Có lẽ vì cả đêm trằn
trọc nên hôm nay anh dậy muộn so với ngày thường. Nhìn đồng hồ đã gần
8h. Anh vội vã vệ sinh cá nhân sau đó xách va li vọt ra khỏi phòng.
Lúc Thiên Tống đẩy cửa phòng đi ra, mùi thơm của thức ăn liền xông vào mũi.
“Anh ăn sáng rồi đi làm”
Bị mùi thức ăn trêu chọc, cơn đói bụng nổi lên. Nhưng anh vẫn cứng rắn.
“Không cần. Tôi trễ rồi. Cô cứ ăn đi. ” Công ty còn đang trong giai đoạn khó khăn, quả thật muốn ngồi yên hưởng thụ cuộc sống cũng khó.
“Em biết anh rất bận, nhưng có thể ăn thức ăn em... làm được không? Chỉ một chút thôi. Không mất thời gian đâu, năm phút là được. ” Vạn Bảo Châu
đáng thương xin ít thời gian của anh. Là tiểu thư duy nhất của Vạn gia,
từ nhỏ cô chưa từng đụng móng tay, đây là lần đầu tiên cô vào bếp.
Câu nói mềm mại, nhỏ nhẹ kia lại đụng đến cảm xúc anh giấu sâu trong lòng
không muốn ai biết. Không nói lời nào, anh ngồi xuống bàn.
Vạn Bảo Châu vui vẻ đẩy dĩa bánh mì ốp la trước mặt anh.
Cô kéo ghế ngồi xuống, nhìn món trứng cô vừa làm, cũng ngon chứ nhỉ, cô khẽ mỉm cười.
Anh bỏ miếng trứng vào miệng, chỉ mới nếm một miếng nhỏ, mắt anh tối lại, “Cái này là cô làm?”
“Dạ, trứng chính tay em chiên. Anh ăn thấy thế nào? ” Cô vẻ mặt mong chờ nhìn anh.
Anh che miệng lại, khóe miệng khẽ nhếch.“ Cũng được.”
Nghe được lời khen của anh, cô vô cùng vui vẻ, xô ghế đứng dậy, lăng xăng
như con chó nhỏ chạy đến bên anh “Anh uống cà phê hay nước trái cây?”
Điệu bộ đúng chuẩn phục vụ chuyên nghiệp.
Anh nhìn cô một cái. “Cho tôi nước lọc đi. ”
Cô chạy đi, anh lấy điện thoại, gọi cho trợ lý “An trợ lý, hôm nay tôi đến công ty muộn một chút, không chắc mấy giờ, cỡ tầm chín giờ đi, từ giờ
đến đầu giờ trưa có chuyện gì quan trọng thì hẵng gọi điện thoại cho
tôi.”
Một ly cà phê thơm phức đặt trước mặt Thiên Tống.
“Cảm ơn.” Anh tu một hơi cạn sạch rồi tiếp tục ăn hết phần ăn của mình.
Sau đó anh đứng dậy, tự rót cho mình một cốc nước.
Anh bước đến bếp. “Khi chiên trứng phải đổ dầu ăn vào, còn nữa, trứng chiên không cần phải bỏ thêm muối, cô cứ dọn kèm chai nước tương là được,
người khác muốn ăn bao nhiêu thì ăn” Anh vừa thuần thục đổ dầu vào
chảo, đập trứng...
Anh dọn phần trứng đã chiên xong vào dĩa, rồi mang chai nước tương đều dọn ra bàn.
Cô ngơ ngác nhìn anh.
“ Ăn đi.”
Niềm hạnh phúc lấp lánh trong mắt cô. Cô ngoan ngoãn ngồi xuống. Cắn một miếng, đây là món ăn ngon nhất mà cô từng ăn.
Thiên Tống lấy hộp sữa tươi trong tủ lạnh rót ra ly để trước mặt cô “Mỗi ngày một người lớn cần cung khoảng 400 calo cho bữa sáng, tương đương với
một ổ bánh mì, một trứng ốp la, hai lát thịt xông khói, và một ly nước
dinh dưỡng. Nếu bớt khẩu phần ăn lại thì thay bằng một ly sữa tươi mỗi
buổi sáng. Có như vậy mới đủ dinh dưỡng cho cơ thể ” Nhìn cô trông thật gầy. Đoán chừng thuộc tuýp người rất sợ ăn.
Vạn Bảo Châu chậm rãi mở to mắt, ngơ ngác nhìn đôi mắt đầy quan tâm của Thiên Tống.
Đây là ảo giác sao? Anh tự tay chuẩn bị bữa sáng cho cô? Còn nữa, đôi mắt này thật dịu dàng, tràn đầy quan tâm.
Hàng ngàn hàng vạn lời đều ẩn chứa trong đôi mắt trong như làn nước của cô
khiến Thiên Tống cảm giác mình đang làm một việc hết sức ngu ngốc. Dù
anh nhận thấy, chồng chăm sóc vợ là điều rất bình thường.
Anh đã cưới cô thì phải có nhiệm vụ đem đến cho cô cuộc sống hạnh phúc. Không phải sao?
- Chúng ta đã là vợ chồng.
Anh cũng không hi vọng cuộc sống hôn nhân của bọn họ chỉ đơn giản là coi nhau như khách.
Giọng nói trầm thấp không che lấp được sự lúng túng của cô, cô khẽ cắn môi
dưới, xong rồi thẹn thùng ngước mặt lên, lắp bắp nói: “Anh... Tối nay
anh muốn ăn gì? Em sẽ làm ”
Ánh mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía cô, “Em biết làm?”
Mật cô đỏ hơn trái cà chua, “ Em... không biết” Hai bàn tay nhỏ bé xoắn vào nhau , “Nhưng em sẽ học” Ấp a ấp úng nói.
Không ngờ anh đòi ăn nhiều món như vậy, hại cô sững sờ, “Gì???” Đôi mắt đẹp trợn to.
Dáng vẻ ngu ngốc của Vạn Bảo Châu khiến khuôn mặt lạnh lùng xẹt qua một nụ
cười, sau đó anh bĩu môi, “Em thích ăn món gì thì nấu món đó, tôi không
kén ăn. Còn nữa, sau này trước mặt tôi bỏ cái dáng vẻ khúm núm sợ sệt ấy đi. Tôi không phải vua chúa, em cũng không phải phi tần ngày xưa” Anh
không phát hiện, mình đã thay đổi cách xưng hô với cô. Anh gọi cô bằng
“em”, nghe thật ngọt ngào.
Nhưng trong lòng em, anh chính là vua
của em. Vạn Bảo Châu thật muốn hét lên với anh câu đó, nhưng kết cục cô
chỉ ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Trẻ nhỏ dễ dạy! Thiên Tống gật gù hài lòng, anh xách va li đứng lên.
“Tôi đi làm trước. ”
Vạn Bảo Châu vội vã đứng dậy “Để em tiễn anh.”
“Không cần. Em cứ ngồi đó ăn. Ăn xong rồi muốn tìm việc gì giải trí thì tìm.
Siêu thị sát ngay bên nhà. Nếu em muốn đi xa hơn thì bảo tài xế đưa đi.
Nhà cửa cứ để đó, cách hai ngày sẽ có người giúp việc đến dọn dẹp.” Hôm
qua anh quấn lấy cô hai lần, sáng nay lại dậy sớm làm bữa sáng, chắc cô
mệt lắm rồi.
*****
Căn nhà nhất thời yên tĩnh.
Sau khi ăn sáng và giải quyết chảo dĩa dơ xong, Vạn Bảo Châu ngơ ngẩn nhìn quanh khắp nhà. Cô phải làm gì nữa?
Tuy anh đã nói không cần làm gì cả, nhưng cô biết thời gian mình sống cùng
anh chỉ vỏn vẹn một năm. Cô muốn tự tay chăm sóc tổ ấm của bọn họ. Để
sau khi rời đi, cô sẽ mang theo những hồi ức có chứa bóng hình ảnh cô
trong đó.
