Vợ Ngốc Thả Thính Sai Người Rồi

Chương 41: Chương 41




Lạc Giang khinh thường: “Cô xem ngay cả người trong công ty cũng không giúp cô, nhân phẩm cô rất tệ.”
“Lạc Giang, Khương Như Nhân, những người như các người sẽ phải chịu quả báo.”
Khương Khuynh Tâm mất lý trí, cầm chai nước khoáng trên bàn ném về phía anh ta.
Hội trưởng Tiêu tức giận: “Mau lôi cô ta ra ngoài cho tôi.

Tôi thực sự không biết đấu thầu năm nay như thế nào loại người hỗn láo gì cũng được tuyển.”
Ngay sau đó, hai nhân viên an ninh lao đến và cưỡng ép kéo Khương Khuynh Tâm ra ngoài.
Bên ngoài trời đang mưa rất lớn, Khương Khuynh Tâm bị bọn họ ném vào mưa, nước mưa tạt vào mặt, đầu, thậm chí là lồng ngực đang cháy hừng hực của cô.
Những ngọn lửa đó đột nhiên bị dập tắt, những gì còn lại là sự
không cam lòng và nỗi buồn vô cùng.
Cô không hiểu kiếp trước cô đã nợ Khương Như Nhân cái gì.

Cô đã làm việc rất chăm chỉ và muốn bắt đầu lại.

Nhưng cô ta lại muốn nhắm vào cô hết lần này đến lần khác, thậm chí bây giờ còn hủy hoại danh tiếng của cô trong giới thiết kế, liệu sau này còn ai dám cần cô không? Cô chợt cảm thấy cuộc đời mình thật buồn.
Không biết đã ngồi dưới đất bao lâu, bỗng nhiên cửa sắt từ từ mở ra.
Khương Như Nhân cầm ô che mưa đi tới chỗ cố, dưới ô là vẻ mặt vô cùng đắc ý: “Khuynh Tâm, cảm ơn em nha, thiết kế của em đã giúp chị lấy được dự án lần này.

Em thực sự rất tài giỏi.”
Khương Khuynh Tâm tức giận giương đôi mắt đỏ như máu nhìn lên.
Khương Như Nhân nhìn thấy thế
thì bật cười: “Em không cần quá tức giận như vậy, cho dù không có thiết kế của em thì dự án này cũng là của chị thôi.

Quân Ngôn đã đánh tiếng với cậu của anh ấy từ trước rồi, có lẽ em không biết cậu của anh ấy và hội trưởng Tiêu là bạn tốt của nhau.

Tác phẩm của em chỉ giúp chị được danh chính ngôn thuận hơn mà thôi.”
Cậu… Hoắc Hử?
Khương Khuynh Tâm chỉ cảm thấy lồng ngực như bị móng vuốt sắc bén của dã thú tóm lấy, gần như thở không ra hơi.

Cô đã từng
thực sự biết ơn anh vì đã cho cô cơ hội.
Nhưng hóa ra anh đã sắp xếp kết quả từ lâu, vậy tại sao anh còn muốn lừa gạt cô, rõ ràng anh biết cô đã làm việc chăm chỉ như thế nào cho cuộc đấu thầu lần này mà.
Đôi mắt cô ươn ướt, nhưng cô không thể phân biệt được đó là nước mưa hay là nước mắt.
Khương Như Nhân thấy cô càng đau khổ thì tâm trạng lại càng tốt: “Thật đáng tiếc, có lẽ hiện tại mọi người đều đã biết nhân phẩm
của em rồi, e là em sẽ không còn chỗ dung thân trong cái giới này nữa rồi.

Thật là đáng thương, nhưng mà em cứ yên tâm, chị sẽ chăm sóc bố mẹ thật tốt, còn Khải Phong và Quân Ngôn cứ giao cho chị.


Thành thật mà nói, hiện tại Quân Ngôn hoàn toàn không hề nhìn trúng em.

Em có biết không, anh ấy nói rằng dáng vẻ của em lúc phát tờ rơi thật sự rất mất mặt, không xứng với anh ấy.”
“Khương Như Nhân, rốt cuộc thì tôi đã đắc tội với cô chỗ nào hả?”
Sợi dây lý trí gần như bị căng đứt
khiến Khương Khuynh Tâm giống như một người mất hết lý trí, trực tiếp đẩy cô ta ngã xuống đất, hung hăng dùng sức bóp cổ cô ta.

Khương Như Nhân lại không nóng nảy, còn nhìn cô cười một cách kỳ lạ.
Khi cô không kịp phản ứng, từ phía sau có một sức mạnh thô bạo kéo cô về phía sau ném vào vũng bùn.

Cô ngẩng đầu nhìn, thấy Lục Quân Ngôn nhanh chóng kéo Khương Như Nhân đứng dậy, sau đó lại nhanh chóng cởi áo khoác khoác lên người cô ta, rồi ôm cô ta vào lòng.
“Em không sao, anh mau nhìn Khuynh Tâm xem, hôm nay em ấy đấu thầu thất bại nên không được vui lắm.”
Khương Như Nhân nép trong vòng tay của Lục Quân Ngôn vừa run rẩy vừa nói.

“Em còn muốn nói chuyện giúp cô ta sao?”

Lục Quân Ngôn nghiến răng nghiến lợi tức giận trừng mắt nhìn người phụ nữ trên mặt đất: “Cô nhìn thử xem dáng vẻ cùa cô bây giờ trông như thế nào, ngay cả chị gái ruột của mình mà cô cũng có thể ra tay được, cô thật là độc ác.

Tôi thật sự không dám
tin tưởng, tại sao trước kia tôi lại thích cô được chứ?”
Tình yêu thanh mai trúc mã dường như đã ầm ầm sụp đổ trong chốc lát.
Khương Khuynh Tâm nhìn chằm chằm khuôn mặt của anh ta, anh ta bây giờ gần như xa lạ đến mức khó có thề nhận ra: “Đúng vậy, tôi cũng hối hận vì đã từng thích anh, chắc trước đây mắt của tôi bị mù rồi.”
“Cô thử nói lại lần nữa xem.” Lục Quân Ngôn hoàn toàn bị chọc tức.
“Anh không những phá hỏng thể lệ đấu thầu mà còn không biết phân biệt đúng sai.”
Khương Khuynh Tâm khàn giọng hét lên: “Dựa vào năng lực của cô ta mà có thể thiết kế ra một bản vẽ như vậy à? Hay là anh đã sớm biết nhưng vẫn dung túng cho cô ta, anh muốn yêu cô ta thì cũng được thôi, nhưng tại sao còn muốn giẫm lên tôi để đi lên.

Hai người đúng là một đôi nam cặn bã, nữ đê tiện mà.”
“Cô ăn nói sạch sẽ một chút.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.