Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha

Chương 107



Anh rời khỏi nhà và không lấy bất cứ thứ gì vì mọi thứ đâu thuộc về anh, đi bộ lang thang trên con đường đông đút, anh thấy mình quá bé nhỏ. Trời vừa nắng vừa oi, cộng thêm cơn sốt trong người khiến Nam Phong hơi mờ ảo.

Đứng yên giữa chốn đông đúc tấp nập xe cộ qua lại, anh mới cảm thấy mình cần ai đó, trong hàng tỉ người lướt qua anh, sẽ có một người nào đó cho anh thấy bình yên và ấm áp nhưng họ sẽ không đến nữa rồi, vì anh chỉ là kẻ bất tài cả người mình yêu thương cũng không giữ được.

-Lên xe đi?—Việt Anh đậu xe ngay bên cạnh Nam Phong, nếu ông Hùng không gọi cho Việt Anh thì anh giờ còn mê mang không biết gì?

Chiếc xe mất hút giữa chốn đông người, hăng hái lăn dài trên đoạn đường quen thuộc.

--

-Mày uống thuốc đi, rồi nghỉ ngơi cứ ở đây một thời gian.—Việt Anh đưa ly nước và mấy liều thuốc cho Nam Phong, uống xong anh mệt mỏi ngã lưng ra phía sau, đôi mắt cố kép hờ nhưng khuôn mặt đã phản đối anh, y sâu nỗi buồn khó tả.

-Thế giới ngầm sao rồi?—Nam Phong hỏi nhưng không mở mắt.

-Vẫn ổn, Lão Ngũ mấy hôm nay không biết đang âm mưu gì mà biệt tâm tích, tao nghĩ sẽ có chuyện không lành, dù gì ông ta vẫn mang nỗi hận với mày, tốt nhất mày đừng ra ngoài một mình.—việt Anh nhướng mày.

-Kệ ông ta, thế giới ngầm tao sẽ cho giải tán, mọi người hãy tìm một công việc nào đó tốt hơn đi.—Nam Phong ngồi dậy trông anh hết sức chán nản.

--MÀY NÓI CÁI GÌ VẬY?

Việt Anh không tin vào tai mình anh hét lớn bức xúc, nếu không có công việc của thế giới ngầm thì mọi người sẽ ra sao? Ra bên ngoài làm thì chỉ khổ thân tàn ma dại, ai dám nhận những kẻ ăn chơi từng có tiền án không nhỏ, ra bên ngoài làm mướn cho mấy con người đen tối kia thì họ nhất định sẽ bị trà đạp, Thế giới ngầm dù vất vả ẩn mình trong bóng đêm nhưng vẫn tốt hơn bị ánh nắng của kẻ có tiền xỉ nhục, nói là làm bất chính chứ thật chất không hẳn là vậy, họ đúng là sống trong bóng của giang hồ, ân oán đều giải quyết trái với pháp luật nhưng chỉ là phần nhỏ, ngoài ra họ vẫn là làm ăn chân chính.

--Tao không còn là thiếu gia của ngày trước, giờ đây tao không khácgì kẻ lang thang, mọi thứ của ông Hùng tao sẽ không lấy dù chỉ một xu.—Nam Phong nói mà đầy thù hận, nỗi đau quá khứ và hiện tại khiến anh không còn là chính mình.

Việt Anh hiểu Nam Phong đang nói gì, vì ông Hùng đã kể cho anh nghe tất cả mọi chuyện.

--mày đừng có như vậy được không? Đúng ông ấy không phải ba ruột của mày , thì sao chứ? Bốn năm qua ông ấy yêu thương mày, đào tạo mày như thế nào mày không hiểu ư? Nói bỏ là bỏ vậy sao?—Việt Anh bức xúc, chuyện của quá khứ tại sao cứ phải lôi ra khi đã ẩn mình vào thế giới khác, con người cứ thích vậy đau nhưng cốlàm vết sẹo rách lớn hơn.

- ÔNG TA CHỈ LÀĐANG HỐI HẬN VỚI NHỮNG QUÁ KHỨ MÀ MÌNH GÂY RA THÔI, LOẠI NGƯỜI ĐÓ TAO KHÔNG CẦN SỰ THƯƠNG HẠI.—Nam Phong rào lên, như đụng phải ổ kiến lửa.

Việt Anh tức tối không đồng tình với những suy nghĩ kia, bốn năm yêu thương? Cho dù có vì quá khứ hay lỗi lầm thì đó cũng đã qua tại sao cứ phải hận chính người đã cứu vớt mình ngay lúc khó khăn.

Việt Anh túm lấy cổ áo Nam Phong đôi mắt trừng lớn nỗi màu đỏ huyết.

Bàn tay nắm thành nắm giáng xuống mặt Nam Phong, cả hai cứ lộn xộn đánh nhau không ngừng.

- CHỈ VÌ ĐỨA CON GÁI MÀ BỎ BẠN BÈ Ư? ĐÂY LÀ NAM PHONG TAO BIẾT Ư?

