Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha

Chương 53: Một Ngày Hạnh Phúc



 

Buông tay chỉ là lời nói của lí trí

Chứ chưa bao giờ

Được sự đồng ý của trái tim

Khác hẳn so với cảnh tượng máu mê rợn người kia, tại một ngôi nhà ấm áp khác, cảnh trăng ngoi  lên mới quyến rủ làm sao, thỏa vào đó là một khoảng không gian tràn ngập tiếng cười và mùi thơm phức của những món ăn.

Tối nay nó được một phen bất ngờ, Trọng Thiên và Phương Linh đến mà không báo trước làm nó vô cùng ngạc nhiên. Bộ ba siêu quậy lại có một ngày được tái hợp, nó và Thảo Anh mừng  muốn khóc lên. Để chúc mừng cho sự trở lại của tụi nó, tối nay là một bữa tiệc chiêu đãi ngoài trời. Chỉ có nó, Thảo Anh, Trọng thiên, Minh Quân, Phương Linh và Gia Tuấn thôi, còn bame nó  bận tối mù công việc bên nước ngoài cả, nên ít khi có mặt ở nhà lắm.

-Nướng cho tao con này nè?- Thảo Anh chỉ chỉ cái đùi gà đang nằm gọn hơ trên bàn.

-Cái này mới ngon.—Phương Linh lấy đũa gắp khè trước mặt Thảo Anh.

-Tao ăn cái kia kia cơ, Bảo Ngọc mày nướng cho tao coi.—Thảo Anh hối nó

-Nướng cho tao trước--- Phương Linh trông như non nít

-Tao trước.—Thảo Anh không chịu thua Phương Linh, lấy phân nửa người dưới đá mông Phương Linh

-Tao cơ—Phương Linh cũng trẻ con chơi lại

Tụi nó lớn già cái đầu rồi mà sao ai cũng còn trẻ con hết vậy không biết? Nó tròn mắt tức giận với hai con ban đáng ghét của mình. Hôm nay sao nó tự thấy mình hiền lạ thường, ai nhờ gì cũng làm, hết lấy nước, khăn, đồ trải bàn… Còn kiêm luôn việc phục vụ thức ăn.

-AAAAAAAAAA .. hai đứa mày xem tao là osin à?—Nó hét toán lên, và một sự im lặng diễn ra.

Phương Linh và Thảo Ahh thôi không tranh cải nữa, Minh Quân, Trọng Thiên , Gia Tuấn đang đắm mình dưới làng cỏ mịn màn bỗng ngó đầu lên, xem âm thanh kia phát ra từ nơi đâu.

Im Lặng!!!....

-Không đến nỗi osin đâu cục cưng?—Thảo Anh nựng má nó.

-Chỉ cỡ ở đợ thôi à?—Phương linh nói cái làm nó đơ toàn tập luôn.

-Ờ . Ờ Phương Linh trí lí—Thảo Anh dậm thêm muối.

Mặt nó bắt đầu hầm hầm hơi nóng lên, mĩm cười gian tà nhìn hai con bạn của mình. Phương Linh và Thảo Anh nhận thấy được phía trước là một vực thẩm liền kéo nhau chạy.

-Hai con kia? Tụi mày có đứng lại không?—Nó đuổi theo.

-Lêu lêu.. mắc cở-- Phương Linh làm trò trêu nó.

-Mày được lắm con bạn thối.—Nó bặm môi rượt theo hai con heo bạn nó.

Tiếng cười tươi rói kia vang lên mãi không ngừng, mấy anh chàng nhà ta, mĩm cười rồi lại đặt mình nằm trên bãi cỏ xanh nhờn kia. Ai cũng im lặng nhìn những vì sao đêm đang nhấp nháy, tỏ sáng trên bầu trời màng đen.

-Cảm ơn mày  Gia Tuấn—Trọng Thiên là người đầu tiên phá tan bầu không khí ảm đạm kia.

