"Chị không sao nhờ chồng em xoa bóp nên chị đã không sao "
Cô cười thật tươi vui mừng vì chồng cô đã làm được một việc tốt.Đang định ngồi xuống thì chị ta đưa chân ra khiến cô vấp lao mình về phía trước.
Cô đau đớn khóc nức lên:
"Hức.....đau hức.....sao chị lại đẩy em...hức "
Anh tức giận quát lên:
"Mới sáng sớm cô khóc cái gì.Câm mồm lại cho tôi "
Bị nạt cô càng khóc lớn hơn.Tức giận anh vung tay tát mạnh vào mặt cô sau đó ôm chị ta đi thẳng một mạch.
Quản gia xót xa vội chạy tới ôm cô vào lòng.Ông an ũi:
"Tiểu thư nín đi.Không sao cả thiếu gia chỉ là tức giận nhất thời thôi ngoan không khóc nữa "
Cô đôi mắt đẩm nước nói:
"Thật không....? "
"Thật.Già có bào giờ lừa tiểu thư chưa "
Nghe vậy cô nín hắn,cô như đứa con nít vậy chỉ cần dổ ngọt là mọi tũi nhục đều tan biến. Quản gia thở dài một cô bé lương thiện như vậy mà thiếu gia cuả họ không nhìn ra.
.....
Chuỗi ngày sau đó chị ta chính thức chuyển về một nhà với anh.
Chị ta luôn tìm cách hại cô. Anh biết nhưng lại cười cho qua.
Cô mà khóc thì anh lại đánh cô.Cô sợ không dám khóc.
"Chị làm gì vậy sao chị cắt hết quần áo cuả em"
"Đống rẻ rách này mà cũng là quần áo à "
"Hức...chị không được cắt gấu bông cuả em "
Cô vừa khóc vừa chạy lại dành lại con gấu,hai bên diễn ra tranh chấp,trong lúc nào đấy cái kéo đã sượt vào chán chị ta.Nhưng mà không phải cô mà. Cô chỉ giật lại gấu.
Đúng lúc anh chạy vào nhìn chị bị chảy máu anh liền tức giận tát mạnh vào mặt cô gầm lên:
"Cô làm cái gì đấy hả "
Chị ta khóc lóc nói:
"Nó đòi lấy kéo đâm chết em...hức cũng may em đỡ kịp "
Anh tức giận đưa chân đá thật mạnh vào bụng cô.Khiến cô văng ra xa,cô đau đớn thét lên:
"Em....không có chồng phải tin....em không có "
Anh lạnh lùng tiến lại đạp thêm một phát mạnh vào bụng cô lời nói ma qũy:
"Tôi sẽ giết cô nếu cô dám đụng vào cô ấy thêm cô ấy một lần nữa "
Nói xong anh tiến lại ôm chị ta một mạch đi thẳng bỏ cô lại trong vũng máu đang không ngừng chảy.
Cô khó khăn nói:
"Chồng ơi. Em đau......chồng ơi cứu em...."
Anh vẫn lạnh lùng đi thẳng còn khóa cữa phòng không cho bất kì ai cho cô ra ngoài.
Máu càng lúc thẩm đẩm chiếc váy trắng cuả cô.........Cô dần mất đi ý thức.