Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha

Chương 99



Cả đời người chỉ có mỗi lần yêu thương, hạnh phúc nhất chính là được ở bên nhau đến đời đời kiếp kiếp, ngọt ngào nhất là được cùng nhau tay nắm tay đi đến cuối con đường.

Làn gió sóng âm ư khiêu gợi bao phủ lấy căn biệt thự xa xỉ ủy mị, Tiễu Mễ cũng đã khỏe lại sau những biến cố xảy ra, Nam Phong đã phải đau đầu để quyết định đưa cô đến gặp cha anh để nói chuyện cưới hỏi. Tiễu Mễ hăng hái đến lộ ra cả mặt, không còn ai có thể thay đổi được Nam Phong là của cô.

Chiếc xe trắng tinh dừng lại ở trước cổng khu biệt thư sang trọng, vừa bước xuống xe Tiễu Mễ đã bám chặt lấy Nam Phong để cho người ta biết được quyền lực của cô ở cái ngôi nhà này.

Bên trong là những kiểu cách choáng ngợp, lộng lẫy hoành tráng như một thẩm cung đầy màu sắc.

-Thiếu gia đã về.—bà quản gia cuối đầu chào hỏi, không khỏi liếc nhìn Tiễu Mễ một cái, không chỉ ông Hùng chán ghét không ưa Tiễu Mễ mà cả người làm lâu năm như bà còn không ưa nữa là đằng khác.

-Ba tôi đâu?—Nam Phong hỏi

-Dạ.. ông chủ ở phòngkhách.- Bà quản gia vẫn không rời mắt cái bộ dạng mắt ói của Tiễu Mễ khi cô cứ khư khư ôm lấy tay Nam Phong.

Nam Phong gật gật đầu đi vào.

Tiếng bước chân của hai người truyền đến tai của người đàn ông đang lay hoay với mớ hỗn độn trước mắt, sắc mặt ông kém hẳn, ông tức giận quăng mấy sắp báo lên bàn, quay qua thì cả ba cặp mắt trạm lấy nhau, điều đáng để người ta ngứa mắt nhất đó là cái ôm cánh tay của Tiểu Mễ, cô như kẹo cao su dính mãi không buông.

-Ba.! con đã về, dạo này ba khỏe không?—Nam Phong kính cẩn hỏi hang, phá vỡ những ánh mắt rực lửa,, và ngay lập tức mấy tờ báo thu hút ánh nhìn của anh

-Cháu chào bác, bác thức làm việc tối vậy sẽ không tốt cho sức khỏe đâu ạ?—Tiễu Mễ cúi đầu ra vẻ ngoan hiền, kèm theo sự quan tâm không đáng có, còn giả vờ không để ý đến hành động và sấp báo trên bàn, cô hồn nhiên như nai tơ không màng đến sự đời.

-Tôi chưa chết được, không cần cô rảnh rỗi quan tâm đến ông già như tôi, … chuyện này là thế nào hả Nam Phong—Ông Hùng liếc Tiễu Mễ rồi cầm mấy tờ báo lên quăng trước mặt Nam Phong,

Cô là tôn trọng ông nên mới hỏi hang chào hỏi, vậy mà ông không biết điều dám tỏ ra như vậy? Nếu không phải có Nam Phong ở đây thì có điên cô mới chịunhẫn nhịn kiểu chán ngắt này, nhưng mà vì hạnh phúc của cô cô sẽ cố gắng nhịn nhục. Còn mấy cái tin tức kia thì cô không thèm để ý vì cô là người đưa tin cơ mà.

Đẹp nhất chính là hình ảnh và mấy lời bàn tán vui mắt kia, tin tức kết hôn của cô và nam Phong đã tràn lan dư địa trên các hàng báo, và mấy cái tin anh hùng giải cứu cô chúa trong bữa tiệc bị mỉa mai đến đáng thương, báo chí mà? Độc còn hơn con dao hai lưỡi nữa.

Cầm lên Nam Phong không cảm xúc, anh chẳng nghi ngờ điều gì cả? vì anh nghĩ điều này không sớm thì muộn cũng lên báo thôi, để mấy con sâu bọ kia viết sớm cũng tốt.

Không khí như bị đốt lấy khó thở đến bức người,Tiễu Mễ nghiến răng thở nhẹ lấy lại bình tĩnh, dám đôi đầu với cô đó là chuyện ngu ngốc nhất trên quả đất này.

