Trong phòng, đã là lần thứ n Ninh Noãn Dương cố gắng quấy rối Cẩn Phong nhưng đều bị cậu ta ngăn cản lại không chút dấu vết, cô đành ngồi nghiêm chỉnh chơi bài. Bọn họ đánh cược rất nhiều, không biết là do Cẩn Phong lợi hại, hay do vận may của Ninh Noãn Dương quá kém, từ lúc vào cửa tới giờ, cô vẫn chưa thẳng nổi ván nào, hai vali tiền lớn đã thua không còn gì nữa rồi.
Vào lần thứ n định mượn cớ quấy rối Cẩn Phong, thì lại bị cậu ta lấy ly rượu ngăn lại: “Noãn Noãn, uống rượu, tôi rót giúp em.” Cẩn Phong rót một ly rượu đưa tới cho Noãn Noãn đã uống đến hơi say, cậu ta nhận được nhiệm vụ là phải thắng hết tiền của Cô nhóc này.
“Tiếp nào…” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, Ninh Noãn Dương đã sớm uống đến mơ mơ màng màng, đầu lưỡi cô líu lại một hồi, ngã nhào vào trong lòng Cẩn Phong, nở nụ cười ngốc nghếch: “Cẩn Phong, em nói cho anh biết, anh là người con trai xinh đẹp nhất trên thế giới này mà em từng thấy…” Hiện tại cô đã không còn biết mình đang nói gì.
“Chúng ta lật bài.” Cẩn Phong có chút nhức đầu nhìn Mộ Ngưng Tử một cái, một tay giữ lấy Cô nhóc đã say như chết trong ngực, một tay công bố kết quả cuối cùng: Vẫn là cậu ta thắng: “Noãn Noãn, tôi lại thắng.”
“Không có việc gì, haha, không có việc gì.” Ninh Noãn Dương khẳng khái vung tay lên, đôi tay thẳng tắp ôm lấy khuôn mặt Cẩn Phong, hôn chụt một cái, bắt đầu nói xằng nói bậy: “Cục cưng, em nói cho cưng biết, kiếm tiền thật ra là rất dễ đấy!”
Cục cưng?
Cẩn Phong sửng sốt một hồi, lại nghe Ninh Noãn Dương tiếp tục nói: “Em kiếm được tiền liền mua thật nhiều thịt xương cho cưng, có được không?” Cô nâng tay sờ đầu “Cục cưng”: “Cục cưng, cưng thật ngoan!”
“Haha…” Mộ Ngưng Tử đấm đấm xuống sàn, cười sằng sặc một trận, Quý công tử Cẩn Phong tao nhã khéo léo thế mà bị coi thành một con chó nhỏ, còn bị gọi là Cục cưng.
“Chị Ngưng Tử, em nói cho chị biết nha, em muốn kiếm thật nhiều tiền, sau đó sau đó…” Ninh Noãn Dương còn ngại chưa nói đủ, kéo Mộ Ngưng Tử tới: “Chị không được nói cho Đỗ Ngự Đình nha.”
Ngoài cửa, đột nhiên hiện lên bóng người cao lớn.
Mộ Ngưng Tử bỗng cảm thấy sau lưng phất qua một cảm giác lạnh lẽo, khẽ quay đầu nhìn về hướng cửa, quả nhiên là cô đoán không sai: “Sau đó thì thế nào?” Cô lớn tiếng hỏi.
“Sau đó một cước đạp tên đáng ghét Đỗ Ngự Đình kia, bao nuôi thật nhiều anh đẹp trai giống như Cẩn Phong vậy, hehe!” Cô cao giọng cười sung sướng, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, ánh mắt say sưa lờ đờ mê ly.
“Ninh – Noãn - Dương.” Tiếng gầm thét của ai đó từ phía sau dội tới, ba người quay đầu lại, Đỗ Ngự Đình trầm mặt đứng cạnh cửa, trên cửa bị đấm thủng một lỗ to.
Ninh Noãn Dương chớp mắt, ngơ ngác nhìn Đỗ Ngự Đình một hồi lâu, chợt cười: “Phục vụ, mang rượu vào đây cho tôi đi.”