-Ừ!! Rất cảm ơn mày.- Minh Quân cũng nói một câu khiến Gia Tuấn không còn hiểu gì.

-Hai thằng mày bệnh rồi à? Tự nhiên cảm ơn tao, tao có làm gì đâu?—Gia Tuấn mắt không rời màng đêm lạnh lẻo.

-Cảm ơn,  vì những gì mày làm cho em gái tao.—Minh Quân khoát tay qua bờ vai của Gia Tuấn.

-Từ khi Thiên Kỳ không còn nữa tao thấy rất có lỗi, rất ái náy với Bảo Ngọc, tao rất sợ anh hai tao (Thiên Kỳ) sẽ để lại vết thương lòng lớn cho Bảo Ngọc, sợ nụ cười kia sẽ không còn nữa. Nhờ có mày mà tao cảm thấy nhẹ nhỏm hơn, giờ Bảo ngọc đã có mày ở bên cạnh, tao nghĩ sẽ sớm quên được quá khứ đau buồn mà bắt đầu lại với mày. Cảm ơn   mày bạn hiền vì đã không bận tâm đến việc trong tim Bảo Ngọc còn có Thiên Kỳ.

Trọng thiên vỗ vào vai Gia Tuấn, nở nụ cười. Thật sự Trọng Thiên rất ân hận vì anh trai mình ra đi nhưng lại làm cho nó phải đau khổ suốt mấy năm qua, hối hận vì mình vô dụng không bảo vệ được những người xung quanh mình, giờ còn lại gì đâu, khi bên cạnh anh không còn ai hết, họ đều lần lượt mà bỏ anh lại và Phương Linh chính là một động lực để anh sống tiếp.

-Tao yêu Bảo ngọc, và tao sẽ làm tất cả những gì đề được nhìn thấy nụ cười ấy. Nhưng có lẽ sẽ có một người tốt hơn tao, một người là bản sao của Thiên Kỳ.

Gia Tuấn đưa mắt nhìn về phía nó, mĩm cười hạnh phúc khi thấy hình ảnh một cô bé nhỏ đang rất hạnh phúc và vui vẻ. Sương đêm lăn dài,ôm lấy thân hình mỏng manh của Gia Tuấn, bao tròn lấy nổi niềm của anh.

-Bản sao?- Trọng Thiên ngạc nhiên .

-Ý mày là?- Minh Quân cũng ngạc nhiên không kém.

@@#$$$$$.. Gia Tuấn đem hết chuyện của Nam Phong kể cho hai thằng bạn mình nghe, gió hi hít rít lên từng tiếng, thở một cách khó chịu, mang một màu hồng của cuộc sống bao phủ lấy mọi vật trước mắt.

Những tiếng cười kia đã ngừng hẳn, tụi nó ai cũng mệt đứt hơi, lăn quay một chỗ mà nằm thở hồn hển. Nó đưa đôi chân ngọc ngà của mình gác lên đùi Phương Linh, Thảo Ahh thấy vậy cũng gác lên Phương Linh.

-Hai con heo, nặng bỏ mẹ.—Phương Linh lấy tay đẩy hai cái đùi heo của tụi nó ra, hiện trạng là cực kì loạn.

-Giám ăn hiếp vk tao à?—Trọng Thiên từ đâu đến, kéo Phương Linh lên ôm vào lòng, mấy đứa còn lại chề môi nhìn cặp đôi ảo tưởng sức mạnh

-Ck tụi nó thấy zk hiền, ăn hiếp zk kìa.—Phương Linh giả vờ khóc lóc..

-Ăn hiếp đấy, có ý kiến gì à?- Nó chu mỏ, chống nạnh.

-Cái mỏ này?—Gia Tuấn ngắt cái mỏ nó rỏ đau.

-Ơ,, anh ..đau chết được—Nó trừng mắt nhìn Gia Tuấn, lấy tay nhéo vào thắt lưng anh.

