Mấy ngày nay không khí trong nhà họ Đỗ cực kỳ căng thẳng, tuy tòa biệt thự ở nơi vô cùng vắng vẻ, bình thường hiếm người tới, nhưng nhiều ngày nay lúc nào cũng có người ra vào.
“Sao rồi?” Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa cầu thang, trong mắt tràn đầy vẻ mong chờ.
An Dật Cảnh từ trên tầng đi xuống, không còn vẻ dương dương tự đắc như trước lúc đi lên nữa, anh ta chán nản cúi gằm, vẻ mặt mệt mỏi lắc đầu: “Cái cô nàng Ninh Vũ Tâm kia đúng là bị sợ hãi đến ngu người rồi, hỏi cái gì cũng không nói.” Toàn thân anh ta mặc một bộ tây trang màu trắng có thể coi như nghiêm túc giản dị, tóc cũng vuốt keo cẩn thận tỉ mỉ, so với lúc bình thường, cách ăn mặc này thực sự là vô cùng đơn giản. Vốn định dựa vào khuôn mặt gạt người chết không đền mạng của mình lừa từ trong miệng Ninh Vũ Tâm ra chút ít manh mối, nhưng căn bản là không có bất cứ tác dụng gì, lãng phí cho lúc trước anh ta còn khoe khoang là sẽ làm được.
“Tạm thời bên tôi cũng chưa thấy điều gì cả!” Mộ Ngưng Tử cũng lắc đầu theo, mấy ngày nay cô cũng đã xem lại video tại địa điểm Ninh Noãn Dương xảy ra chuyện bị bắt đi rất nhiều lần, không có bất kỳ manh mối thực sự rõ ràng nào để có thể điều tra tiếp: “Nhìn đi, chính là chiếc xe này, ảnh chụp không rõ lắm.” Cô ấn nút điều khiển ti vi trong tay, màn hình theo dõi ngừng lại tại hình ảnh một chiếc xe Vanquish màu đen.
Quý Giản Phàm ngẩng đầu nhìn, ánh mắt lập tức sáng lên: “Vanquish, loại xe số lượng có hạn cả thế giới không quá 30 chiếc.” Anh ta vốn cũng định mua một chiếc, nhưng xếp hàng không đến lượt.
“Điều tra chiếc xe kia.” Đỗ Ngự Đình vốn trầm mặc vùi trên sô pha đột nhiên đứng dậy, chỉ vào chiếc xe Vanquish trên màn hình: “Gọi điện thoại cho hãng sản xuất, nhà tiêu thụ, tra từng chiếc xe một, xe nào bán cho người nào, nắm được danh sách khách mua, nhất định có thể tìm được đầu mối có giá trị.” Trên chiếc cằm hình dáng hoàn mỹ lún phún râu xanh, trong mắt anh đầy những tơ máu đỏ, hốc mắt hõm sâu xanh lét. Hiển nhiên, đây là kết quả của mấy ngày không ngủ.
Không có cô ở bên mình, một phút anh cũng không cách nào bình tĩnh được, không biết rốt cuộc cô bị ai bắt đi, đã qua ba ngày rồi, nhưng không có một chút tin tức nào cả. Anh lo lắng cô có được ăn no hay không, có được mặc ấm hay không, có bị bắt nạt không. Cô ấy vốn ngốc ngếch, tính cách lại kỳ quặc, nếu như tính tình đại tiểu thư bộc phát, chọc giận đám người đã bắt cô ấy đi thì làm thế nào?
Nghĩ đến tất cả tình huống sẽ phát sinh, nghĩ đến những điều không may cô sẽ gặp phải, trái tim anh liền đau đến không chịu nổi.
“Noãn Noãn…” Anh thất thần nhìn bình nhỏ trên cổ tay, mùi khói thuốc nồng nặc trên người, mấy ngày nay, dường như tay anh không rời điếu thuốc.
Đây tuyệt đối không phải là vụ bắt cóc bình thường, bọn họ vẫn chưa nhận được điện thoại hay thư đòi tiền chuộc…, chỉ là cứ cách một ngày đồ của Noãn Noãn như dây chuyền hoặc vòng cổ… lại được gửi tới.
“Để cho bọn tôi vào, tránh ra!”
