“Đúng vậy! Tối qua, bố, anh trai và tôi cùng đi tới khách sạn, vốn là để chúc mừng công ty ký hợp đồng thành công.
” Mộ Ngạn Hạo nói: “Nào ngờ, còn có ông chủ phía sau nữa…”
Mặc Sơ hiểu ra: “Ông chủ này chính là Đế Sâm!”
Mộ Ngạn Hạo gật đầu.
Trong khoảnh khắc này, dường như Mặc Sơ đã hiểu ra nguyên nhân vì sao tối qua Quyền Đế Sâm lại phấn chấn như thế rồi.
Bởi vì, hiện tại anh phá hủy nhà họ Mộ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Mặc dù Mặc Sơ biết, sớm muộn gì nhà họ Mộ cũng là vật trong tay Quyền Đế Sâm, nhưng mà, anh chọn vào ngày trước tết một ngày, khiến cho người nhà họ Mộ không thể ăn tết vui vẻ, anh cũng thật là biết chọn thời gian.
Mộ Ngạn Hạo thấy cô không nói gì, anh ta nói: “Chị Mặc, chị cũng không cần buồn đâu, chuyện làm ăn, tôi và chị đều không hiểu! Ai đúng? Ai sao? Đều không thể nào phân biệt được.
”
“Cậu nghĩ được như vậy cũng tốt.
” Mặc Sơ nhìn cậu ta: “Mặc kệ thế nào? Trước tiên chúc cậu năm mới vui vẻ!”
Mặc Sơ cũng nghĩ tới sáng hôm nay, dáng vẻ Mộ Thế Trung hận không thể xé nát cô ra lúc ở trong bệnh viện!
Theo chuyện Quyền Đế Sâm là ông chủ đằng sau của công ty Mộ Thị, công ty Mộ Thị sẽ càng ngày càng khốn khổ, Mộ Thế Trung sẽ trơ mắt nhìn cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Mộ có khả năng sẽ bị hủy trong chốc lát.
Mặc Sơ biết, Mộ Ngạn Hạo vẫn còn là một thiếu niên ngây thơ.
Nhưng mà, cậu ta mang họ Mộ.
Sau khi Mặc Sơ về đến nhà, Quyền Đế Sâm và Mặc Hi đang trải giấy đỏ lên bàn, chuẩn bị viết câu đối.
Mặc Hàm thì ở bên cạnh nghiên cứu, cả nhà vui vẻ chuẩn bị đón tết.
Mặc Hàm nói: “Con đề nghị, Hi Hi viết câu đối bên trái, con biết câu đối bên phải, daddy viết câu đối ngang, thế nào?”
“Sơ Sơ thì sao? Viết cái gì?” Mặc Hi hỏi cô bé.
“Đúng thế!” Mặc Hàm vẫy tay với Mặc Sơ: “Sơ Sơ, mẹ viết gì?”
Mặc Sơ nhìn bọn họ: “Mẹ xem bọn con viết!”
Mặc Hi cầm bút lông lên, cậu bé viết vài chữ to lên tờ giấy: Anh hùng cưỡi ngựa đi nghênh ngang.
Trước nay Mặc Hàm là một tiểu thiên tài, cô bé cầm bút lên, đứng lên ghế dài, viết xuống: Long nữ Mục Dương tái phúc tới.
“Daddy, tới lượt bố, viết hoành phi.
” Mặc Hàm kêu.
Quyền Đế Sâm vươn tay ra nắm tay Mặc Sơ: “Nào, chúng ta cùng viết!”
Bàn tay nhỏ của Mặc Sơ cầm bút, bàn tay to của Quyền Đế Sâm cầm bàn tay nhỏ của cô, anh đứng sau lưng cô, bao cơ thể xinh xắn vào trong.
Mặc Sơ quay đầu lại, nhìn anh một cái, khóe mắt đuôi mày anh đều mang theo ý cười.
Cô viết xuống giấy câu hoành phi: Hoằng Dương chính khí.
“Woa!” Mặc Hàm reo lên, đây là một đống cẩu lương nha, thật là làm cho hai anh em bọn họ đều hâm mộ chết mất.