Mặt Đỗ Ngự Đình hoàn toàn đen thui, bước nhanh về phía trước, một tay nhấc Ninh Noãn Dương xốc lên vai, đá tung cửa, đi ra ngoài. Mộ Ngưng Tử sợ hãi vuốt ngực, đang cho là đã bình yên vô sự, bỗng thấy Đỗ Ngự Đình quay người, hung hãn bỏ lại một câu: “Mộ Ngưng Tử, chị chờ đó cho tôi.” Anh rõ ràng đã gọi điện thoại cho cô để cô nghĩ cách đem đống tiền mặt trên tay Ninh Noãn Dương đi tiêu hết, thế mà người phụ nữ này lại mang Ninh Noãn Dương tới đây, còn uống rượu đánh bạc, thật ra thì đó cũng không phải chuyện nghiêm trọng nhất, cái quan trọng nhất là, vì sao bên trong phòng còn có thêm một thằng con trai.
Mộ Ngưng Tử rụt cổ lại, toàn thân run lẩy bẩy, thê lương đưa mắt nhìn Ninh Noãn Dương đi xa, Noãn Noãn, tự cầu nhiều phúc, chắc cô nên ra nước ngoài tránh đi một thời gian thì hơn.
……….
Trong phòng ngủ màu hồng, một cô nhóc điên khùng vừa gào vừa la, chân trần chạy tới chạy lui trên mặt thảm.
“Haha, ta là nữ vương, chúng ái khanh bình thân!” Ninh Noãn Dương trèo lên trên bàn, hai cánh tay giang rộng, trên tóc còn nhỏ nước, hoàn toàn là trạng thái không tỉnh táo.
“Xuống ngay!!!” Đỗ Ngự Đình lôi cô xuống, kéo tới bên giường, đưa qua một cốc trà giải rượu: “Uống hết nó.” Anh mặc một bộ áo ngủ tơ tằm màu đen, giờ phút này trên mặt không biểu hiện một chút vui vẻ nào, giống như Đế vương uy nghiêm thường thấy.
Ninh Noãn Dương nghiêng ngả lảo đảo cắm đầu vọt lên giường, thân thể mềm nhũn nhào vào trong ngực Đỗ Ngự Đình - người đang cầm cốc trà giải rượu sảng khoái uống một hơi cạn sạch - rồi tỏ ra chính nghĩa cao ngạo như mây trên trời: “Mang trả lại cho em, trả rượu lại đây.” Hai tay cô quơ múa lung tung, thiếu chút nữa ngã từ trên giường xuống, may mắn có Đỗ Ngự Đình nhanh tay, đúng lúc kéo cô lại.
“Uhm… Chồng à.” Ninh Noãn Dương ngẩng đầu, hình như đã nhận ra người đàn ông đang nghiêm mặt trước mắt này là ai, một giây kế tiếp, cô cười ngọt ngào, đôi mắt trong suốt thấy đáy đầy vẻ vô tội: “Sao anh lại ở chỗ này? Em nói cho anh biết nhé…” Đôi cánh tay câu chặt lấy cổ anh, cô tiến lại gần bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Cẩn Phong, anh thật là xinh đẹp, so với Đỗ Ngự Đình còn dễ nhìn hơn rất nhiều.”
“Noãn Noãn.” Tiếng quát của Đỗ Ngự Đình cho thấy giờ phút này anh đang giận dữ tới cực điểm, vẻ mặt anh như muốn phát điên, liền trực tiếp ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô, lật người cô lại nằm sấp trên đùi anh, vén áo choàng tắm trên người cô lên, bàn tay giơ lên cao rồi hạ xuống.
“Bộp.”
“Bộp.”
“Bộp.”
Từ trong phòng phát ra từng tiếng vỗ bốp bốp, sau khi đánh xong, nhìn thấy mông cô đỏ ửng, lập tức sự đau lòng hiện lên trong mắt anh. Vốn nghĩ muốn trừng phạt cô, nhưng còn chưa có phạt được, ngược lại liền đi trừng phạt chính bản thân mình.