“Biết chúng tôi là ai không?”
“Tránh ra!”
Bên ngoài phòng, tiếng ồn ào ầm ĩ vang lên.
Âm thanh chói tai của giày cao gót dần dần tiến lại gần, Lưu Mỹ Phượng cùng Ninh Đại Vĩ vênh váo tự đắc dải bước vào phòng khách, lại còn giống như thật sự coi mình là cha mẹ của Đỗ Ngự Đình, khi thấy Đỗ Ngự Đình thì lại lập tức chuyển thành thái độ nịnh nọt.
“Thiếu gia, chúng tôi không ngăn được họ.” Quản gia mồ hôi chảy đầy mặt chạy vào, trong lòng thấp thỏm, hai người này đúng thật là không biết chọn lúc tới thăm, Thiếu phu nhân mất tích, hiện tại tâm tình Thiếu gia chính là rất không tốt.
“Con rể à, mẹ thấy Noãn Noãn đã mấy ngày rồi mà không có một chút tin tức, nói không chừng đã sớm…” Lưu Mỹ Phượng liên miên lải nhải nói, một lòng mong đợi Ninh Noãn Dương thực sự không thể trở về càng tốt, dù sao cô cũng không phải là con gái thật của bà ta, ngược lại là Tâm Tâm, nếu như có thể khiến Đỗ Ngự Đình cảm thấy hứng thú, thì bà ta thật sự trở thành cha mẹ vợ của Đỗ thiếu gia rồi.
“Pằng.” Tốc độ đạn bắn như tên rời cung xượt qua trên đỉnh đầu bà ta, trên tóc còn thoát ra từng đợt khói xanh, da đầu Lưu Mỹ Phượng cảm thấy một trận nóng ran, hai chân sợ như nhũn ra, vội vàng níu lấy một bên của Ninh Đại Vĩ, lúc bấy giờ mới đứng vững được.
Họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào vợ chồng nhà họ Ninh, sắc mặt Đỗ Ngự Đình xanh mét, lạnh lùng nói: “Lần sau sẽ là trực tiếp xuyên qua đầu bà.” Nếu không vì bắt buộc phải giữ bọn họ lại, anh tuyệt đối sẽ không do dự một phát bắn chết cả hai, người đàn bà đáng chết này lại dám nguyền rủa Noãn Noãn…
Không, ngay cả chính anh cũng không dám nghĩ đến việc đó.
“Vậy, cái này…” Lưu Mỹ Phương sột soạt run rẩy một lúc lâu mới từ trong túi móc ra một tờ giấy, là giấy nợ đánh bạc, ngày hôm trước cơn nghiện bài bạc của bà ta phát tác, liền tới sòng bạc thử vận may, kết quả thua mất hết tiền, thế chấp cả nữ trang trên người, còn viết thêm cả tờ giấy nợ 50 triệu này nữa, đám người hung thần ác sát đó uy hiếp bà ta, nếu đến kỳ hạn mà không trả tiền, thì sẽ chặt tay chân của bà ta ném xuống biển làm mồi cho cá.
Đỗ Ngự Đình chậm rãi xoay người, vệ sĩ lực lưỡng sau lưng một tay xách một người đi thẳng ra ngoài.
“Yên tâm, sẽ không có việc gì đâu.” Quý Giản Phàm đi tới an ủi, giọng nói lại nặng nề hơn mấy phần, cho tới bây giờ bọn họ còn chưa biết là ai đã bắt Noãn Noãn đi, bọn họ rất bị động.
Trên ghế salong màu cà tím chất đầy các loại đồ ăn vặt, Ninh Noãn Dương làm tổ bên trong ghế đem tất cả các loại đồ ăn không tốt cho sức khỏe mà bình thường Đỗ Ngự Đình không bao giờ cho phép cô ăn đều ăn lại cho đủ vốn, ai nói đây là đồ ăn không tốt cho sức khỏe, ăn ngon thế kia mà!
“Này, Tiểu nha đầu vô lương tâm, không thèm nhớ là ai đã đi mua nhiều đồ ăn vặt như vậy, cũng không chừa lại cho tôi chút nào.” Không biết Bùi Thiếu đi vào từ lúc nào, anh ta nhẹ nhàng cởi một cúc áo trên tây trang, ngồi xuống bên cạnh Ninh Noãn Dương, nhìn cô đang hào hứng xem phìm truyền hình trên ti vi.
