Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha

Chương 29



 

Hắn ánh mắt lạnh lùng nhìn xa xăm ngoài của sổ, với nỗi hận chính người đã sinh mình ra. Hắn biết Trọng Thiên tự nhiên xuất hiện trong trường chắc là không có gì tốt, Trọng Thiên vẫn mang nỗi hận hắn, tại hắn mà cậu mất căn bệnh hen suyển trị mãi không dứt.

-Thiên Kỳ? anh sao vậy?

Nó bước vào thì thấy hắn mất hồn nhìn về nơi bóng tối,  khóe mặt có chút đỏ. nó bất chợt vòng tay ôm hắn từ phía sao.

-Không gì đâu? Em về phòng ngủ đi?

-Không? Em biết là anh đang có chuyện mà? Có thể nói em biết được không?

-……………

Hắn chỉ im lặng quay lại ôm lấy nó .

-Đừng bao giờ rời xa anh?

-… Em sẽ mãi bên anh.

Nó ôm chặt lấy anh, hai trái tim thay phiên nhau hòa chung nhịp đập.

Buổi sáng tại trường, nó và hắn vẫn như vậy, xem Ngọc Mai như người tàn hình không thèm đá động đến. Trọng Thiên cũng học chung với nó nữa, vừa vào thì cũng như hắn làm mấy em nữ sinh chết lên chết xuống về vẻ bề ngoài đẹp trai của họ.

Nó đang ngồi gục trên bàn thì nghe thấy tiếng hét nhức nhối của lũ sâu bọ ăn không ngồi rồi,tối ngày thấy trai là hét um sùm.Nó ngước mặt nhìn lên khi thấy tiếng hét ngày càng rõ.

-Gì vậy trời?

Biết bao nhiêu là sâu bọ đang bao lấy nó, nó đảo mắt tìm kiếm hắn””không lẽ hắn tính bầy trò cầu hôn mình công khai thế này à, …ngại chết được””(Chị ơi! Leo xuống giùm em cái)

-Bảo Ngọc anh yêu em.

Giờ người đứng trước mặt nó, ôm bó hoa trà bá ,không phải là hắn mà là cái thằng cha điên tên Trọng Thiên gì gì đó? Làm nó từ mấy chục tầng mây té cái ê hết cả mông.

-Anh điên à? Uống thuốc chưa?

-Thật mà? Làm bạn gái anh nha?

Nó sắp điên với thằng cha này rồi, khùng không chịu nổi, nó cứ tìm kiếm hắn cứu giúp nhưng chả thấy ma nào, kể cả anh hai và nhỏ cũng trốn đâu mất tâm.

-Hề..hề.. xin lỗi nha. Tôi có chồng rồi?

Nó nói một câu nhẹ ngàng đến nỗi mọi người phải té xỉu. Nó cũng đâu có ý định “bá đạo” nói mình có chồng đâu, chỉ vì biết cái thằng cha này khùng mà nếu nó nói có bạn trai thì chưa chắc gì anh ta chịu tha cho nó, nên đành liều vậy.

-Ai mà có phước quá vậy?

-Nói anh cũng không biết? thế nói làm gì?

-Là Thiên Kỳ phải không?

-Ờ….Ờờ….. ừ .

-Không sao, anh sẽ đợi em.

“ẶC” nó muốn nhào vào bóp chết cái thằng cha này lắm lắm luôn đó. Người đâu mà mặt dày thấy ớn, đã bảo có chồng rồi mà cứ theo. “Bởi vậy người ta bảo, đẹp quá cũng khổ”” (eo ơi! Chị ấy lại tự kĩ nữa rồi).

-Mình bất chấp hết yêu nhau đi em.

Trọng Thiên nắm lấy tay nó, trước bàn dân thiên hạ, cũng là lúc hắn,nhỏ và anh hai nó bước vào lớp.

-Được rồi đó.

Hắn đi lại chỗ nó, kéo nó vào lòng hắn, và dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Trọng Thiên.Trọng Thiên nãy giờ chỉ đợi có nhiêu đó, Trọng Thiên là đang cố tình trọc tức hắn đấy mà.

-Anh hai…mình lại gặp nhau rồi?

Trời ạ! Học cùng lớp đấy nhá!

-Tôi cảnh cáo cậu không được đụng  vào cô ấy?

Nó mĩm cười nhìn hắn, có phải là hắn đang bảo vệ nó không? Sợ mất nó không? Nó thấy mình thật hạnh phúc biết bao.

-Anh đang ghen đấy à.

-Không gì tôi phải ghen? tôi không thích người khác đụng vào đồ của tôi?

-Nhưng tôi yêu cô ta.  anh  là anh hai có nên nhường cô ấy cho tôi không? Bù đắp lại quá khứ anh gây ra cho tôi.

Trọng Thiên nhắc lại quá khứ, hai bàn tay nắm chặc, sự hận thù giữa hai người nổi lên. Hắn thì hận Trọng Thiên cướp đi hạnh phúc của hắn trong quá khứ. Còn Trọng Thiên thì luôn để bụng chuyện hắn làm mình mang cắn bệnh hen suyển.

-Xin lỗi… tôi không hề có đứa em trai như cậu bao giờ?

-À……. Không sao? Nhưng cô ấy sẽ là của tôi.

Trọng Thiên cười khinh hắn rồi, chen qua đám đông đi ra khỏi lớp.

-Biến hết?

Nhỏ và anh ở phía sau cái lớp sâu bọ, bực bội hét lớn. Nhờ song kiếm hợp bích của cặp đó mà đã làm cho không khí trở lại như cũ.

-Hắn là em trai mày.

Anh chồm lên bàn hắn hỏi tới tấp.

-Tao không có em trai.

-mày cứ ở đó mà xạo đi?

- mày nhiều chuyện quá.

Hắn trừng mắt nhìn anh, anh hiểu ý nên căm miệng lại không nói nữa. Anh biết dù gì hắn cũng nói mình nghe nên từ từ biết cũng được.

-Haizzzz……. Mày sướng nha? Có người tỏ tình luôn

Nhỏ nói lớn tiếng, cố ý cho hắn nghe thấy.

-Sướng cái đầu mày? Hắn ta điên mà nói chi?

-Phải không? Mày nói có chồng……… rồi mà hắn vẫn nói... “không sao, anh sẽ đợi em”….

Nó bịch miệng nhỏ lại nhìn hắn nuốt nước bọt.

-Mày căm lại giùm tao cái con quỷ.

-há há…. Anh yêu em…làm bạn gái anh nha… há há..

Nhỏ ôm bụng cười sặc sụa.

-Con này…

-Không…không nói nữa…  há há…

Nó ngồi kế hắn mà nhớ lại chuyện lúc nãy hắn kéo nó vào lòng thì miệng cứ cười liên hồi.

-Yêu hắn ta lắm à?

Hắn thấy nó cười thì làm mặt lạnh hỏi nó.

-Gì? ….không có.

-Cười hớn hở thế mà.

-Anh đang ghen đấy à.

-Không.

-Nói đi… anh ghen hả?

-Đã bảo không mà.

-Ha há…anh đang ghen

-Không có nha.

@@@@##$%%&&$$******$%$^^&**(&&&&……….

Bảo Ngọc ngồi cách đó không xa, mím môi nhìn nó. “ Tao không tin anh ấy quên được tao…. Mày chỉ là kẻ thay thế thôi Bảo Ngọc à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.