Vạn Bảo Châu bước vào phòng bọn họ, dọn dẹp lại chăn giường. Khi nhìn tới tấm gra có chứa vết máu đã khô lại, mặt cô đỏ lên.
Cô nhớ khi ngủ mê, cô đã mơ thấy một giấc mộng xuân, trong đó có anh mạnh
mẽ và không kém phần dịu dàng, không, phải nói là, trong giấc mơ của cô
anh thật nhiệt tình, còn nhiệt tình hơn đời thực.
Vạn Bảo Châu
cốc mình một cái. Thường nói giấc mộng phản ánh chân thực khát vọng của
bạn. Chả lẽ cô còn cho rằng chồng mình chưa đủ tốt sao? Anh để ý cảm thụ của cô không phải để cô châm chọc anh yếu ớt.
Vạn Bảo Châu vẫn
cho lần thứ hai là do mình nằm mộng xuân, do cô bất mãn vì chồng vô cảm
khi cùng cô. Cô không ngốc, cô lờ mở nhận ra toàn bộ quá trình chồng cô
chỉ là đang cố gắng làm nhiệm vụ.
Nhưng cô biết mình không thể đòi hỏi gì hơn. Vốn dĩ anh chưa yêu cô, anh chăm sóc cô đến trình độ này đã là quá mức rồi.
Vạn Bảo Châu dọn dẹp xong phòng ngủ, vốn định rời khỏi, khi bước chân ngang qua bàn làm việc, ánh mắt lơ đãng nhìn thấy bên dưới bàn làm việc của
chồng có vài mảnh giấy.
Vốn anh có phòng làm việc riêng, nhưng
ông Vạn thương con gái, sợ con rể mải mê công việc bỏ mặc cô, nên bắt
buộc bàn làm việc phải để trong phòng ngủ hai người, như vậy Thiên Tống
mặc nhiên chỉ có thể làm tới 10h tối.
Vạn Bảo Châu xoay người đi
đến bên bàn nhặt lên, nhìn thấy trên giấy viết rất nhiều điều khoản, xem ra là hợp đồng, góc bên phải còn có chữ ký của chồng cô.
Công ty cha chồng gặp nhiều khó khăn nên chồng cô phải càng phải tranh thủ làm
việc. Có lẽ hợp đồng này là tối qua lúc cô ngủ say anh mới xử lý, ngày
hôm nay lại mang đến công ty. Có lẽ không may bị gió thổi rớt xuống gầm
bàn nên khi thu dọn anh không để ý.
Vạn Bảo Châu băn khoăn. Ngộ nhỡ đây là hợp đồng quan trọng, thì phải làm sao bây giờ?
Ngay khi cụm từ “hợp đồng quan trọng” xẹt qua đầu, Vạn Bảo Châu không dám
chậm trễ dù chỉ một giây, vội vàng thay quần áo, cũng không kịp đeo
trang sức liền gấp gáp gọi tài xế lái xe đến tập đoàn Thiên Viễn gặp
anh.
“Phu nhân, người có gọi điện thoại cho giám đốc không? Nếu
không một lát vào công ty sợ sẽ không gặp được. Nhỡ đâu giám đốc đang
bận việc thì sao?”
“Không sao. Anh ấy có bận hay không tới nơi
gặp tiếp tân thì biết. Tôi sợ gọi lúc anh ấy đang bận thì càng phiền
hơn. Anh chở tôi đến công ty rồi muốn đi đâu thì đi. Khi nào cần tôi sẽ
gọi lại cho anh sau.”
Nghĩ phải nhanh chóng đưa hợp đồng cho anh, cửa xe vừa mới mở ra, cô đã xông vào công ty, chạy đến thở hổn hển.
Sau khi chạy đến đại sảnh, mới ý thức được……….. Cô không biết phòng làm viêc của chồng mình ở tầng mấy.