Mặc Hi đi ra ngoài cửa dán câu đối, Mặc Hàm đi cùng cậu bé.
Cố Thiên Du nằm trong xe em bé chơi, hình như cô bé cũng cảm nhận được bầu không khí vui vẻ, thỉnh thoảng còn cười ra tiếng nữa.
Buổi sáng dán câu đối, quét dọn phòng ốc, cơm trưa Quyền Đế Sâm đích thân xuống bếp nấu.
Mặc Hàm liên tục khen bố nấu ăn ngon, cô nhóc này rất vui, lần đầu tiên bố đón tết với bọn họ.
Sau bữa cơm trưa, các con cũng đi ngủ.
Tối qua Mặc Sơ ngủ ít, cô cũng muốn ngủ bù, tối nay còn phải đón Quyền Thịnh Quốc cùng ăn cơm tất niên nữa.
Buổi sáng cô đã làm vệ sinh, cô cầm quần áo ngủ đi tắm rồi đi ngủ tiếp.
Cô nhìn vào gương, sau lưng cô có một nốt ruồi son, cô không khỏi nhớ đến lưng của Vạn Hương…
Sẽ là như thế sao?
Cô hơi sợ cái kết quả như thế.
Có lẽ là do cô đã quá nhạy cảm thôi!
Khi cô ngẩn người nhìn gương đến xuất thần, Quyền Đế Sâm đẩy cửa đi vào, anh liếc mắt một cái thấy cô vừa tắm xong.
“Sơ Nhi, thơm quá…” Anh đi vào ôm cô.
Trên người Mặc Sơ, vẫn còn lưu lại dấu tích tối qua của anh, anh rất thích vẽ lên người cô, mặc cho miệng và tay anh làm ra những bức tranh có nghệ thuật nhất.
Mặc Sơ hơi hờn dỗi, cô nhìn anh: “Tối qua còn chưa đủ à?”
“Sao mà đủ được?” Quyền Đế Sâm khẽ mổ vào môi cô một chút: “Mãi mãi cũng không đủ!”
Mặc Sơ vươn tay ra lấy quần áo ngủ mặc vào, anh hỏi cô: “Vừa nãy em nhìn gương đến xuất thần, em đang nghĩ cái gì vậy?”
“Hôm nay em nghe người ta nói, phụ nữ trên lưng mà có nốt ruồi son ở đây, con đường tình cảm không thuận lợi cho lắm.
” Mặc Sơ khẽ nói.
Ngón tay của Quyền Đế Sâm, rất là chuẩn xác sờ lên nốt ruồi son trên lưng cô: “Em nói cái này à?”
“Ừm.
” Mặc Sơ gật đầu.
Quyền Đế Sâm thấp giọng cười: “Em vẫn tin cái này à?”
Mặc Sơ lườm anh một cái.
Quyền Đế Sâm lại cúi đầu hôn lên nốt ruồi son đó của cô, đầu lưỡi mềm mại khiến cô vừa ngứa vừa tê vừa yếu, phảng phất như có vô số con sâu nhỏ đang bò trên lưng cô, cuối cùng lại bò vào trong tim cô.
“Đế Sâm, đừng…” Mặc Sơ né tránh: “Ngứa lắm…”
Quyền Đế Sâm bế cô lên: “Đây là nghỉ kỷ thuộc về chúng ta!”
Mặc Sơ chớp mắt: “Sẽ không trôi qua hết ở trên giường đấy chứ?”
Cho dù cô chịu đồng ý, mấy đứa trẻ cũng sẽ không đồng ý.
Quyền Đế Sâm cười ha ha, ánh mặt trời buổi chiều vào ngày đông chiếu lên cơ thể của hai người, vô cùng ấm áp mê người.
Sau khi Mặc Sơ ngủ, thời gian ngủ của Quyền Đế Sâm rất ít, anh đã quen làm việc thời gian dài, anh bật dậy đi tới thư phòng.
Một lúc sau, Dương Tử cũng gõ cửa rồi đi vào.
