Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 220: Anh Thấy Cô Đáng Yêu





Phó Quân Tiêu trả lời một cách nghiêm túc: "Bởi vì không học thuộc bài nên bị phạt không được ăn cơm tối."
"Phụt" một tiếng, Đồng Kỳ Anh không nín được cười.

Phó Quân Tiêu thấy tâm trạng của cô trở nên tốt hơn, trong lòng anh cũng thấy vui vẻ hơn rất nhiều.

Đồng Kỳ Anh cười cười, sau đó phát hiện ra Phó Quân Tiêu nhìn mình đến ngẩn người, lại thấy tay anh vẫn đang nắm lấy tay cô, nụ cười của cô dân biến mất, ngượng ngùng rút tay khỏi tay Phó Quân Tiêu.

Phó Quân Tiêu cũng biết ý mà chủ động buông tay ra, rời ánh mắt ra khỏi người cô, nói câu được câu mất: "Gần đây Quân Bác rất bận, không thể ở bên cạnh em được, em phải tự chăm sóc tốt cho bản thân mình."
"Ừm"
Đồng Kỳ Anh gật đầu.

"Anh đưa em về nhà."
Phó Quân Tiêu nói tiếp.

Đồng Kỳ Anh vội vàng läc đầu: "Không cần đâu! Anh đi bận việc của mình đi, em tự về là được rồi."
"Vậy tùy ý em."
Phó Quân Tiêu không cưỡng ép cô.

"Tạm biệt anh!"
Đồng Kỳ Anh mỉm cười, sau khi vẫy tay với Phó Quân Tiêu, cô quay người rời đi.


Phó Quân Tiêu hít một hơi thật sâu rồi quay người, đi về phía ngược lại với Đồng Kỳ Anh.

Anh vừa đi vừa dừng theo thói quen, lúc quay đầu lại nhìn bóng lưng cô xa dần rồi dần dần khuất dạng ở khúc quẹo.

Mấy ngày nay Đồng Kỳ Anh đều ở đây, đương nhiên là Phó Quân Tiêu cũng sẽ không về thành phố Thuận Canh.

Hơn nữa, ở thành phố Thuận Canh có trợ lý Trịnh Minh Hâm thay anh trấn thủ, anh có thể thoải mái chẳng phải lo nghĩ gì.

Phó Quân Tiêu vốn định ra ngoài tìm đồng đội cũ của mình để kể lại quá khứ, nhưng còn chưa ra khỏi cổng trang viên của gia đình nhà họ Phó, anh đã bị trợ lý Lâm Kỳ của ông cụ Phó, Phó Hoàng Khôn, gọi đến tư dinh của ông.

Nơi ở của ông nội anh là một nơi có phong thủy rất tốt, Phó Hoàng Khôn đang ngồi chơi cờ vây, phá vỡ tàn cục của trận cờ.

Phó Quân Tiêu vừa đến bên cạnh, ông ấy còn chẳng thèm ngẩng đầu lên đã hỏi ngay: "Quân Tiêu, cháu nghĩ dựa vào đâu mà ông lại kế thừa trang viên và tập đoàn Phó thị của nhà họ Phó từ cụ của cháu?"
"Đương nhiên là dựa vào thân phận con trai cả của ông rồi ạ. Phó Quân Tiêu không chút do dự đáp.

Phó Hoàng Khôn không khỏi cau mày, dường như rất không hài lòng với đáp án này của Phó Quân Tiêu, ông ấy bông cất giọng mắng: "Chỉ dựa vào thân phận con trai cả thì có tác dụng gì? Dưới ông có bốn người em trai, năng lực của em hai, em ba cũng sêm sêm ông.

Em bốn, em năm vì còn nhỏ nên không tham gia vào việc tranh đoạt.

Ông nội cháu đã sống trong tra1g viên của nhà họ Phó một đời.

Nếu muốn được ở trong trang viên này mãi mãi, chỉ dựa vào thân phận "con trai cả"
không thôi thì e là, ông đã đi chầu Diêm Vương ngay từ khi còn trẻ rồi!"
"Lời này của ông chẳng khác nào muốn cháu đề phòng Quân Bác?"
Phó Quân Tiêu đáp lại với vẻ không vui.

