Vạn Bảo Châu ngồi
trên chiếc giường phủ khăn trải giường màu đỏ chót bằng to tằm khẩn
trương nắm chặt làn váy. Chữ hỉ mày đỏ tươi ở trong phòng tuyên bố cô đã chín thức trở thành vợ của người ta rồi. Trong lòng cô vô cùng căng
thẳng, nhưng chỉ có thể ngơ ngác ngồi ở đây, chờ ông xã đang đứng ở bên
ngoài tiễn khách trở lại.
Đạp tung cánh cửa phòng, Thiên Tống lảo đảo vào phòng, tay anh quờ quạng tìm điểm tựa.
Toàn thân Thiên Tống đều là mùi rượu, anh vừa bước vào trong phòng, chân mày của Vạn Bảo Châu liền không tự chủ nhíu lại “Sao anh uống nhiều quá
vậy? ” Bảo Châu đỡ anh vào giường.
“ Sao? Cô khó chịu à? Tôi nay
đã sa cơ thất thế, tôi cục súc, tôi không biết phong tình thế đấy? Tại
sao cô còn ở đây? Không phải bây giờ cô nên đi theo thằng nhân tình của
cô hả?” Anh giật mạnh tay cô xuống thì thầm vào tai.
“Hôm nay là
ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi, ngày tôi đau khổ nhất, cô biết
không? Tôi mất tất cả, mất tất cả thật rồi.” Thiên Tống vò vò đầu Bảo
Châu, anh đang bất lực, bất lực trước mọi thứ.
Xoa nhẹ vào cổ tay bị đau, cô đỡ anh xuống giường, bất giác anh đè cô xuống, vén váy cô
lên, thô lỗ vứt đi lớp che phủ, không màn dạo đầu, trực tiếp đi vào.
“Bây giờ cô nên thực hiện chức trách của một người vợ rồi!” Thiên Tống
nói trong căm tức, anh đổ hết mọi chuyện vào người con gái kia. Anh thô
bạo, bây giờ đây trong người anh chỉ là sự hận thù, không một chút yêu
thương, anh muốn trút nó đi và cô phải chịu.
“Đau... ” Một tầng
nước mắt nhẹ nổi lên hốc mắt, cô biết sẽ đau, lại không nghĩ rằng sẽ đau đến giống như có người dùng dao găm đâm mình một nhát.
Tiếng kêu đau đớn của người con gái dưới thân bỗng chốc kéo lý trí của Thiên Tống trở lại.
“Tôi... ” Anh cứng đờ thân thể, tiếng rên rỉ và gương mặt nhăn nhó đầy đau đớn
của cô đã kéo lý trí anh trở về. Anh ảo não chau mày lại. Sao anh có thể hèn hạ như thế? Dùng cách thức này tra tấn một người con gái? Đời người con gái chỉ có một lần duy nhất, cho dù anh chưa từng yêu cô cũng không thể để cô đeo ám ảnh suốt đời.
Thiên Tống dừng lại ở trong cơ
thể cô, đứng im bất động, anh nhìn cô, áy náy “Xin lỗi, tôi là lần đầu
tiên nên không có kinh nghiệm”.
Đúng là lần đầu tiên nhưng vì cô
không phải là người con gái anh yêu nên anh nghĩ mình không cần rắc rối, cứ trực tiếp là được, không ngờ lại càng rắc rối hơn.
“Anh... anh là lần đầu tiên?” Vậy hoá ra cô là người phụ nữ đầu tiên của anh?
“Ừ.” Anh thở dài “Tuy tôi và cô ấy yêu nhau đã lâu nhưng tôi là người đàn ông
bảo thủ, tôi chỉ muốn làm việc đó với người phụ nữ tôi yêu trong ngày
hôn lễ ” Càng nói anh càng thấy mình thật thất bại. Biết vậy chẳng mượn
rượu làm bậy. Giờ thì sao chứ? Rách cũng đã rách rồi. Điều duy nhất anh
có thể làm là giảm tổn thương của người con gái này xuống mức thấp nhất.
Lời anh nói càng khiến cô áy náy. Chính vì cô mà anh đã không thể cùng người anh yêu bên nhau.
“Tôi nghe nói lần đầu tiên của phụ nữ sẽ rất đau.” Anh cố gắng lục lại mớ
kiến thức hỗn độn, bổ sung phần dạo đầu còn sót, khẽ nói: “Cô cố gắng
chịu đựng một chút”. Thân là đàn ông chính anh vĩnh viễn cũng sẽ không
hiểu nỗi đau của phụ nữ, cho nên chỉ có thể động viên cô.