“Mơ đi!” Ninh Noãn Dương hẹp hòi một phát thu lại sạch sẽ đồ ăn vặt trên ghế salong, nhí nhố lè lưỡi làm mặt quỷ: “Không có thừa tý nào để cho anh đâu.”
“Haha.” Bùi Thiếu sâu kín cười, đường cong dịu dàng trên khuôn mặt lập tức trở nên nhu hòa hơn, trên mặt lại hiện ra nét ôn nhu hiếm thấy: “Tiểu nha đầu.” Đôi mắt hẹp dài mang ý cười nhàn nhạt, đôi mắt anh ta là màu xanh thẫm đẹp đẽ, tựa như ngọc lục bảo lại sâu không lường được, còn mang vẻ đẹp đến thanh cao: “Em khiến cho tôi càng ngày càng thấy có hứng thú.” Ngón tay tinh xảo nhẹ nắm lấy chiếc cằm xinh xắn khéo léo của cô, tà khí nhìn về phía cô.
Anh ta ghé lại gần, hơi thở nóng bỏng trong lúc áp sát phả lên khuôn mặt cô, trong mắt anh ta không che giấu sự thưởng thức, khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt này là tổ hợp vô cùng hoàn mỹ! Cái trán trơn bóng như ngọc, da thịt trắng nõn thêm mấy phần trong suốt, đôi mắt trong veo sáng ngời, mái tóc hơi xoăn như lưu luyến tản mát trên đầu vai, đáy mắt cô có vẻ nghịch ngợm, khiến cho lòng người ta đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Cô ấy thật đúng là một bảo vật vô giá, anh ta bắt đầu có chút hâm mộ thậm chí là ghen tỵ với may mắn của Đỗ Ngự Đình, sao lại có thể nhặt được một thứ đồ chơi tốt như vậy.
“Biến sang một bên.” Ninh Noãn Dương sững sờ trong nháy mắt, đưa tay đẩy khuôn mặt tuấn mỹ vô song ở trước mặt ra, khuôn mặt nhỏ vênh lên, nụ cười rực rỡ tựa như đóa hoa xuân: “Tôi đã kết hôn rồi, chồng tôi vừa đẹp trai vừa có tiền, đặc biệt còn rất tài giỏi, nhìn đi, chính là anh ấy.” Trên ti vi vừa đúng lúc đang phát chương trình phỏng vấn về tài chính kinh tế của D.S, lướt qua hình ảnh Đỗ Ngự Đình, cô đưa tay đẩy Bùi Thiếu một cái, cười đắc ý nói: “Đẹp trai không?”
Không rảnh để ý đến ti vi, dường như Bùi Thiếu chỉ nhìn không chớp mắt khuôn mặt tươi cười mang chút vẻ trẻ con của cô, anh ta giống như không thèm để ý đến lời nói của cô vang lên bên tai: “Vậy tôi so với anh ta, em cảm thấy ai đẹp trai hơn?”
“Đương nhiên là…” Đỗ Ngự Đình, nhưng khi tầm mắt vừa chạm tới người đàn ông bên cạnh, lời nói của Ninh Noãn Dương vốn sắp lao ra khỏi miệng liền phải cố gắng nuốt vào, cô thận trọng hỏi: “Tôi có thể nói thật không?”
“Nói đi.”
“Nếu tôi nói thật thì anh có đánh tôi hay không?” Cô rất lo lắng cái mạng nhỏ của mình sẽ bị trôn vùi ở chỗ này.
“Không biết.”
“Đương nhiên là Đỗ Ngự Đình đẹp trai hơn.” Nháy mắt sau khi Ninh Noãn Dương nói ra, cô lập tức hối hận, nét mặt Bùi Thiếu biểu lộ sự không vui, anh ta đi vào trong phòng lấy hết tất cả khoai tây chiên, trước khi bước ra còn nở nụ cười đặc biệt xảo quyệt khoe hàm răng sáng lóa: “Phạt em không chịu nói thật, hai ngày tới không cho phép ăn khoai tây chiên.”