Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha

Chương 84



Một âm thanh quen thuộc vang theo âm hư của một chút bở ngỡ, cả ba cặp mắt chạm nhau lưu luyến, một chút cay cay xót lòng trong đôi mắt màu xanh lam.

Cơn sóng vô ý vỗ mạnh vào bờ biển tạo nên khung cảnh căng thẳng.

Nó đẩy Gia Tuấn ra như một hành động theo bản năng, muốn nói gì đó nhưng dường như bị nghẹn đắng ở cổ họng.

Diễm Thu nhìn nó và Gia Tuấn với đôi mắt bất mãn, ngay cả cô cũng không hiểu bản thân đang hậm hực cái gì?

Phải chăng cô yêu anh mất rồi?

Không biết nên làm gì ngay lúc này, cô thấy có phần xấu hổ vì mình vô duyên quá độ, tự mình biên rồi diễn , ngay từ đầu đến cuối cô và Gia Tuấn đã có quan hệ gì đâu chứ? Cũng chính cô là kẻ bám theo, rồi tự mình yêu.. thật nực cười khi bây giờ cô lại tỏ ra bất mãn khi thấy họ ở bên nhau, Căn bản là cô cũng nhận ra trong mắt Gia Tuấn nó là quan trọng nhất, và anh yêu nó sâu đậm thế nào, Dù đã biết nhưng sao cô ngay bây giờ lại không kìm nén được cảm xúc, một loại nước không mời từ khóe mắt trào ra,

Diễm Thu cố gắng không để người ta thấy mình khóc cô quay lưng lại và bất đầu trốn tránh cái cảm xúc quá bất thường.

Nhìn thấy phản ứng thoái quá của Diễm Thu , Gia Tuấn không nói gì cả chỉ lặng nhìn, có vẻ quá ngạc nhiên.

Nó thì bất đầu có sự hối hận, có lỗi.. nó rất muốn giải thích rất muốn gọi Diễm Thu lại nhưng mọi thứ cứ trào lên rồi lại nghẹn lại. Mà dù có nói gì thì Diễm Thu có tin nó không hay càng nói càng rối. Nhìn Diễm Thu như vậy sao mà nó cứ ngỡ đó là mình, thử hỏi có ai lại không đau lòng khi thấy người mình yêu ở bên cạnh một cô gái khác.

-Anh mau đuổi theo cô ấy đi? Em ở một mình được mà?- nở nụ cười xoa dịu nó nhìn theo nơi Diễm Thu vừa chạy đi. Nó cũng cảm nhận được là Gia Tuấn không nở nhìn thấy cảnh đó, chỉ là anh không hiểu con tim anh đang muốn gì thôi?

-Không cần đâu… kệ cô ta.

Nhúng vai bất cần, Gia Tuấn nhìn nó cười một cách ngây ngô, anh không càn biết điều gì cả, không cần phải lắng nghe con tim mình đang nói gì? anh chỉ cần hiểu rằng anh muốn ở bên cạnh nó ngay lúc này mà thôi.

-Mau đi đi mà.—Nó hối, đẩy đẩy Gia Tuấn,

nếu như bây giờ anh không đuổi theo thì có lẽ sau này anh sẽ hối hận cả đời vì đã để lỡ một duyên phận tốt như thế, càng không muốn vì nó mà anh mãi đau khổ như vậy, một mình nó đau là đủ rồi.

Nhìn phía sau lưng to lớn của anh nó mĩm cười hạnh phúc” anh phải thật hạnh phúc Gia Tuấn à? Không thì em sẽ thành kẽ mang đầy tội lỗi”

Sương lạnh lẽo ôm lấy đôi mắt long lanh của nó, một góc trời như chìm sâu vào bóng tối, một cô gái bé mang đầy sự cô đơn, đang tận hưởng không khí nơi thuộc về mình.

--------

Nói là không quan tâm, nói là không để ý nhưng thật sâu trong lòng Gia Tuấn là một dấu chấm hỏi lớn, anh thật sự là bận tâm thật sự là để ý, lúc vô tình trong bóng tối anh nhìn thấy giọt nước rơi từ khóe mắt của ai đó, tim anh như bị bóp nghẹn một cảm giác rất đau tựa như không lời.

Anh như kẻ điên cuồng trong đêm, anh vô hướng lau đầu để tìm thấy bóng hình ai đó, loại cảm giác này thật quá khác biệt khiến anh không còn là anh nữa.

Bàn tay anh nhanh chóng khuấy sâu vào màng đêm lắm lấy một đôi tay mịn màng lạnh lẽo kia.

Diễm Thu một tay lau đi nước mắt, một tay bị ai đó níu lấy, cô không quay đầu lại mà cứ đứng như thế, cô không muốn người khác thấy cô khóc ,cũng không muốn mình là một kẻ ngốc cứ mãi chìm sâu vào ảo tưởng.

Bầu trời lao động, im ắng đến đáng sợ, Gia Tuấn không biết phải nói gì cũng không biết mình đang làm gì? anh cứ thế nắm lấy tay Diễm Thu, cho đến khi một câu nói khan khan vang lên.

-Anh… có gì.. để nói à? Nếu không buông ra giùm?- Diễm Thu lạnh lùng, cô ép nhẹ tiếng nấc trong bụng, nói mà không quay lại cứ như cô rất sợ phải đối diện với người con trai phía sau.

Lại im lặng, không một câu trả lời.

Chỉ thấy được một hành động đơn giản khiến người khác phải thắt lòng. Gia Tuấn từ từ thả lỏng bàn tay , anh nhìn phía sau lưng Diễm Thu mà tim như vàng nhác dao cứa vào, tại sao anh lại có loại cảm giác đáng thương này?

Vỡ tan mọi hy vọng, Diễm Thu nhếch môi, thật nực cười cho chính. Ngay cả một câu an ủi giải thích mà cô muốn nghe anh cũng không nói, anh đã buông tay thì đồng nghĩa với việc cô đây chỉ là người đơn thuần yêu trong suy nghĩ.

Không biết nước mắt đã thấm ướt khuôn mặt trắng hồng cuả cô bao giờ, chỉ biết rằng trái tim cô đã tan vỡ bởi một người xa lạ, một người chỉ mới quen chưa đầy 1 tuần.

Xảy chân bước đi, vẫn thế không một tiếng gọi hay ai đó đuổi theo.

-còn không đuổi theo, anh,,,anh,,,, -- Diễm Thu nói lí nhí như đang muốn cố gắng tìm kiếm thứ gì đó.

Có phải anh quá ngốc?

Gia Tuấn chỉ lặng người nhìn theo, đôi tay vẫn còn lờ lững giữa khoảng không lạnh giá, anh chẳng thể nào nghĩ được lí do nào để giữ người con gái đó cả, thôi thì đành im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.