“Em sẽ
cố gắng!” Cô bị màn dạo đầu của anh kích thích đến người tê dại, động
tình khiến nơi đó dễ xoay xở hơn rất nhiều. Nghe lời động viên của anh,
lòng cô rất ấm áp. Cô cứ nghĩ anh bị cô ép hôn sẽ rất ghét cô. Nhưng anh lại để ý cảm thụ của cô.
Dần dần, cảm giác đau đớn giống như
muốn tê liệt này dần dần thoái lui, thì chỉ còn dư lại một chút đau nhức và cảm giác bị lấp kín, một loại dục vọng không biết tên rục rịch trong cơ thể cô.
Đợi đến khi nhìn thấy nét mặt cô từ từ thả lỏng thì anh mới bắt đầu chậm rãi động đậy.
“A....” Thiên Tống mạnh mẽ mang đến cho cô khoái cảm không ngừng, khiến cho cô càng
lúc càng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ.
“Ừm. ” Đáp lại
tiếng rên rỉ vì kích tình của cô là tiếng ừ hử không chứa cảm xúc của
anh. Thứ anh cho cô là khoái cảm, là dịu dàng nhưng không phải tình yêu.
*****
Đêm khuya, Vạn Bảo Châu rúc vào trong ngực chồng, chìm vào giấc ngủ, trên môi còn nở nụ cười hạnh phúc.
Người đàn ông mặc cho vòng ôm của vợ siết chặt mình, chỉ là tay anh vẫn bất
động. Vì không yêu cô nên anh không muốn ôm cô. Anh nhìn chăm chăm lên
trần nhà. Anh đang nhớ đến Băng Tuyền, người cô yêu cũ của anh, anh đã
từng yêu Băng Tuyền hơn những gì có thể, anh đã vẽ ra và đang thực hiện
cái ước mơ đó, một ngôi nhà có anh, Băng Tuyền, những đứa trẻ, một mái
ấm, những tiếng cười, anh thích ngắm nụ cười thiên thần đó. Nhưng tất cả đã bị vỡ nát khi công ty ba anh phá sản, để cứu công ty anh chỉ có thể
làm tất cả nhưng anh không ngờ.
Lần đầu anh thấy cô, vẻ mặt cô
rất ngốc, mày nhíu lại, hai má ửng đỏ, ánh mắt sợ sệt không dám nhìn
thẳng anh, chỉ biết cụp đầu xuống, rất lâu sau mới dám ngẩng lên, quật
cường nói ra một câu khiến anh bật cười.“ Anh cưới em nha”
“Cái gì?” Anh cho là cô nói đùa.
“Anh cưới em và công ty sẽ được cứu” Gương măt kiên định cho anh biết cô đang rất nghiêm túc.
Anh nhíu mày “ Không bao giờ, tôi đã có người yêu, tôi sẽ không phản bội cô ấy”
“Em biết, chỉ một năm thôi, sau một năm chúng ta sẽ ly hôn” Cô vẫn cố chấp
như thế. Chỉ cần ở cạnh anh, một ngày thôi cũng đủ. Nhưng cô rất tham
lam, cô cần thời gian một năm giữ anh lại bên mình.
“Cô điên rồi, làm vậy để được gì chứ?” Anh xoay người bước đi. Đối với anh cô giống
như những cô tiểu thư đỏng đảnh khác, chỉ biết bản thân mình, chưa từng
quan tâm cảm thụ người khác.
Mắt to tròn đen láy nhìn theo bóng
lưng anh, hai hàng nước mắt không cách nào khống chế nhỏ xuống tách
tách, “Để cứu công ty” Anh bảo cô điên. Điên sao? Ừ. Cô yêu anh đến phát điên rồi. Hãy cho cô điên một lần thôi.
Vậy đó, anh không hiểu nỗi cái ý nghĩ điên rồ kia, chỉ vì cô mà anh đã chân chính trải nghiệm tình đời đen bạc.
Vạn Bảo Châu khẽ nhếch miệng nhỏ hít thở đều đều, bộ dáng đáng yêu càng khiến anh ứa máu.
Chỉ vì cô mà anh mất đi tất cả, chỉ vì cô mà anh đau khổ, trong khi đó nhìn cô lại vô cùng hạnh phúc.
Anh tức khí nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của cô, cô vẫn ngủ say sưa như cũ.
Khốn kiếp!
Bởi vì là lần đầu của cô nên anh nương tay, nhưng bây giờ không cần nương
tay nữa. Anh phải cho cô chân chính trải qua cảm giác sống không bằng
chết.
