Đằng sau anh là một con ngốc luôn yêu anh đến vô tận.
Ánh nắng nhạt nhòa lưng trừng nhô lên đỉnh đầu, những tia sáng len lỏi xen từng ô cửa tìm đến một góc nhỏ, đôi mi của một cô gái chậm chừng chớp nhái. Nó gãi đầu ngồi dậy, một cảm giác đau nhức khó tả ở hai bàn chân, đau đến nỗi nó dường như không cử động được, những cuốn phim lướt nhẹ trong trí não , khi đã nhớ ra mọi chuyện đôi mắt nó ngó xung quanh để tìm ai đó, tuổi nhục cùng sự ngại ngùng xen lẫn tâm trí nó.
. Ánh mắt nó rơi xuống tấm lưng cao gáo của Nam Phong, anh đang đứng ngay cửa sổ, đang chỉnh sửa cái áo sơ mi sọc caro, nhìn Nam Phong bây giờ mới đẹp và ấm áp đến bao nhiêu, anh không tỏ ra lạnh lùng kiêu ngạo, nó cúi đầu khi không biết phải nói gì, kêu anh chịu trách nhiệm với nó ư? Được sao?. Anh sẽ làm ư?
Cuộn mình trong chiếc chăn nhìn xuống thân trắng mịn đang hiện rõ những vết đỏ do Nam Phong để lại, mọi thứ hằng rõ mồn một, nó thật sự điên mất rồi, khi trao cho Nam Phong thứ quý nhất của nó.
-Tỉnh rồi à?—Nam Phong nói mà không quay lại, nó cũng không ngẩn lên.
-À,, Ừ.—Nó nói lí nhí vì mặt nó giờ đã chương phồng đỏ, vừa xấu hổ vừa ngại.
-Chuyện tối qua….—Nam Phong ngừng lại một lúc. – Cô muốn bao nhiêu để đổi lấy trong trắng của mình.. ra giá đi? Bao nhiêu?
Nó ngẩn lên nhìn, vẫn là tấm lưng đó nhưng sao đáng sợ quá, nó phải chăng đã nghe nhầm, anh đang nói gì chứ? Anh xem nó là gì? coi sự trong trắng của người con gái như món đồ à? Coi nó như con điếm, dùng bản thân để kiếm tiền?
Đưa tay vuốt mặt che miệng, tự nhận thấy mình như những người vì tiền mà bán rẻ bản thân, hối hận vì quá nhu nhược để anh trà đạp đến thảm hại.
-Tiền.. bao nhiêu ư?--- Từng tiếng,, từng chữ phát ra khó nhọc từ đôi môi rung rẫy kia, nó nhìn Nam Phong như đang chờ đợi những gì mình nghe là sai.
-50 triệu… chắc đã đủ?—Nam Phong kí kí vài cái, rồi bước đến quăng cho nó mấy tờ giấy. Nam Phong nhìn nó không chút cảm giác, không chút quen biết, họ giống như hai người dưng xa lạ.
Tim nó như bị gạch từng nhát,từng nhát, như nhỏ từng giọt máu, đây có phải Nam Phong tối qua không? Nam Phong dịu dàng, ngọt ngào kia đâu rồi, sao giờ anh lại đáng sợ và đê hèn đến vậy? Nó nhặt từng tờ giấy, một giọt nước nong nóng nhỏ xuống tay, nó cắn môi chịu đựng để những giọt nước mắt chảy ngược vào trong, không muốn những tiếng nấc đáng thương phát ra.
-50 triệu…. con số không nhỏ nhỉ?......, nếu là người khác thì chẳng được con số như thế này đâu?—Nam Phong tỏ ra bất cần, anh giờ giống con ác quỷ đội lớp người, tùy tiện lăn mạ người khác.