Im lặng hồi lâu, Nam Phong biết là không thể xóa bỏ rào cản của ba anh về Tiễu Mễ nhưng anh không thể thất hứa như vây được.

-Ba à? ….. Con .. con..,. chúng con dự định sẽ làm đám cưới.--- Nam Phong chấp tay lại nhìn biểu hiện của ông Hùng .

Tiễu Mễ nghe thấy mà không khỏi hài lòng, dành nụ cười đểo cho ông, nhìn mặt cô thích thú mà ứa gan.

Sau một lúc không thấy ông Hùng lên tiếng, là ông đồng ý hay đang suy nghĩđến vấn đối đầu với phù thủy bóng đêm.

-Cháu hứa.. sẽ là một con dâu ngoan .. một người vợ đảm đang… một người mẹ tốt… cháu sẽ chăm sóc Nam Phong, cùng anh ấy gánh vác công việc củaTrần gia

Cô nói vậy hình như có quá trắng trợn không? Như hể tạc cả gáo nước lạnh vào mặt người ta.

Nói mà như gai cứa vào da thịt người nghe? Khiến ông Hùng tức đến không nói lên được lời, chuyện này cuối cùng cũng đã xảy ra, ngặt lỗi Tiễu Mễ lại nắm ngay cái tẩy của ông, thử hỏi nếu ông nói không đồng ý thì cô ta sẽ làm gì? lúc đó ông sẽ mất đi một đứa con trai mà bốn năm qua ông yêu thương, dành tâm quyết để đào tạo.

Không nói gì cả ông Hùng đứng dậy bước đi, hành động này khiến Nam Phong ngạc nhiên cuối cùng là đồng ý hay không đây?

Thấy vậy tiễu Mễ đứng ngay dậy chạy đến nắm lấy cánh tay ông Hùng ra vẻ thân quen mĩm cười.

-Cháu cảm ơn bác đã đồng ý.

Ông Hùng dùng ánh mắt cay độc nhìn cô, người đàn bà này thật quá thủ đoạn, không sao,ông đồng ý cho cô về làm thiếu phu nhân Trần gia, chứ không nói sẽ tốt với cô, để cô sống yên trong cái căn nhà này, làm con dâu của Trần gia đâu có dễ.

Tiễu Mễ nói rít qua kẻ răng đủ để cả hai cùng nghe thấy.

-Ông rất biết điều, yên tâm đi tôi sẽ giữ bí mật đó cho đến lúc chết, tôi hứa sẽ không nói nhưng tôi không chắc rằng sẽ không có người học lại, người ông lên đối phó là con nhỏ Bảo Ngọc, nếu để cô ta khiến Nam Phong nhớ lại thì ông và cả tôi đều sẽ mất tất cả.

Không bao lâu nữa cô sẽ là vợ Nam Phong sẽ là bà chủ trong cái ngôi nhà này, nhưng cô không an tâm, nếu ngay cái ngày cưới nó mà đến phá đám thì sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, cô không thể không đề phòng được, một cái đầu thì không làm gì được nhưng kéo thêm một người cùng nhấn vào thì trước sau gì người có lợi vẫn là cô. Cô không tin ông Hùng để yên cho nó phá vỡ bí mật của ông.

Ông hùng hoài nghì nhìn Tiễu Mễ, những lời cô ta nói có tin tưởng được không đây, ông là quên nghĩ đến việc Bảo Ngọc,dù gì cũng từng một thời nồng nàn tình yêu với Nam Phong. Nhưng có lẻ cô gái đó sẽ không có đủ nghị lực để khiến Nam Phong nhớ lại đâu, nếu nhớ thì đã nhớ ra từ lâu rồi.

chuyện trước mắt là tìm cách để Tiễu Mễ không được yên khi sống trong căn nhà này.

Mĩm cười lạnh lùng ông Hùng bước lên lầu, Nam phong đi đến bên Tiễu Mễ cùng cô nhìn về phía bóng lưng gầy gò kia.

- Con cảm ơn ba.—Nam Phong nói với theo, ông hùng dừng một chút rồi đi mất hút.

Dù không được câu nói nào từ cửa miệng của ba anh nhưng chắc ba anh đã đồng ý rồi nên mới không có phản ứng gì?

Nam Phong lấy xe đưa Tiễu Mễ về nhà, trên đường đi hai người hạnh phúc nói cười với nhau, trong lòng Tiễu Mễ thì vui đến không thể tả nỗi chỉ muốn hét thật lớn. còn Nam Phong thì khác, anh thấy không được vui, có chút gì đó len lỏi trong con tim anh, cảm giác không ổn, rất trống trải. Chiếc xe tĩnh mịch lăn bánh trên con đường phía trước, trong bóng tối những tiếng rít len qua ô cửa kính, lạnh chút nhưng ấm áp hơi thở.