“Tổng giám đốc Quyền, tôi đã điều tra tư liệu về Vạn Hương, điểm kỳ lạ nhất là, mọi tư liệu trước khi bà ta lấy Mộ Thế Trung đều trống trơn.
” Dương Tử nói.
Quyền Đế Sâm nhận lấy, anh đọc chữ bên trên.
Vạn Hương, 20 tuổi cưới Mộ Thế Trung, sau khi Mộ Thế Trung ly dị với vợ cũ, ông ta đã cưới cô gái kém ông ta hơn mười tuổi.
Cưới sau một năm, con trai của bọn họ là Mộ Ngạn Hạo ra đời.
Sau khi kết hôn, Vạn Hương ru rú trong nhà, rất được Mộ Thế Trung yêu thích, nhưng mà bây giờ mới đi vào tầm mắt của công chúng.
Dương Tử tiếp tục nói: “Tôi nhớ tổng giám đốc Quyền từng nói, một người quá trong sạch, trái lại dễ khiến người ta hoài nghi! Vạn Hương này chắc chắn là không đơn giản.
Nhưng mà, bà ta muốn che giấu cái gì cơ chứ?”
“Trước 20 tuổi không có tư liệu gì, vậy thì bây giờ bà ta 41 tuổi…” Quyền Đế Sâm gật đầu: “Nếu phải đi sâu hiểu một người, thì nhất định phải biết rõ cuộc sống trước năm 20 tuổi của bà ta.
Một người, trước 35 tuổi, cuộc sống và diện mạo vốn có của mình, sau 35 tuổi, thì biến thành dáng vẻ mà người khác mong đợi.
”
“Vâng!” Dương Tử nói: “Tôi tiếp tục đi khai thác cuộc sống trước kia của bà ta…”
“Qua Tết rồi làm tiếp!” Quyền Đế Sâm nói: “Bố mẹ anh cũng ở thành phố S nhỉ, về ăn tết với họ đi!”
“Tổng giám đốc Quyền…” Dương Tử nhìn anh với ánh mắt cảm kích: “Cảm ơn!”
Sau khi Dương Tử đi, Quyền Đế Sâm tựa lưng ra sau, anh đang nghĩ, Vạn Hương có nói cho Mộ Thế Trung biết chuyện của bà ta trước năm 20 tuổi không nhỉ?
Nhưng mà, mặc kệ thế nào, Quyền Đế Sâm không muốn Mặc Sơ rơi vào trong dòng chảy tình cảm của cuộc sống giữa nhà họ Quyền và nhà họ Mộ.
Buổi tối, đêm giao thừa.
Quyền Đế Sâm đã đặt phòng bao ở khách sạn, cả nhà cùng đi ăn.
Tần Thời và Bạch Tử cùng tới.
Bạch Tử đã an phận một thời gian dài, thoạt nhìn bà ấy đã yên ổn đi nhiều.
Bà ấy vừa tới, đầu tiên là hỏi thăm Quyền Thịnh Quốc: “Bố, năm mới vui vẻ!”
Bà ấy còn đưa lì xì cho Quyền Thịnh Quốc: “Chúc bố sức khỏe dồi dào!”
Quyền Thịnh Quốc gật đầu: “A Tử, con cũng phải bắt đầu cuộc sống mới đi, con và Hạo Nhiên đều là một đoàn lửa, chạm vào nhau là lưỡng bai câu thương.
Hạo Nhiên đã ra đi rất nhiều năm rồi, con hãy từ bỏ nó, sống những ngày vui vẻ của mình đi!”
“Bố, con biết rồi.
” Bạch Tử đồng ý với ông ấy.
Tần Thời vái chào chúc tết Quyền Thịnh Quốc: “Chúc ông cơ thể khỏe mạnh!”
Ông ấy rất thích cô con dâu này, trên thương trường thì là cô vợ sắt, nhưng mà trong cuộc sống tình cảm, bà ấy cũng đã làm một người vợ cứng rắn không cho phép ông chồng có nửa điểm tì vết, cuối cùng tình cảm của bà ấy và Quyền Hạo Nhiên đã sứt mẻ.
Nay Quyền Hạo Nhiên đã ra đi lâu rồi, Bạch Tử cũng nên có hạnh phúc cuối đời của mình.