-Anh xem tôi là gì? con điếm để anh chơi qua đường ư? 50 triệu.. đúng là con số đỏ,không nhỏ chút nào ?—Nó cầm lên và xé thành từng mãnh, tiếng xoạc xoạc nghe mà vui tai. Nó quăng luôn vào mặt Nam Phong, từng mãnh xé tung tóe bay khắp phòng, thay cho nỗi đau nó mang.
-Xem như tôi vừa mơ phải cơn ác mọng khinh hoàng.--- Nói rồi nó cố gắng đứng dậy, bước vào nhà tắm, nơi hai chân nó đau đến rung cả người ,đó là lần đầu của nó lên đau là chuyện thường, cố gắng để không ai nhìn thấy nó yếu đuối, vừa đi nước mắt nó vừa rơi, không ai bận tâm đến những giọt lệ của nó.
Nam Phong không nói gì, cũng không có thái độ gì cả, mặc cho nó muốn làm gì thì làm.
Không một âm thanh, không sự sống, tất cả đều co mình trống vắng, chỉ còn lại những tiếng nước chảy không ngừng, nó sả cho nước mặc sức tung hành, còn nó thật sự đã gụt ngã, nó co rút mình vào một góc nhỏ, đưa tay ôm lấy đầu gối,nó không sao ngăn được những giọt nước bắn ra từ khóe mắt, đôi môi lạnh lẽo rung lên từng hồi, tiếng nấc mãnh liệt chiếm hữu khoảng không nhưng không ai biết được ngay bây giờ nó đang khóc.
Thấy có lỗi với bản thân, thấy mình giống như một con tham tiền, đau lắm chứ, nó hy vọng. tự dối lòng tối hôm qua là sự thật, sự thật ngày mai sẽ hạnh phúc, sẽ lại có sự dịu dàng ngọt ngào, ấm áp, nếu có thể nó nguyện yêu Nam Phong, tin rằng Nam Phong là người Thiên Kỳ đem đến thay anh bảo vệ và yêu thương nó, nhưng không ngờ mọi thứ quá phủ phàng, tình một đêm cái giá phải trả sao mà quá lớn, quá tàn nhẫn.
-----
Khoảng 1 tiếng nó mới lếch ra từ nhà tắm, đôi mắt đỏ mọng sưng húp,nó đã cố dùng phấn để che đi nhưng vẫn không sao che hết đi được, bên ngoài lạnh lẽo, cô đơn thiếu sự sống ,Nam Phong không biết đã đi từ lúc nào, nó mĩm cười ngồi xuống chiếc giường từng mang đầy dịu dàng, “Kinh tởm” đó là thứ trong mắt nó hiện giờ, nhớ đến Nam Phong làm nó nỗi lên sự hận thù tàn nhẫn, trong khuất chóc, nó nắm ga giường, gối chăn quăng tứa tung, phải chăng nó đã yêu Nam Phong, muốn bản thân hận anh nhưng sao lại quá khó, dường như chẳng còn hy vọng nó ngồi bệch xuống đất, đôi mắt vội thờ ơ khi nhìn thấy một thứ quen thuộc.
-Thiên Kỳ.
Chiếc nhẫn nằm êm ái dưới sàn , nó nhặt lên nhìn săm soi, không hiểu được tại sao chiếc nhẫn lại ở đây, không có lí do nào hợp lí, vì đây là thứ chỉ nó và Thiên Kỳ có được, một tình yêu bắt nguồn từ vật đơn giản này, Không lẽ Nam Phong là Thiên Kỳ? không ? không thể? Thật sự chuyện gì đang xảy ra đây?
Nó như bị điên lên, bên ngoài tuy thúc ép bản thân không nên hy vọng vì cuộc sống của nó không phải trong chuyện tranh hay trong phim mà có thể có những điều vô lí này? Nhưng trái tim nó không chịu nghe lời cứ ấp ủ vài tia hy vọng, hy vọng mình sẽ là công chúa ngủ trong rừng được hoàng tử tìm đến hay trong những cuốn phim, nó sẽ giống như nữ chính đau khổ rồi sẽ được cuộc sống hạnh phúc.