-Gớm chưa, tụi bây làm đui mắt tao rồi?—Thảo Anh câu tay Minh Quân nhìn tụi nó  làm trò khỉ.

-Chỉ có vk, ck mình là trong sạch à? Phải hông zk?—Minh Quân làm nũng.

-Đúng đó ck, “chụt chụt”—Thảo Ah hôn lên má Minh Quân.( Vậy mà bảo trong sạch đấy, chịu nỗi không?)

@@%$$$$..... buổi tôi hôm nay tràn đầy tiếng cười của tụi nó, ngày hạnh phúc nhất. Cả bầu trời kia như được tưới lên một màu hạnh phúc. Tất cả đều rất bình yên . Chỉ còn những làn gió mát lạnh kia lượn lờ quanh cuộc sống, chỉ cần một nháy mắt cơn gió ấy có thể thổi sạch đi tất cả.

--------------

Bộ ba siêu quậy quyết định cùng ngủ một phòng, thức đến sáng để tâm sự với nhau. Mấy anh nhà ta nước mắt đầm đìa bên ngoài khi cánh cửa phòng nó dần đóng lại. Tụi anh năn nỉ gẫy lưỡi luôn mà không ai cho vào, đành đứng tủi thân bên ngoài khóc lóc. Còn bị nói là “con nít con nứa đi chỗ khác chơi cho người lớn nói chuyện”.

Ba cái đầu bên ngoài chụm lại bên cánh cửa sậm đen kia. Gia Tuấn lắng tai nghe mà chẳng nghe thấy gì, muỗi cắn muốn chết mà không giám đập,  đành phải coi như là đi hiến máu vậy.

Minh Quân chen vào mặt nhăn mài nhó tập trung xem bên trong họ nói gì, nói xấu hay khen tốt mình.

-Hai mày tránh ra coi, cản đường cản lối—Trọng Thiên kéo hai thằng bạn mập thối của mình ra, Tướng hình sự bước về phía cánh cửa chết bầm. tay dang hết cở đặt lên, áp tai vào lắng nghe.

Hai người còn lại cũng hồi hộp theo chờ đợi kết quả.

-Tao nghe thấy rồi.—Trọng thiên quả thật không làm tốn lòng tin của Minh Quân và Gia Tuấn.

-Mày nghe thấy gì.—Gia Tuấn, Minh Quân hớn hở đồng thanh nói, rồi cũng nhanh chân lẹ tay chen lấn nhau nghe xem trong đó đang nói gì. Minh Quân và Gia Tuấn nheo mắt hết cở nhưng chẳng nghe được cái quái gì,

-Tao nghe được, sự im lặng nhẹ-- Trọng Thiên vừa nói xong là Minh Quân và Gia Tuấn đè đánh tới tấp, cho cái tội tào lao bát xế.

Cả ba anh chàng đẹp trai nhà ta giống như ăn trộm, lấp lấp ló ló ngoài cửa, tức giận vì không thu được chiến lợi phẩm nào, mà còn phải làm mồi thơm cho mấy anh bạn  nhà muỗi.

1

2

3

“Rầm” đột nhiên cách cửa khi không lại bị mở ra, làm tụi anh không giữ được thăng bằng mà té nhào vào bên trong, đè lên nhau. Tụi nó cười ra nước mắt với cạnh tưởng hết sức hoàng tráng, nhận thấy mình quá mất mặt, đường đường là những vị thiếu gia sát gái thế mà lại ra nông nổi này, tụi anh ôm mặt thảm thương, lê cái thân tàn ra ngoài.

Mỗi lần ai đó nhắc tên anh...

Em chỉ biết cười nhẹ...

Và cố lờ đi tất cả...

Cái cảm giác đó

Em mong rằng...

Đừng ai nhắc đến nữa

Vì nó...

Làm em rất đau...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.