Thái độ của Bạch Tử đối với Mặc Sơ cũng đã nhẹ đi nhiều, bà ấy nói: “Mặc Sơ, nào, đây là lì xì của con!”
“Cảm ơn… mẹ…” Mặc Sơ vốn định nói là cảm ơn phu nhân, nhưng Quyền Thịnh Quốc đang ở đây, cô vẫn gọi là mẹ.
Bạch Tử không nói gì, bà ấy phát lì xì cho cặp thai long phượng Mặc Hi và Mặc Hàm: “Đây là của hai cục cưng nhỏ, lớn lên vui vẻ nhé!”
“Cảm ơn bà nội!” Mặc Hi và Mặc Hàm đồng thanh nói.
Khi Bạch Tử nhìn thấy vẫn còn một em bé nữa, bà ấy hơi tò mò, sau đó bà ấy lại thấy đứa bé này có vài phần giống với Cố Vãn Vãn, bà ấy hiểu ra ngay.
Bà ấy lập tức làm thêm một phong bao lì xì cho Thiên Du: “Nhóc con, nhìn cháu đáng yêu như này, mẹ cháu mang thai cháu, bà nội đã từng thấy cháu rồi, hôm nay bà nội cũng cho cháu lì cì, mong rằng cháu lớn mau, rồi gọi một tiếng bà nội nhé!”
Bạch Tử ngồi trên bàn, bà ấy liếc Mặc Sơ một cái.
Bạch Tử không chịu được việc chồng đi quá giới hạn, bà ấy tuyệt đối sẽ không bình tĩnh ngồi trên bàn như thế này, rồi cùng ăn cơm đoàn viên.
Cho nên, bà ấy vẫn nhẫn nại và nhìn Mặc Sơ với con mắt khác.
Cả nhà cùng nâng ly, chúc mừng năm mới vui vẻ!
Sau khi ăn được một lúc, Cố Thiên Du khóc.
Bởi vì còn có người giúp việc, Quyền Đế Sâm bố trí cho bọn họ ở sảnh bên ngoài ăn cơm tất niên.
Cố Thiên Du ở trong phòng bao, Mặc Sơ đưa tay ra bế cô bé lên.
“Thiên Du đói rồi à?” Mặc Sơ hôn lên trán cô bé: “Dì cho cháu uống sữa ngay đây!”
Cô lấy bình sữa giữ ấm ra, một tay bế Cố Thiên Du, một tay cho cô bé uống sữa.
Nào ngờ, sau khi Cố Thiên Du uống xong thì vẫn khóc!
Quyền Đế Sâm nhìn Mặc Sơ: “Cho Trương Vân dỗ đi!”
“Không sao, mọi người ăn đi!” Mặc Sơ rất thương người giúp việc: “Em bế một lúc, có thể là Thiên Du nhớ mẹ đấy!”
Cô bế Cố Thiên Du, đi ra khỏi phòng bao, chẳng mấy chốc tiếng khóc của Cố Thiên Du dần bé lại.
“Nhóc con, thì ra là muốn ra ngoài chơi à!” Mặc Sơ mỉm cười.
Cô lấy điện thoại ra, chụp hình Cố Thiên Du rồi gửi cho Cố Vãn Vãn xem.
Sau khi Mặc Sơ vừa gửi tin nhắn xong, đột nhiên có người nói ở sau lưng cô: “Mặc Sơ, cô đúng là đủ thánh mẫu đấy!”
Mặc Sơ vừa nghe, là Bạch Tử đi ra ngoài rồi, đương nhiên là cô hiểu ý của Bạch Tử: “Con bé chỉ là một đứa trẻ! Trẻ con vô tội, không nên chịu ràng buộc tình cảm của người lớn!”
Bạch Tử hừ một tiếng: “Thật sự là tôi không ngờ, cô sẽ tốt với con riêng của Đế Sâm như vậy!”
Đây vốn là chỗ đau lòng của Mặc Sơ, trong đêm giao thừa này, Bạch Tử hung hăng đâm vào nỗi lòng cô!.