Khi gặp nhau là thông qua cha cô, hai người hẹn nhau tại quán cafe trò
chuyện. Sau đó đến nhà hai bên, cô chưa từng một lần đến công ty của
anh.
Cô cảm thấy mình làm người thật thất bại. Thân là vợ lại không đủ hiểu biết về nơi làm việc của chồng.
Công ty cha cô mọi người đều biết cô là cô chủ nhỏ, cô chỉ cần vừa bước vào
cổng là có một đám người bu quanh. Còn nơi này chẳng ai biết cô là ai.
Vạn Bảo Châu ngơ ngơ ngác trước quầy tiếp tân.
“Xin hỏi vị tiểu thư này cần gặp ai? ” Nhân viên tiếp tân hòa nhã hỏi. Nhìn
cô gái trước mặt tuy không phô trương nhưng khí chất cao quý không lẫn
vào đâu được, cô ta không thể xem thường.
“Cho hỏi giám đốc Thiên của các người làm việc ở tầng mấy? Tôi muốn gặp anh ấy?” Vạn Bảo Châu hỏi nhân viên tiếp tân.
“Xin hỏi tiểu thư đây là gì của giám đốc Thiên?” Cô nhân viên tiếp tân vẫn giữ thái độ hòa nhã.
“Tôi là vợ của anh ấy, tôi có đồ quan trọng muốn đưa cho anh ấy?”
“Vợ.... giám đốc Thiên?” Cô tiếp tân kinh ngạc hỏi. Cô biết giám đốc mới kết hôn,
nhưng nhân viên cấp thấp như cô không được mời, do đó chưa từng thấy mặt vợ giám đốc.
Nhìn cô gái trước mắt có giọng nói thật dễ nghe
còn rất xinh đẹp và dịu dàng, ngũ quan xinh xắn, cả người toát lên khí
chất thanh thoát như tiên nữ không vướng bụi trần, hơi thở ấm áp mang
theo hương vị của lá trà, trông không phải là kẻ nói dối, nhưng cô ta có nói dối hay không có trời mới biết. Cô không thể mạo hiểm. Còn nếu cô
ta là phu nhân đại boss thật thì... Việc này... Ông trời nỡ lòng nào kề
dao vào cổ con vậy trời. Cô biết làm thế nào đây?
“Phu nhân.... cảm phiền đợi tôi một lát”.
Theo sự nhờ vả của cô tiếp tân tội nghiệp, nhân viên cứu hoả họ An nghề
nghiệp chính trợ lý giám đốc được phái xuống thẩm định hàng thật giả.
“Phu nhân, sao chị lại ở đây? Đến đưa đồ cho giám đốc sao?” An Chí Huy sau
khi nghe lời thống thiết nức nở của cô tiếp tân tội nghiệp thì dùng tốc
độ tên lửa phóng xuống đại sảnh công ty. Anh ta cũng hết cả hồn khi nhìn thấy tân giám đốc phu nhân có mặt tại công ty.
Vạn Bảo Châu có chút ngượng ngùng. “Chào anh, tôi đến đưa đồ… ”
“Giám đốc ở văn phòng, chị theo tôi lên lầu”. Anh cung kính nói.
“Cám ơn anh ”
Không nghĩ đến đường đường giám đốc phu nhân lại nhún nhường cảm ơn mình, An
Chí Huy có chút sửng sốt, nhưng anh rất nhanh đã hồi phục tinh thần, hòa nhã cười nói “Phu nhân đừng khách sáo. Đây là trách nhiệm của tôi.”
An trợ lý trực tiếp dẫn cô vào thang máy đi thẳng lên phòng làm việc của Thiên Tống.
Tuy đã là vợ chồng nhưng khi đến gặp anh cô vẫn rất khẩn trương, không nhịn được kéo kéo quần áo, sờ sờ tóc, sợ rằng khi xuất hiện trước mặt anh,
thì sẽ không theo kịp sự ưu tú của anh.
