Ả ta trong lòng khẻ nhếch môi.Thật ra trong chiếc kéo kia có tẩm thuốc độc.Viết thương trên da cũng là do ả ngụy tạo ra mà thôi.Để chiếm được anh ả ta không từ một thủ đoạn nào.
Nghĩ thầm trong lòng:
"Đừng trách tao ác.Chỉ vì mày là chướng ngại vật duy nhất .Sống như một con ngốc để làm gì? Tao đang giúp mày nhanh chóng đầu thai "
[...]
Tình trạng cô ngày càng một lúc nguy kịch.Bác sĩ toát mồ hôi lạnh nhìn nhau.
"Là Dimethylmercury.Bệnh nhân bị trúng độc.Còn là phụ nữ mang thai "
"Nhịp tim đang dần yếu "
"Đem máy kích tim đến đây "
Một loạt âm thanh được vang lên.Ở ngoài người quản gia không ngừng run rẩy.Ông xem cô như con gái vậy.Đứa con gái tội nghiệp của ông xin trời cao hãy cứu vớt Khiết Nhi.
7 tiếng sau.Dàn bác sĩ đi ra với khuôn mặt mệt mõi,nhìn quản gia với đôi mắt ái ngại.
" Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Đứa bé đã bị sãy.Tình trạng của bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch nhưng do tác dụng của Dimethylmercury cô ấy có lẽ chỉ duy trì mạng sống được bốn tháng "
Quản gia run rẩy nhìn bác sĩ,giọng ông run run:
"Là trúng độc ư? "
Người bác sĩ gật đầu tiếp tục giải thích:
" Dimethylmercury là một loại chất độc gây chết từ từ do chính con người tạo ra.Nhưng chính điều này lại tạo lên điều nguy hiểm hơn cả.Mặc dù đã đưa đến cấp cứu nhưng chất độc đã ngấm vào máu...."
Người quản gia đông cứng lại .Ông không nói lên lời.Chỉ biết đứng bất động.
Ba Ngày Sau
Anh nhìn quản gia hỏi:
"Cô ta còn sống hay đã chết? "
Lão quản gia không nhịn được ông nói:
"Cậu chủ dù gì Khiết Nhi tiểu thư cũng là vợ ngài,chẳng lẽ cậu không một tia quan tâm? "
"Từ bao giờ ông trở nên nhiều chuyện như vậy?Tôi sống như thế nào cần ông quản? "
"Kẻ hèn này không dám.Tiểu thư vẫn chưa chết và đang trong bệnh viện "
Ả từ trên lầu đi xuống cũng vừa đủ nghe hết cuộc nói chuyện.Đôi mắt ả trở nên hoang mang.Ả đã hạ độc nhưng tại sao con ngốc ấy không chết? Không được nhất định không được.
"Diệp hay chúng ta đến bệnh viện thăm vợ anh đi "
Anh nhìn thấy ả môi liền nỡ nụ cười nhưng lời nói sau đó vẫn cay độc:
"Con ngốc ấy không chết được.Càng không cần phải đi thăm.Nào lại đây chúng ta cùng đi làm "
Ả uốn éo đi lại ôm cánh tay anh.Môi khẻ cười.Sau đó hai người dần khuất.
Lão quan gia khẻ thở dài.Cũng nhanh chóng vào bệnh viện. Lão không muốn nói cho anh biết việc cô bị mất đứa bé.Vì lương tâm của lão biết cậu chủ của họ khi biết sự thật thì chỉ có vui mừng mà thôi.
Khiết Nhi đôi mắt buồn uất ức.Nhưng dáng người lại gầy gò ốm yếu.Cô nhìn quản gia hỏi:
" Bác chồng cháu đâu? "
"À cậu chủ có công việc gấp.Không thể vào thăm con được "
"Chồng đi kiếm tiền nuôi cháu à? Nhưng chồng không tin cháu,chồng đánh cháu,cháu không có hại chị ấy "
Nói đến đây mắt cô đỏ hoe.
"Ngoan không sao cả.Mau ăn cháo nhanh khỏe cậu chủ sẽ thương cháu "
"Thật không.Nhưng đây là đâu cháu muốn về nhà.Ở đây phải uống thuốc đắng lắm.Cháu đau lắm "
"Đợi vài ngày nữa rồi chúng ta về nhà,ngoan thì mới được về "
Cô ngây ngô gật đầu.
Nhưng sâu thẳm trong tim cô nhớ anh lắm.Cô nhớ chồng cô.Rất nhớ.Nhưng sao anh không thương cô?
Một Tuần sau đó.
Cô vui mừng trở về.Vừa đi vào cửa chính cô liền chạy vào ôm anh:
"Chồng ơi em nhớ chồng lắm "
Anh khẻ sửng người cúi xuống nhìn cô.Lần đầu tiên anh bị lôi cuốn vào nụ cười ngây ngô ấy.Tay mất khống chế định đưa lên ôm cô nhưng khi ánh mắt anh chạm đến ánh mắt ả.Giật mình anh đẩy mạnh cô ra quát lên:
"Đừng có lấy bàn tay dơ bẩn của cô đụng vào người tôi "
Cô ngây ngốc nhìn anh đôi mắt long lanh lại bắt đầu khóc:
"Đau... Em đau.... Chồng không nhớ vợ ư "
Anh đi lại ôm Ả nhìn cô khinh thường nói:
"Nhớ? Tôi mong cô chết đi còn không kịp "
Cô tuy ngốc nghếch nhưng hiểu chồng cô đang mong cô chết.Không biết suy nghĩ thế nào đôi mắt ngây ngô không còn,cô nhìn anh cười đến lạ hỏi: