Vợ Ngốc Thả Thính Sai Người Rồi

Chương 2: Chương 2




Khương Khuynh Tâm kể sơ lại chuyện lúc chạng vạng tối một lần.

Lâm Phồn Nguyệt quả thật không thể tin được, Lục Quân Ngôn và Khương Khuynh Tâm là hai đứa trẻ vô tư, khi lên cấp ba
thì xác lập quan hệ tình cảm.
Chẳng qua những năm nay Khương Khuynh Tâm ra nước ngoài du học, công việc của Lục Quân Ngôn thì bận rộn nên hai người vẫn chưa đính hôn.
Nhưng bố mẹ hai nhà đều biết chuyện này và cũng chúc phúc.

Người trong giới không ai không biết hai người này là một đôi, sớm muộn gì cũng kết hôn.

Kết quả Lục Quân Ngôn lại chọn Khương Như Nhân, chuyện này không phải khiến Khương Khuynh Tâm trở thành trò cười
sao.
“Thật quá đáng, lòng bàn tay là thịt mu bàn tay cũng là thịt, đầu óc bố mẹ cậu có vấn đề rồi.”
Khương Khuynh Tâm nắm chặt chai rượu: “Có lẽ là họ cảm thấy Khương Như Nhân ờ ngoài đã chịu khổ quá nhiều nên bây giờ trờ về muốn mang hết tất cả những điều tốt cho chị ta.”
Lâm Phồn Nguyệt không thề tin được: “Nhưng cậu cũng là con gái của họ mà.”

Khương Khuynh Tâm chua chát cười một tiếng: “Ha ha, bây giờ Khương Như Nhân đã trờ về,
trong lòng họ cũng chỉ có mỗi Khương Như Nhân.”
“Từ khi tớ còn nhỏ họ đã nói muốn gả tớ cho Lục Quân Ngôn, tớ tưởng là thật, bây giờ lại nói là tớ không hiểu chuyện.”
“Còn Lục Quân Ngôn nữa, đã nói là sẽ bên nhau cả đời, bây giờ nói thay đổi liền thay đổi.

Tớ hận anh ta.”
Khương Khuynh Tâm nói đến phần sau thì nghẹn ngào, cô cầm bình rượu rót ngay miệng, trút hết nước mắt xuống nhưng đầu óc lại có chút choáng váng.
“Uống ít thôi, dạ dày của cậu không tốt, uống nhiều quá sẽ khó chịu đấy.”
Lâm Phồn Nguyệt cướp chai rượu của cô đi, vì muốn dời lực chú ý của cô nên lướt mắt nhìn khắp quán bar.
Ai ngờ thật sự nhìn thấy một bóng dáng quen mắt.

“Này cậu nhìn xem.”
Cô ấy đẩy Khương Khuynh Tâm một cái rồi chỉ vào người đàn ông đang ngồi trong góc.
Ánh đèn bên kia u ám, nhưng
vẫn có thể lờ mờ thấy được một người đàn ông mặc âu phục không phù hợp với hoàn cảnh này.
Người đàn ông nhắm hai mắt dựa vào ghế sô pha, khí chất nồi bật, thỉnh thoảng khi có ánh đèn chuyển động ngang qua thì quả thật giống như sườn mặt hoàn mỹ được miêu tả trong manga vậy.
Khương Khuynh Tâm nhìn thoáng qua rồi thu tầm mắt lại: “Có trai đẹp thì bây giờ tớ cũng không có tâm trạng để thưởng thức.”
“Tớ muốn nói cho cậu biết, người đàn ông kia chính là cậu của Lục Quân Ngôn.”
Khương Khuynh Tâm sửng sốt một chút: “Cậu chắc chứ?”
Cô từng nghe Lục Quân Ngôn nói anh ta có một người cậu thần bí chỉ là cậu của anh ta vẫn luôn quản lí công ty ở nước ngoài nên chưa từng gặp.

Nhưng vài ngày trước đó nghe nói cậu của anh ta đã trở về.
“Chắc chắn, vô cùng chắc chắn.

Lần trước tớ tham gia tiệc rượu với anh trai, anh trai chỉ cho tớ

nhìn thấy, nghe nói tuổi của người này không lớn lắm, thủ đoạn cao siêu, Lục Văn Trạch cũng phải nể mặt anh ta mấy phần.”
Lục Văn Trạch là bố của Lục Quân Ngôn.
Mắt của Khương Khuynh Tâm sáng lên một chút, trong phút chốc nẩy ra một ý tường trong đầu.

“Cậu nói nếu tớ gả cho người cậu này thì sao?”
“Phụt.”
Lâm Phồn Nguyệt khiếp sợ phun
một ngụm rượu ra: “Cậu nói lại lần nữa?”
Ánh mắt của Khương Khuynh Tâm nhìn chầm chầm vào dáng vẻ tuấn tú mờ mờ kia: “Đã không làm con dâu của nhà họ Lục được vậy thì tớ sẽ làm mợ của Lục Quân Ngôn, chắc hẳn có thể khiến cho đôi nam nữ chó má kia tức chết.”
Lâm Phồn Nguyệt trợn mắt há mồm một lát rồi lập tức giơ ngón cái lên với cô: “Hay, đúng là rất hay, tớ ủng hộ.

Tướng mạo của người cậu này quả thật là cực phẩm, Lục Quân Ngôn cũng không đẹp bằng anh ta.

Tiền tài và quyền thế cũng không thua kém nhà họ Lục.

Hơn nữa tớ cũng nhắc nhờ cậu, nhất định phải tìm được một chỗ dựa tốt, nếu không thì địa vị của cậu ờ tập đoàn Khương thị trong tương lai sẽ chỉ càng ngày càng thua kém Khương Như Nhân mà thỏi.


Tớ thấy người cậu này rất thích
hợp đấy.”
Khương Khuynh Tâm khẽ giật mình, lời nói này thẳng thắn nhưng cũng là sự thật.
Nếu như Khương Như Nhân có thêm nhà họ Lục nâng đỡ nữa thì địa vị của cô ờ tập đoàn Khương thị sẽ tràn đầy nguy cơ.

“Được rồi, bây giờ tớ sẽ đi hạ gục anh ta ngay.” Đầu óc kích động một cái, Khương Khuynh Tâm trực tiếp cướp lấy túi xách của Lâm Phồn Nguyệt, lấy son và phấn lót trong đó ra.

Chỉ trong chốc lát, một gương mặt nhỏ đơn thuần đã trờ nên xinh đẹp rạng ngời.
Lâm Phồn Nguyệt chớp mắt: “ơ, cậu chắc chắn có thể làm được không?”
“Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao.”
Khương Khuynh Tâm vén tóc dài qua một bên vai, cầm nửa ly rượu vang, ỷ vào vẻ say rượu và xinh đẹp, khí thế bừng bừng đi về phía bên kia.
Càng đi đến gần thì gương mặt tuấn tú tinh xảo kia càng rõ hơn, cặp lông mài lạnh lùng sạch sẽ, cái mũi tinh xảo.
“Hi, làm phiền một chút có thể cho tôi biết mấy giờ rồi không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.