“Huhu…” Tiếng nghẹn ngào khe khẽ vọng tới, đôi mắt cô đẫm lệ mông lung, trong mắt đong đầy ánh nước, môi hồng méo xẹo, mấy giọt nước mắt lăn dài trên má: “ Đau quá!!!” Cô che cái mông, làm bộ đáng thương núp ở đầu giường, chóp mũi hồng hồng, cực kỳ giống động vật nhỏ bị hoảng sợ.
“Tiểu quai quai, đến đây nào…” Trong nháy mắt nước mắt của cô khiến lòng của Đỗ Ngự Đình liền bị bao phủ bởi sự tự trách, dù cô có phá phách thế nào, anh cũng không nên đánh cô: “Ngoan, không đánh em nữa đâu.”
“Huhu…” Con thỏ nhỏ nào đó đỏ mắt, dáng vẻ đáng thương lắc đầu.
“Tới đây nào.” Cánh tay dài duỗi ra một cái, trực tiếp vớt cô lại vào trong lồng ngực, anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên mặt cô, thở dài nói: “Noãn Noãn, đừng khóc nhé.” Sao anh có thể đành lòng để cô khóc? Dù cho cô có gây tội tày trời, anh cũng sẽ không trách cô.
Rốt cuộc Cô bé con trong ngực cũng ngừng khóc: “Hức (nấc)…” Cô nức nở, ợ ra một hơi rượu, đột nhiên bắt lấy cánh tay anh biến khóc thành cười: “Chồng ơi, vừa rồi Cục cưng đánh em, anh tới giúp em báo thù đi.”
Cục cưng.
Áy náy trong lòng Đỗ Ngự Đình lập tức biến mất không còn bóng dáng, thì ra Cô nhóc này vẫn chưa có tỉnh rượu: “Noãn…” Còn chưa nói hết câu, đã thấy cô lật người lăn sang một bên giường, vô tự kéo chăn lên, bắt đầu khò khò ngáy.
Đỗ Ngự Đình tròn mắt nhìn một hồi lâu, cô cứ như vậy mà ngủ thiếp đi, hại anh một bụng tức mà không có chỗ phát tiết, không được: “Bảo bối, không cho ngủ.”
Anh xốc chăn lên, chui người vào.
Đêm, vô cùng đen tối. (Một đoàn cua đồng chậm rãi bò qua, vậy nha.)
……….
Sáng sớm hôm sau.
“Chồng ơi, em muốn ly hôn.” Cô gái nằm trong ngực người đàn ông, vẫn còn buồn ngủ lẩm bẩm, trên người còn thoảng qua mùi rượu.
Người đàn ông vốn đang buồn ngủ đến mờ mịt bỗng bừng tỉnh, thiếu chút nữa lăn từ trên giường xuống: “Tiểu bảo bối, vì sao vậy? Có phải do “biểu hiện” tối hôm qua của anh chưa đủ tốt.” Người đàn ông lật người, nhanh chóng nhào tới, định đền bù cho chỗ ngày hôm qua còn chưa đủ tốt.
Cô gái nhỏ ghét bỏ đẩy người đàn ông ra, nói: “Chị Ngưng Tử nói ly hôn sẽ tự do hơn, buổi tối muốn về nhà muộn bao nhiêu thì về muộn bấy nhiêu.” Lại còn có thể được gặp Cẩn Phong, Cẩn Phong người ta dịu dàng lại galang, không giống như người đàn ông này, vừa chuyên chế lại còn bá đạo.
“Tiểu quai quai.”
Người đàn ông phát ra tiếng gầm giận dữ động trời, một lần nữa đè lên người cô gái nhỏ, bắt đầu một hồi vận động mới. Nhất định là do tối hôm qua anh còn chưa đủ cố gắng, nhất định là như vậy.
Mà giờ phút này Mộ Ngưng Tử đang ở trong nhà, đếm tiền đến rút gân tay, ba tỷ nguyên này đếm thật đã nghiền nha.