Không may Việt Anh vướng vào sợi dây chuyền, âm thanh đứt đoạn vang lên, cả hai cặp mắt nhìn theo sợi dây chuyền rơi trên sàn nhà. Nỗi đau như tan nát, đôi mắt hổ phách của Nam Phong trừng lớn, đây là vật còn sót lại của mối tình đầy sóng gió, anh không muốn bất cứ ai làm tổn thương kí ức tận đáy lòng anh,

-MÀY MUỐN NGHỈ SAO THÌ TÙY?

Chữ “tùy” nhỏ bé đến mức chứa đầy hàm ý, Nam Phong đưa tay lau đi vết máu nơi khóe miệng rồi mò dạy đi đến nhặt lấy sợi dây, đôi mắt anh từ tro tàn trở nên phức tạp.

Mặt dây chuyền mở ra có lẽ do va đập mạnh lên đã ngoan ngoãn chịu hé mở, bên trong hiện lên mảnh giấy bé nhỏ, Nam Phong thu vào tầm mắt nheo hết cỡ.

Rút mảnh giấy được để bí ẩn Nam Phong mở ra xem đập vào mắt anh là những dòng chữ cứa vào tim anh, anh như ngân trào nước mắt, nên vui hay buồn đây.

“ ANH SẮP LÀM BA RỒI NGỐC Ạ”

Nửa cười nửa khóc , cảm xúc lẫn lộn, nếu như hôm nay không phải vì đánh nhau với Việt Anh mà anh biết được bí mật này thì có lẽ đã bị nó chôn vùi vào quá khứ.Đó là con anh? Nó mang trong mình giọt máu của anh? Anh vui đến nỗi không che dấu được nụ cười, vậy tại sao lại gạt anh, nó còn yêu anh còn tình cảm với anh sao lại lỡ chia cách hai cha con anh, lỡ lòng nào bóp chết tình yêu của nhau..

Việt Anh ngờ vực đi đến cầm mảnh giấy từ tay Nam Phong, đôi mắt có chút tia vui vui

Bất chợt Nam Phong bế anh lên quay vòng vòng chóng cả mặt, khiến Việt Anh hốt hoảng, đừng nói là Nam Phong bị anh đánh lên bị bệnh rồi nha, đừng tưởng anh là Bảo Ngọc rồi .. rồi…làm bậy nha?

-Tao đã làm cha… hahahahah.

-Này.. tao biết mày yêu tao, nhưng dừng lại đi, tao chóng mặt quá.

Hai người dù giận đến mức đánh nhau nhưng tình bạn bè vẫn như vậy, không hề có rào cản

Nam Phong ngừng động tác đáng buồn cười của mình lại, anh phải tìm nó hỏi cho ra lẽ, nó sẽ không còn lời nào để mà giải thích nữa. anh bắt nó phải để anh yêu thương, nuông chìu, bắt nó phải mỗi ngày làm cơm cho anh, nhìn anh và ôm anh từ phía sau.

Khi đưa dây chuyền cho Nam Phong nó không nghĩ sẽ có lúc anh đọc được dòng chữ này, vì mặt sợi dây rất chắc và khó ai để ý đến điều đó, khi không sẽ không thể mở ra, nó cũng biết anh sẽ vứt đi nên chỉ muốn âm thầm chôn vào kí ức , làm như vậy nó sẽ không thấy có lỗi với chính mình, với đứa con trong bụng, cũng như với Nam Phong. Đó có phải ác không hay là niềm tin sẽ có ngày Nam Phong biết được, tình yêu thật sự là sức mạnh khiến người ta ngu ngốc, thật khó nói.

Nam Phong lấy áo khoác vắt lên người nhanh chóng lảo đảo đi ra cửa, anh thấy rất choáng váng hình như do bị cơn sốt hành với lực đánh của Việt Anh không hề thương tình, nhưng anh vẫn cố gượng.

-Mày đi đâu?—Việt Anh nhìn Nam Phong,biết anh bạn của mình không còn sức để đi mà cứ cố gắng khiến Việt Anh nheo mài nhăn nhó.

-Tìm Bảo Ngọc.—Nam Phong mĩm cười quay lại.

-Mày đang không khỏe ở lại đây nghỉ ngơi đi, lát tao sẽ đi cùng mày.—Việt Anh bước vài bước lên phía Nam Phong

.

-Không được,, tao không đợi thêm được nữa?—nam Phong sốt ruột tay vặn ổ khóa.

Ngay lập tức bị tay Việt Anh ngăn lại.

Hai đôi mắt lạnh lẻo nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống.

- Mày nghỉ Bảo Ngọc muốn nhìn thấy bộ dạng của mày bây giờ ư?Mày đang sốt đó?Có thể chưa gặp Bảo Ngọc mày đã không còn mạng rồi, yên tâm đi cô ấy không chạy đâu mà lo mất.—Việt Anh thôi không ngăn cản anh đi lại ghế sofa và ngồi nhâm nhi ly café, anh biết Nam Phong sẽ không đi đâu vì Nam Phong hiểu tình trạng của mình hơn ai hết.

Quay lại nhìn thằng bạn lúc nào cũng ồn ào, Nam Phong mĩm cười, nếu để nó nhìn thấy anh thân tàn ma dại này sẽ sợ chạy chết khiếp, thôi thì ở lại dưỡng bệnh lấy lại thần sắc để lát còn đi tìm nó nóichuyện..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.