Thiên Tống nằm đè lên người cô. Anh kéo hai tay cô lên đỉnh đầu, dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo của đèn ngủ, bầu sữa căng tròn càng có
vẻ chướng mắt. Anh há miệng, cúi xuống định cắn một cái thật đau lên,
chảy máu càng tốt.
Khi môi anh gần kề, anh chợt sững lại.... Nơi đó....
Ánh mắt anh mở to...
Chính là em.... Chính là em... Chính là em...
Thiên Tống bắt đầu hôn toàn thân cô. Anh dùng ngón cái cùng ngón trỏ niết
chặt nhũ hoa, nhìn nó dần dần đứng thẳng dưới sự trêu chọc của mình.
Vạn Bảo Châu vẫn còn trong mộng đẹp, còn tưởng rằng mình ngủ mơ bị người trong mộng đùa nghịch .
Thiên Tống nhẹ nhàng ngậm day nhũ hoa bên kia, hít lấy mùi hương thân thể cô phát ra.
Vạn Bảo Châu cảm thấy giấc mộng rất chân thật! Cô xua tay vài cái như cố
đuổi những hình ảnh đó ra khỏi giấc mơ của mình, sau đó ngủ tiếp.
Thiên Tống cười tà. Anh chuyển chiến trường tới u cốc chật hẹp làm anh tiêu
hồn đêm qua. Trượt một bàn tay vào, đầu ngón tay cảm thụ sự co rút ngọt
ngào đêm qua, anh tiến vào, muốn dẫn dắt ái dịch của cô, một lát sau chỉ thấy nơi tư mật của cô ướt đẫm một mảnh, nổi lên xuân triều.
Vạn Bảo Châu cảm thấy khó chịu vặn vẹo thân mình.
“Ưm… Đừng…”
Thiên Tống vừa nghe thấy, nghĩ rằng cô sắp tỉnh dậy, nhưng thấy cô còn nhắm chặt mắt, anh biết cô ngỡ mình đang nằm mơ!
Được, vậy cứ để cho cô nghĩ mình rơi vào mộng xuân đi!
Lại thân nhập một đầu ngón tay, Thiên Tống quyết định tạo ra nhung lụa ấm
áp tại huyệt khẩu nhỏ hẹp này đi, tiện cho anh xâm nhập.
Thiên Tống cười khổ. Cô nhóc này thật là, si đến hết thuốc chữa rồi!
Cúi đầu, anh tựa vào vùng đất tam giác của cô, liếm lên da thịt non mềm.
Môi lưỡi nóng bỏng, bắt đầu tiến chiếm cứ đóa hoa xinh đẹp.
Cả người Vạn Bảo Châu vặn vẹo càng dữ dội, nhưng vẫn không mở đôi mắt xinh đẹp.
Giấc mộng thật đẹp. Cô không dám mở mắt ra sợ mộng đẹp tan biến.
Thiên Tống tách đầu gối cô, để dục vọng của mình xông vào cửa huyệt ướt át không người phòng thủ của cô.
Vạn Bảo Châu ngủ mê man cảm giác một một vật cứng xông vào thân thể của
mình, thân thể cô lập tức phản ứng theo mỗi luật động của anh, hoa huy*t tham lam mút chặt lấy phái nam to lớn đem lại từng trận khoái cảm. Cô
biết người đó là chồng cô. Anh trong mơ cũng như trong đời thực, vẫn
luôn dịu dàng mà lại bá đạo như thế.
Thiên Tống khí thế hừng hực ra vào trong cơ thể cô, cô chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ.
“Ư a… Thiên Tống…”
Cô mơ thấy anh! Thấy anh lại triền miên với mình!
Thiên Tống cuồng dã ra vào hai tay đặt trước ngực cô, xoa nắn nhũ hoa cô, miệng khẽ nói bên tai cô.
“Bảo Châu… Bảo Châu…”
Tiếng hổn hển, rên rỉ thở dốc của anh làm cho cô cảm thấy ấm lòng. Anh đang gọi tên cô, không phải người khác!
Vạn Bảo Châu theo bản năng kịch liệt co rút lại kẹp chặt u động lại, đẩy tốc độ Thiên Tống lên cao.
Anh không ngừng gọi tên cô, mạnh mẽ nhưng không kém phần dịu dàng.
Vạn Bảo Châu dưới sự thao túng của anh, chỉ có thể ngọt ngào thừa nhận anh dẫn mình vào một thế giới khác.
Trong bóng đêm, Thiên Tống mỉm cười. Đây là lần thứ 2 của bọn họ nhưng anh
lại cảm nhận đây mới chân chính là lần đầu tiên họ thuộc về nhau.