Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha

Chương 37



 -*Có người nói với em rằng,hạnh phúc không vĩnh viễn.Khi có được anh,em nghĩ điều đó là vô nghĩa.Cho đến tận bây giờ,em đã hiểu '' HẠNH PHÚC ĐÂU CÓ NHƯ TA MONG ĐỢI '' ( :

* Nếu như một ngày nào đó em buông tay,thì anh có giữ em không?

*Hay anh sẽ tự khắc buông tay em và nói câu:" chúc em hạnh phúc"

-gì chứ mày gặp Gia Tuấn ư?

Thả Anh mới nghe nó kể gặp Gia Tuấn hôm qua, nhỏ kích động chồm lên bàn nó, cứ như muốn nhào tới bóp cổ nó vậy.

-Mày làm gì gớm vậy?

-Thế anh ấy giờ ở? Khỏe không? Sao bao năm qua không liên lạc với tụi mình?

-Ơ……. Mày đi mà hỏi anh ấy? sao tao biết được

-Vậy hôm qua mày với anh Gia Tuấn nói cái quần gì?

Nó nhớ lại hôm qua mà tủm tỉm cười, giờ muốn gặp Gia Tuấn để ôn lại chuyện lúc nhỏ, hỏi thăm anh ấy sống ở đâu để dễ liên lạc, mà cũng không biết  hôm qua nó làm cái giống gì mà sao không hỏi địa chỉ ta. Không biết làm sao để gặp lại Gia Tuấn đây.

-Có nói gì đâu?

-Phải không? Hay mày  đòi lấy anh ấy? Nên anh ấy sợ quá bỏ chạy rồi?

-Lấy cái đầu heo mày? Làm gì có

-Tao nhìn thấu tim mày rồi nha?

-Thấu cái quần.

Nó chưởi Thảo Anh như con không đẻ

-Quần gì?

Hắn và Minh Quân bước vào, nghe tụi nó nói gì mà cái quần quần gì gì đó. Hắn nhìn vk yêu mà nhớ đến chuyện hôm qua.

-Zk chó? Thằng hôm qua là thằng nào?

-Khổ quá đã bảo không có mà?

Nó gân cổ lên cải với hắn, mà hắn làm cái gì mà dai như đĩa ấy có mỗi một chuyện hỏi hoài từ đêm qua tới bây giờ.

-Em đi ngoại tình bị bắt dính à?

Minh Quân nói một câu chóng ván mặt mài.

-Với Gia Tuấn đấy hả?

Thảo Anh hỏi câu nó muốn nhét nguyên cái bong bảng vào mồm cái đứa già chuyện như Thảo Anh.

-Em gặp Gia Tuấn à?

Minh Quân bỡ ngỡ.

@#$$$$#@@@@@@@@@$.....................

Tụi nó nói rồi cãi, cãi rồi chưởi nhau tá lả, hắn vát nguyên cái mặt mâm nhìn nó nghiến răng phán” Cho em 5 phút đem đồ ăn lên sân thượng nếu chậm một giây, anh cắt cổ lột da em” vì lời nói mang tính đe dọa hết sức có giá trị của hắn mà nó hậm hực tuân lệnh vâng lời đi ngay.

Trên Sân thượng hắn đang đứng thưởng thức cơn gió đùa tóc mình. Hít thở một không khí trong lanh và chờ nó mua đồ ăn đem lên.

Bỗng một cách tay ôm hắn từ phía sau, hắn tưởng nó lên ngã người tựa vào người phía sau.

-Vợ! trễ 1 phút 45 giây, phạt vợ mới được?

-……………

Không tiếng đáp trả.

-Chồng muốn được mãi cùng vợ như thế này.

-Em cũng muốn mãi mãi như vậy?

Hắn nghe được giọng người đang ôm hắn không phải nó mà là  Ngọc Mai thì rở tay cô ra.

-Đừng bỏ ra… hãy cho em ôm anh một lúc.

-Ngọc Mai, bỏ anh ra.

-Không, em không bỏ ra. Dù là em gái em cũng muốn là em gái yêu anh trai.

Hắn nhắm đôi mắt lại từ từ thở nhẹ để có thể cảm thấy thoải mái với cuộc sống vô vàng thay đổi này

-Xin lỗi , anh không còn yêu em nữa. Chúng ta không thể.

Hắn cố rở bàn tay Ngọc Mai ra khỏi người mình, rồi xoay người lại, mặt đối mặt với cô.

-Em không tin anh đã quên em.

-……..

Hắn không trả lời mà cứ nhìn Ngọc Mai.

-Em biết mình sai khi bỏ rơi anh, nhưng không phải em đã trở về rồi sao, mình làm lại từ đầu nha anh, em biết anh vẫn còn yêu em mà đúng không?

- Lúc trước có lẽ anh vẫn còn yêu em, nhưng giờ trong cuộc sống của anh chỉ có mỗi một người đó không phải là em. Chúng ta đã kết thúc rồi, kết thúc từ 2 năm trước.

- Anh yêu Bảo Ngọc thật sự.

-Đúng, nhờ có cô ấy anh mới biết được con người thật sự của mình, anh rát yêu cô ấy.

-Em không tin anh không còn chút tình cảm nào với em, có lẽ anh chr xem cô ta là kẻ thay thế thôi? Anh còn yêu em mà đúng không?

-Anh yêu Bảo Ngọc và đó là sự thật.

-Em không tin? Em sẽ chứng minh cho anh thấy,,,,, anh chỉ yêu mình em thôi.

Ngọc Mai ôm lấy hắn,đặt nen môi hắn một nụ hôn sâu, hắn lúc đầu cũng đẩy Ngọc Mai ra nhưng không được nên đành để cô tự biên tự diễn mà không đáp trả nụ hôn của cô.

Nó vui vẻ mang thức ăn lên thì thấy cảnh tượng không đáng thấy, nước mắt nó không tự chủ rơi xuống.

“Bịch” đống đồ ăn rời khỏi tay nó chạm xuống đất, hắn nghe thấy tiếng động liền đẩy mạnh Ngọc Mai ra.

-Bảo Ngọc…Bảo Ngọc.. nghe anh nói đã.

Hắn đuổi theo nó, còn Ngọc Mai thì nở nụ cười chiến thắng. Cô không tin tình cảm trong hai năm mà hắn có thể quên được. Dù cô không có được hắn. Không có được hạnh phúc thì cô cũng đường hòng có được, Cô sẽ không bao giờ để yêu cho hắn và nó hạnh phúc bên cạnh nhau.

-Bỏ tay tôi ra?

Nó cố kìm nén để không cho hắn cái tát, cái tát được gọi là kết thúc lúc này.

-Nghe anh nói……anh và Ngọc Mai………

-Không cần nói gì cả? Tôi đã quá mệt mỏi, có lẻ tôi chỉ là người thay thế, cô ta mới chính là người anh yêu? Tôi chỉ là con ngốc khi đã tự  tiện bước vào cuộc sống của anh để anh đùa giỡn thế này? Buông tay và dừng lại có thể sẽ tốt hơn.

Nó chạy đi với nước mắt của trái tim, hắn thả lỏng đôi bàn tay nó ra, mất mát và cuối cùng mọi chuyện đã xảy ra. Có phải ở bên hắn nó đau đến thế không? Mọi thứ đã chấm hết hoàn toàn, xóa sạch đi những bước chân nó từng đặt vào cuộc sống của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.