sơ nói.
Quyền Đế Sâm mỉm cười: "Xiên nướng à?"
"Chỉ cần anh chịu ăn!" Mặc Sơ khoác tay anh, đi ra ngoài.
Hai người lên xe, Quyền Đế Sâm lái xe, Mặc Sơ ngồi ở ghế phó lái.
Điện thoại của cô reo lên, cô mở ra, là weixin Mặc Hàm gửi tới.
"Đế Sâm, anh xem..." Mặc Sơ quay điện thoại sang chỗ anh.
Trên màn hình, là ảnh tự sướng của Mặc Hàm.
Mặc Hàm dùng ngón tay nhỏ, quấn râu của Quyền Thịnh Quốc, cô bé bảo là đang cuốn ion.
Quyền Đế Sâm cười nhẹ: "Sơ Nhi, từ khi có hai đứa trẻ chơi cùng ông ấy, sức khỏe ông nội ngày một tốt lên đó!"
"Tâm trạng ông thoải mái, tự nhiên sức khỏe sẽ tốt lên." Mặc Sơ vui vẻ nói.
Hai người ra ngoài ăn cơm, trên đường đi Mặc Sơ còn hát ngân nga.
Khi bọn họ đi đến bãi đỗ xe, đột nhiên có vài bóng dáng di chuyển vô cùng quỷ dị.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra che chở Mặc Sơ ra sau người, khi hai người cúi thấp người xuống.
Tiếng súng "đoàng đoàng đoàng" truyền tới...!
Trong nháy mắt, cửa kính ô tô loảng xoảng loảng vỡ xuống, chiếc ô tô cũng kêu tít tít tít không ngừng.
Người lái xe tới bãi đỗ xe hoặc là người vừa đỗ xe xong cũng hét lên.
Mặc Sơ biết, đây là có người đang ám sát bọn họ!
Sẽ là người nào làm việc này đây?
Quyền Đế Sâm lo cửa kính vỡ, sẽ làm Mặc Sơ bị thương, anh dùng áo khoác gió phủ lên đầu cô.
Quyền Đế Sâm thấy khuôn mặt cô tái nhợt, anh nhẹ nhàng xoa nhẹ lên khuôn mặt cô, trấn an cô đừng sợ.
Tiếng súng dày đặc lại truyền tới một lần nữa.
Hơn nữa có rất nhiều người trúng đạn lạc, rất nhiều tiếng kêu thảm đã vang lên.
Đây là lần đầu tiên Mặc Sơ tận mắt chứng kiến chiến trường bắn giết, trước kia cô chỉ trông thấy trong phim.
Quyền Đế Sâm đưa một tay ra kéo cô, một tay khác thì nhặt một mảnh kính bị vỡ trên đất lên, người người cúi thấp người, lấy ô tô làm vật che chắn, đi về phía trước.
Mặc dù Mặc Sơ trải qua lần đầu, có hơi sợ, nhưng mà, bởi vì có anh ở bên cạnh, cô lại cảm thấy rất yên tâm.
Quyền Đế Sâm hỏi nhỏ Mặc Sơ: "Em có gương không?"
Mặc Sơ lấy chiếc gương nhỏ trong túi xách ra đưa cho anh.
Quyền Đế Sâm cầm trên tay, nhìn từ góc độ này, có thể nhìn thấy sát thủ cầm súng đang ở vị trí nào.
Lúc này, đã có người đi về phía bọn họ.
Bởi vì tiếng bước chân nhỏ, dậm từng tiếng lại từng tiếng trên mặt đất, dù là rất khẽ, bọn họ cũng nghe thấy.
Quyền Đế Sâm bảo Mặc Sơ dừng lại đừng nhúc nhích, anh vươn tay ra nhặt mảnh thủy tinh lên, lấy tốc độ như tia chớp cắt về phía phần gáy của sát thủ.
Sát thủ còn chưa phản ứng kịp, gáy của anh ta đã tuôn máu ra như suối phun rồi.
Anh ta muốn cầm súng, nhưng lại ngã xuống "rầm" một cái.
Quyền Đế Sâm tiến lên một bước, cầm lấy súng của anh ta, anh ra hiệu Mặc Sơ đi theo.
Anh đặt súng ở mui ô tô, "đoàng" một tiếng đã bắn trúng mi tâm của sát thủ khác!
Khi đám sát thủ chưa phản ứng lại, lại một phát súng nữa đi qua, lần nào cũng bắn thẳng chỗ hiểm, tử vong ngay tại chỗ.
Mặc Sơ ngây người bên cạnh Quyền Đế Sâm, ngoại trừ thấy anh chơi bắn súng ở trong câu lạc bộ xạ kích ra, thì cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ anh anh dũng giết địch.
Trước đây cô chỉ biết anh là tinh anh trong tinh anh của giới thương nghiệp, CEO nổi tiếng toàn cầu, nhưng giờ phút này, khi anh phản kích bắt chết sát thủ, các tinh anh thương nghiệp sao mà so sánh được!
Quyền Đế Sâm đã tập trung một trăm phần trăm tinh thần, anh đang tìm xem chỗ nào còn sát thủ!
Cho dù hiện trường có tiếng hét chói tai của đám người, tiếng xe kêu inh ỏi hết đợt này đến đợt khác, nhưng anh lại ung dung bình tĩnh, phảng phất như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra vậy!.