Ai bảo cô có một người
chồng hoàn mỹ, bất kể là gia thế, trình độ học vấn hay công việc thậm
chí ngay cả vẻ ngoài, không có chỗ nào không xuất chúng hơn người. Lần
đầu gặp nhau anh đã công chiếm trọn vẹn linh hồn, các giác quan của cô.
Vạn Bảo Châu thầm nghĩ chắc đời trước cô đã làm rất nhiều việc thiện nên kiếp này mới gặp được một người đàn ông hoàn mỹ như Thiên Tống, còn có
thể như ý nguyện trở thành vợ của anh.
Ngay lúc hai người đang đi trên dãy phòng tầng 21 của tòa nhà, một cô gái mang giày cao gót chạy
đến: “Trợ lý An, giám đốc hành chính cho mời anh. Anh qua đó nhanh đi.”
Phu nhân boss đại giá quang lâm, thân là trợ lý của boss, làm sao anh có thể bỏ mặc?
Nhưng mà tuy nói anh là trợ lý riêng của giám đốc kinh doanh, nhưng cũng là
nhân viên tập đoàn, nói khó nghe là osin của tất cả các boss. Nếu trái ý boss hành chính, nguy cơ bị đá văng về nhà cũng rất cao à nha.
Vạn Bảo Châu không muốn vì chuyện của mình, mà khiến người khác bị mắng.
“Anh trợ lý, anh cứ lo việc của anh đi, tôi sẽ tự đi tìm phòng làm việc của anh ấy.”
Đành thất lễ với phu nhân vậy. Phu nhân cứ đi thẳng, rẽ trái, phòng thứ 3 là cuối đếm lên, phía trên có tấm bảng ghi Giám đốc Kinh doanh là phòng
của giám đốc Thiên.” Chỉ chỉ tay về phía trước, nói vài câu sau đó co
giò chạy biến.
Thời buổi này nhận bát cơm của người ta rất khó.
Xác định đúng văn phòng của chồng, Vạn Bảo Châu đứng trước cửa, hít sâu một hơi, tay đặt lên cửa đang định gõ ngưng lại.
Tiếng rên rỉ kỳ quái từ trong phòng truyền ra. Vạn Bảo Châu mở to mắt cẩn thận lắng nghe.
“Anh Thiên... A... nhẹ một chút…. Em không chịu nổi... anh muốn giết em….a... a… ”
Giọng phụ nữ chói tai, càng lúc càng lớn, dường như gặp phải chuyện gì vui sướng, kích động lắm.
Nghe thấy tiếng rên dâm tục kia, lúc đầu Vạn Bảo Châu hơi sửng sốt, nhưng
ngay sau đó sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Cô rõ ràng biết âm thanh
kia đại biểu cho việc gì. Người trong phòng đang….
“Ừ hừ… A ngô…
anh Thiên, anh thật lợi hại. Sảng khoái làm em muốn chết a…. aaa… rất
thoải mái…. aaa. Anh Thiên, người anh em của anh ghê gớm thật, làm em….
không cần…. aaa, anh Thiên, nhanh nhanh một chút nữa…. aaaa... ”
Từng tiếng từng tiếng rên như hàng vạn lưỡi đao đâm vào trong lỗ tai Vạn Bảo Châu xuyên thẳng đến trái tim cô. Nơi móng tay bấm mạnh vào lòng bàn
tay đã có vài vệt đỏ chảy ra. Cô đè lại miệng mình, cảm giác thở không
nổi, trái tim cô lúc này như búp bê bằng vải bị ai dùng kéo cắt nát vụn.
“A ừ… anh thật mạnh mẽ, thật lớn….aaa… em thích bị anh thao… aaa…. em van xin anh dùng lực, ra sức thao…. em…. aaaa... ”
Đừng nói là, đừng nói là...
Vạn Bảo Châu lảo đảo tựa vào tường, cả người không rét mà run, những âm
thanh dâm đãng phát ra từ trong phòng đánh cô xuống vực sâu, như từng
ngọn quất vào cơ thể khiến tứ chi cô tê liệt.