Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 185: Si Tình Là Do Di Truyền





Vậy nên từ nay trở đi, hãy để anh ấy sống một mình cho đến già đi! Giống như mẹ của anh ấy, cả đời này chỉ yêu một mình bố của anh ấy, ông qua đời lúc bà vẫn còn trẻ, với sắc đẹp và thân thế của bà, thật ra bà hoàn toàn có thế tái hôn thêm lần nữa.

Nhưng mẹ của anh ấy lại không tái hôn, để vẫn giữ tấm lòng hết mực yêu thương bố anh ấy như những ngày đầu tiên.

Có lẽ sự chung tình, sỉ tình này cũng đều là do di truyền!
Cả đời này anh cũng sẽ không để cho cô biết rằng anh chỉ yêu một mình cô.

Phó Quân Tiêu cười đau khổ, quay người rời đi.

Đồng Kỳ Anh hoàn toàn chìm trong những kế hoạch của mình, cô không hề để ý răng Phó Quân Tiêu đang nhìn cô đầy đau khổ.

Khi bạn bè cô cần sự quan tâm chăm sóc, giữa việc ở bên cạnh chồng và ở bên cạnh bạn bè, Đồng Kỳ Anh sẽ chọn bạn bè trước.

Sau khi cô liên lạc với Lý Nhã Uyên, Lý Nhã Uyên đã gửi cho cô địa chỉ nhà của cô ấy.

Đồng Kỳ Anh quay lại phòng thiết kế, sau khi đã sắp xếp xong các thủ tục xin nghỉ, cô liên rời khỏi tập đoàn Phó thị và đến thẳng nhà của Lý Nhã Uyên.

Nhà của Lý Nhã Uyên nằm trong khu biệt thự cao cấp ở thành phố Thuận Canh, vào khu biệt thự phải đăng ký tên và thông báo cho chủ nhà có khách ghé thăm.

Sau khi xác định đó là Đồng Kỳ Anh, cô mới được bảo vệ mở cửa cho vào.


Đến nhà của Lý Nhã Uyên, cô kể với Đồng Kỳ Anh, căn nhà này là do Cậu Thập mua, bây giờ chia tay rồi thì căn nhà này tặng cho cô ấy.

Đồng Kỳ Anh ngồi xuống cạnh Lý Nhã Uyên bên cửa sổ, Lý Nhã Uyên hay tay ôm lấy cô, buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Cậu Thập đối xử với tớ rất tốt, tớ muốn thứ gì anh ấy cũng đều mua cho tớ! Còn tớ chỉ cần mỗi tối cuối tuần được ngủ cùng anh ấy thôi.

Anh ấy thật sự chỉ ôm tớ ngủ mà thôi! Trước giờ anh ấy chưa từng chạm vào tới Ban đầu tớ rất sợ anh ấy, nhưng dần dần tớ càng trở nên lưu luyến, phải làm sao đây?"
Lý Nhã Uyên buôn bã nói.

Thân phận của Cậu Thập vô cùng mơ hồ, đến Lý Nhã Uyên cũng không biết được cụ thể anh ấy có xuất thân ra sao.

Điều duy nhất cô ấy biết là Cậu Thập là một trong những cổ đông của "Dạ Hoặc".

Đồng Kỳ Anh im lặng một lúc, sau đó mới lên tiếng hỏi: "Cậu Thập là một tên vô gian đạo đúng không?"
Lý Nhã Uyên nhìn Đồng Kỳ Anh, lắc đầu: "Tớ không biết.

"
"Lý Nhã Uyên, tớ biết cậu thích Cậu Thập.

Nhưng Cậu Thập không phải là người sống cùng một thế giới với chúng ta.

Theo tớ thấy thân phận của anh ta không hề đơn giản.

Nếu như anh ta đã đồng ý buông tay để cho cậu được tự do, chứng tỏ anh ta đối xử với cậu rất tốt thì mới đưa ra quyết định như vậy.

Cho nên từ bây giờ trở đi, mỗi ngày cậu phải vui vẻ lên, để không phụ lòng của Cậu Thập.

"
Đồng Kỳ Anh nắm lấy tay Lý Nhã Uyên an ủi.