Chiếc xe nhanh đuổi theo gió đi đến một nơi nào đó, chạy mãi chạy mãi cuối cùng chiếc xe cũng lưu luyến dừng lại trước cửa một căn hộ cao tầng.

-anh không chúc em ngủ ngon ư?—Tiễu mễ lém lỉnh nhìn Nam Phong đang dựa người vào thành xe, trông anh đẹp hoàn mĩ đến nỗi không cưỡng lại được một con người biết bao nhiêu trái tim khao khát chiếm hữu.

-Em ngủ ngon.— Nở nụ cười Nam Phong tựa thiên sứ với đôi mắt lấp lánh ánh màu kim.

-Ngủ ngon.—tiễu Mễ tiếc nuối nhìn Nam Phong, ngày mai sẽ có sự thay đổi không hề lớn, cô sẽ đi thử áo cưới cùng anh, đi mời bạn bè, đối tác đến dự, thật sự là cô rất vui, vui đến nỗi quên mất cả chính mình là ai, chỉ cảm nhận được rằng qua đêm nay thôi cô sẽ là người hạnh phúc nhất quả đất này, là một cô dâu xinh đẹp nhất.

Gió lặng yên mang mùi thơm đến bên người.

Một vòng tay cứng cỏi ôm lấy cô từ phía sau, cả người Nam Phong tựa vào người Tiễu Mễ, cái ôm ấm áp mà khiến người khát thèm được như họ.

-Hãy hứa rằng : em sẽ yêu anh và không bao giờ lừa dối anh.—Hơi thở của Nam Phong nóng ấm phả vào sau gấy cô, môt luồng điện tê dại khiến Tiễu Mẽ chết lặng.

như luồng gió nhẹ, Tiễu Mễ nhón người hôn lấy bờ môi kia, nụ hôn ngọt ngào nóng bỏng.

-Em hứa.—Mĩm cười Tiễu Mễ đi lùi về phía sau, luyến tiếc bờ môi ai đó rồi nhanh chóng khuất sau bóng tối.

Chỉ còn lại mình Nam Phong đứng đó nhìn vào một khoảng lặng. nhứt thời anh mĩm cười rồi cùng con tuấn mã hưởng thụ cuộc đua với tử thần.

Chiếc xe lăn bánh để lại làn khói trắng bay trong đêm tối.

Trong xe Nam Phong nhâm nhi điếu thuốc, anh nghĩ rất nhiều điều, đột nhiên hình ảnh của nó lại xuất hiện trong tâm trí anh, nụ cười đó, hình bóng đó thật sự làm anh phát điên.

Không hiểu được anh đang nghĩ gì? tại sao lại nghĩ đến nó?

Nhấn ga phi nhanh trên con đường váng bóng người, để khiến bản thân thôi nghĩ lung tung, chiếc xe điên dại mặt sức đùa giỡn cùng con đường nham hiểm. Cơn đau đầu khi không lại tái phát, rất lâu rồi không có hiện tượng này, không phải anh đã tìm được người cần tìm rồi sao?Đau đến nỗ tung với những mảnh kí ức vỡ vụt chạy nhảy trong đầu, một vài nụ cười của một cô gái nào đó, hình ảnh nắng chíu gọi vật gì đó lấp lánh giữa một góc trời bình yên, cái ôm đùa giỡn cùng ai đó.

Không chịu được nữa, chiếc xe cùng nỗi đau đó mà lạng lách trên đường, vài tiếng cọ xát của xe và đường khiến những thứ âm thanh rùng gợn phát ra.Chiếc xe mất đi tầm lái như con sói khát khô máu giữa sa mạc không người cứ thế mà lao, đến khi chuỗi kí ức dừng lại ở những màu máu ướt đẫm lan tỏa chiếc xe trong quá khứ, anh mới bất đầu tỉnh giấc , chiếc xe ngừng lại với những âm thanh khá đáng sợ, một mình cô đơn trong bóng tối Nam Phong đau đớn đập đầu vào xe ,ngước mặt lên để không cho giọt nước ngự trị đôi mắt đen kia rơi xuống, tựa cả người trên chiếc ghế lạnh toan,rốt cuộc là chuyện gì? tại sao lại bức bối đến thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.