Phó Hoàng Khôn đặt quân cờ trong tay xuống, sau đó nói: "Quân Bác đã tự tìm người hợp tác để thành lập công ty rồi."
"Đó là chuyện tốt."
Phó Quân Tiêu thản nhiên cười.

Phó Hoàng Khôn cau mày hỏi: "Dự án máy móc quân sự ở thành phố Viên Dương kia, tập đoàn Phó thị có chắc chắn trúng thầu không?"
"Dự án đó là do chính phủ giao cho tập đoàn Phó thị chúng ta, sao ông nội lại phải hoài nghi về chuyện này?"
Phó Quân Tiêu đột nhiên trở nên cảnh giác.


Phó Hoàng Khôn vuốt râu, lạnh lùng trả lời: "Quân Bác đang từ từ "nuốt"
dự án đó vào bụng nó đấy."
"Không thể nào, chú Đường cũng đang phụ trách hạng mục đó mà"
Phó Quân Tiêu khẽ nhíu mày, trong lòng dần có một dự cảm không lành.

"Quân Tiêu, ông nội chỉ muốn nói cho cháu biết, thân là cháu trai cả của nhà họ Phó, không được mềm yếu như phụ nữ.

Dã tâm của Quân Bác không phải là có trong ngày một ngày hai đâu.

Nó vẫn luôn có đây, chỉ là cháu không biết thôi.

Ông nội không thích thăng bé Quân Bác đó, không phải là vì nó là con ngoài giá thú, mà là bởi vì nó luôn có ý đồ bất chính.

Cháu đường đường là con chi chính, thừa kể sự rực rỡ, xán lạn của bố cháu, nhưng Quân Bác giống mẹ nó..."
Phó Hoàng Khôn muốn nói nhưng lại thôi, ông ấy phát hiện ra mình đã sắp nói hết ra những điều không nên nói.

Phó Quân Tiêu sửng sốt, đồng tử hơi co lại: "Ông nội biết sự thật về cái chết của bố cháu ư?"
"Cháu đang bí mật điều tra hả?"
Phó Hoàng Khôn kinh ngạc hỏi ngược lại.

Phó Quân Tiêu cau chặt mày lại, thừa nhận: "Là Hoàng Minh, anh ta đã nói với cháu năm đó có thể là bố cháu bị người ta hạ côt, vết thương mới lâu ngày không lành.

Mà người hại bố cháu lúc ông ấy đang chiến đấu chống lại thủ lĩnh của quân địch trên chiến trường có thể là Long Bán Hạ - mẹ của Quân Bác."
"Ngoại trừ việc tổ tiên của Long Bán Hạ là bác sĩ Miêu Cương Vu, gia thế cũng được coi là trong sạch.


Năm đó để chứng minh sự trong sạch của mình, bà ta đã tự tử vì bố cháu.

Còn chuyện có phải bà ta hại chết bố cháu không, từ đầu đến cuối vẫn không tìm ra được chứng cứ.

Mẹ cháu không hề biết chuyện, vì thế, ông hi gọng cháu hãy giữ bí mật tuyệt đối về những gì mà mình biết.

Khi chưa có chứng cứ, không được nói về chuyện này nữa."
Phó Hoàng Khôn dặn dò tỉ mỉ.

Phó Quân Tiêu gật đầu, không nói gì nữa.

"Về phần Quân Bác, ông nội đã bày tỏ thái độ với cháu vì nó đã ngấm ngâm có hành động.

Tốt nhất là cháu cũng không được ngồi chờ chết."
Phó Hoàng Khôn nói một cách sâu xa.

Đôi môi mỏng của Phó Quân Tiêu mím chặt lại, không nói gì về chuyện của người em trai Phó Quân Bác kia.

Chỉ bởi vì tin lời của Phó Quân Tiêu mà mấy hôm nay Đồng Kỳ Anh vẫn luôn ngoan ngoãn ở trong trang viên của nhà họ Phó, cầm điện thoại lướt tin tức thực tế của thành phố..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.