Lý Nhã Uyên ngước nhìn Đồng Kỳ Anh, đột nhiên dang tay ôm lấy Kỳ Anh và nói: "Kỳ Anh, được gặp cậu thật tốt.

"
"Tớ cũng thế!"
Đồng Kỳ Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của Lý Nhã Uyên, vui mừng mỉm cười.

Sau khi Cậu Thập rời đi, Lý Nhã Uyên đã cho bảo mẫu nghỉ việc.


Cô và mẹ ruột cô không sống cùng nhau, mẹ cô ở một tiểu khu khác, Cậu Thập thuê người đến đó chăm sóc.

Ban đầu, Lý Nhã Uyên cho rằng Cậu Thập muốn buông tay cô thì anh cũng sẽ không quan tâm đến cô và mẹ cô nữa.

Nào ngờ, cô nghe bảo mẫu bên nhà mẹ cô nói, Cậu Thập vẫn sẽ phụng dưỡng cho mẹ cô.

"Mẹ tớ nghiện cờ bạc, nhưng bà lại rất sợ Cậu Thập.

Bởi vì có một lần bà đi đánh bạc bị người của Cậu Thập bắt được, Suýt chút nữa đã bị chặt đứt ngón tay.

Mẹ tớ sợ quá nên mới không đi đánh bạc nữa, ở nhà làm mấy công việc tay chân, có thể đưa cho người của Cậu Thập đế nhờ họ bán giúp.

"
Lý Nhã Uyên xúc động nói.

Đồng Kỳ Anh lần đầu tiên phát hiện ra mặt khác của Cậu Thập, tuyhung tàn ngang ngược nhưng anh ấy lại đối xử vô cùng tốt với mọi người xung quanh.

Nhớ lần đó cô bị Cậu Thập bắt, suýt chút nữa bị vứt làm mồi cho chó ăn, Đồng Kỳ Anh sợ đến tận bây giờ vẫn không quên.

Cậu Thập là người đàn ông thế nào, bây giờ cô cũng đã hiểu phần nào.

Anh ta sẽ đối đãi đặc biệt với những người mà anh ta yêu quý, còn người mà anh ta không thích, anh ta sẽ đối xử với họ như đối xử với một con kiến.

"Kỳ Anh! "
Lý Nhã Uyên khẽ gọi một tiếng, kéo suy nghĩ của Đồng Kỳ Anh trở về thực tại.

"Hả?"

Đồng Kỳ Anh bừng tỉnh nhìn Lý Nhã Uyên.

Lý Nhã Uyên nhoẻn miệng cười: "Tớ quyết định rôi!"
"Quyết định gì cơ?"
Đồng Kỳ Anh ngây người, trong lòng cô có dự cảm không lành.

"Tớ phải đi tìm Cậu Thập!"
Lý Nhã Uyên cười tươi tắn.

Trong giây lát, Đồng Kỳ Anh không biết nên nói gì cho phải, cô ngẩn người một lúc rồi mới hỏi lại: "Cậu nói thật chứ?"
"Ừ! Cho dù Cậu Thập là người thế nào đi nữa tớ cũng vẫn muốn ở bên cạnh anh ấy!"
Lý Nhã Uyên nói giọng đầy hứa hẹn.

Vời tình huống này, thân là bạn của Lý Nhã Uyên, cô nên nói gì mới phải? Thân thế của Cậu Thập nhất định là không đơn giản, đột nhiên mất tích không lời từ biệt Lý Nhã Uyên, nhất định là anh ấy đang gặp phải chuyện gì đó rắc rối, hoặc cũng có thể anh ấy thật lòng muốn tốt cho Lý Nhã Uyên.

Đồng Kỳ Anh cảm thấy việc Cậu Thập quyết định buông tay Lý Nhã Uyên là điều đúng đắn, nhưng có vẻ như Lý Nhã Uyên đang rất phiền não với chuyện này.

Ngộ nhỡ trong chuyện này, một bên là thiên đường, một bên là địa ngục, Lý Nhã Uyên chọn sai đường, rơi xuống địa ngục thì sao? Đồng Kỳ Anh vô cùng lo lắng.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.