Thật sự là Tô Hoài Lan sao?
Lạc Minh Ánh từng bước một tới gần chiếc giường, hai con mắt xinh đẹp mở to không chớp mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang trên giường.
Người phụ nữ này nằm nghiêng, dáng người tinh xảo ưu nhã, vòng eo vô cùng nhỏ, khuôn mặt ngủ say không chút son phấn, ngược lại trời sinh quyến rũ.
Khi quan sát kỹ hơn, cô ta lại cảm thấy người phụ nữ này không giống với Tô Hoài Lan.
"Đừng đi!" Đồng Kỳ Anh đột nhiên mở hai mắt ra, nói mớ một câu rồi ngồi dậy.
Lạc Minh Ánh bị tiếng thét này của cô dọa cho đến mức nhảy dựng một cái, một chân giẫm về phía sau, kết quả là trọng tâm không ổn định, hai tay của cô ta khua chèo giữa không trung.
Đồng Kỳ Anh thấy thế, lập tức đưa tay, bắt lấy cổ tay của Lạc Minh Ánh, kéo cô ta lại.
Nào ngờ, cơ thể của Lạc Minh Ánh vì quán tính, lao thẳng vào người Đồng Kỳ Anh.
Hai người phụ nữ, một trên một dưới, ngã nhào lên giường.
Một tay của Lạc Minh Ánh, trực tiếp đặt lên phía bên trái bụng của Đồng Kỳ Anh.
Nơi đó bị thiếu một quả thận, trọng lượng đột nhiên ập tới, khiến cho Đồng Kỳ Anh đau đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, trong mũi tràn ra mùi thơm bạc hà nhàn nhạt khiến cô cảm thấy quen thuộc.
"Thật, thật xin lỗi! Thật xin lỗi!" Lạc Minh Ánh nhìn thấy Đồng Kỳ Anh cau mày, vội vàng đứng dậy khỏi người Đồng Kỳ Anh, đứng ở bên giường không ngừng cúi đầu chín mươi độ với cô, miệng không ngừng xin lỗi.Đồng Kỳ Anh ôm bụng đang bị đau ngồi thẳng dậy, khoát tay với Lạc Minh Ánh, nhưng sắc mặt lại có chút tái nhợt: "Không sao đâu."
"Cô..." Lạc Minh Ánh đứng thẳng người, nhìn thấy sắc mặt của Đồng Kỳ Anh không được tốt lắm, vì vậy tiến đến, yếu ớt hỏi: "Có nặng lắm không? Nếu không, tôi đưa cô đến bệnh viện.
Vợ tổng giám đốc?"
"Cô gọi tôi là gì?" Đồng Kỳ Anh kinh ngạc ngước mắt nhìn Lạc Minh Ánh.
Lạc Minh Ánh thẹn thùng cười, giơ tay lên khoa tay múa chân lúng ta lúng túng nói: "Tổng giám đốc Phó nói với tôi, cô là vợ của tổng giám đốc, cô..."
"..." Đồng Kỳ Anh lúng túng vuốt trán, nhe răng cắn môi, hoàn toàn không biết trả lời như thế nào với cô gái này.
"Vợ tổng giám đốc, xin chào, tôi tên là Lạc Minh Ánh, là thư ký của trợ lý Trịnh." Lạc Minh Ánh đột nhiên vươn tay về phía Đồng Kỳ Anh một cách tự nhiên hào phóng.
Đồng Kỳ Anh đặt tay xuống, nhìn thoáng qua Lạc Minh Ánh một lát, lịch sự bắt tay với Lạc Minh Ánh, trên khóe miệng nở một nụ cười, tự giới thiệu: "Xin chào, tôi tên là Đồng Kỳ Anh."
Đồng Kỳ Anh?
Tại sao cái tên này lại quen tai vậy nhỉ?
Trong lòng Lạc Minh Ánh ngẫm nghĩ một lúc, nhưng chốc lát cũng không thể nhớ nổi.
Có điều, cô quả nhiên không phải là Tô Hoài Lan, chẳng qua là có dáng người rất giống với Tô Hoài Lan.
"Cô thực sự là vợ của tổng giám đốc?" Lạc Minh Ánh vẫn khó có thể tiếp nhận sự thật này, ngay cả khi chính miệng Phó Quân Tiêu nói ra.
Đồng Kỳ Anh bị cô ta hỏi như vậy lúng túng không thôi.
Hơn nữa, không biết có phải là do sự "vượt qua giới hạn" của nửa kia khiến cô "bộc phát" thần kinh nhạy cảm của mình hay không, cô luôn cảm thấy mối quan hệ giữa cô gái này và Phó Quân Tiêu không hề đơn giản.
Nếu không, tại sao trên người của cô gái này lại có thể có hương bạc hà giống với cơ thể của Phó Quân Tiêu.
Đừng nói cô lại sắp đi đấu với "tiểu tam" nữa chứ?
Một Lý Tư San đã khiến cô tinh thần rối loạn và suy sụp rồi, lại thêm một người nữa, cô thực sự không thể chịu đựng nổi nữa.
Đồng Kỳ Anh ngẫm đi ngẫm lại cảm thấy bản thân thật mệt mỏi.
Nhưng mà, may mắn thay, cô không thích Phó Quân Tiêu, cũng sẽ không để bản thân yêu Phó Quân Tiêu.
Mà Phó Quân Tiêu cưới cô, chẳng qua cũng là bởi vì dung mạo của cô giống với Tô Hoài Lan mà thôi.
Cho nên, nếu Phó Quân Tiêu vượt qua giới hạn trong cuộc hôn nhân hay cái gì đó, cô vừa vặn có lý do ly hôn với anh.
"Tại sao cô lại không nói chuyện nữa?" Lạc Minh Ánh hỏi tiếp.
Lúc này Đồng Kỳ Anh mới lấy lại tinh thần, trả lời không chút nghĩ ngợi: "Anh cả nói vậy thì là như vậy đi."
"Anh cả?" Lạc Minh Ánh kinh ngạc: "Cô gọi tổng giám đốc Phó là anh cả?"
"Đúng, anh ấy là anh trai ruột chồng cũ của tôi, tôi đương nhiên gọi anh ấy là anh cả rồi!" Đồng Kỳ Anh bình tĩnh cười nói.
"Chồng cũ? Cô đã kết hôn sao? Vậy bây giờ cô và tổng giám đốc Phó..." Trong nhất thời, lượng thông tin này thật sự quá lớn, Lạc Minh Ánh tỏ vẻ bản thân có chút khó mà tiêu hóa nổi.
Đồng Kỳ Anh mỉm cười gật đầu, lại có chút khó mà mở miệng bổ sung: "Tái hôn."
"Cô..." Lạc Minh Ánh muốn nói lại thôi, quả thật không dám tin.
Một người phụ nữ kết hôn với em trai trước, sau đó kết hôn với anh trai của chồng cũ sau khi ly hôn, đây không phải là tâm cơ thì là gì?
"Cô là vì muốn trả thù chồng cũ của mình, khiến cho chồng cũ gọi cô là "chị dâu", khiến cho chồng cũ của cô cảm thấy khó chịu, cho nên cô đã lợi dụng tổng giám đốc Phó sao? Cô làm như thế, đối với tổng giám đốc Phó thật sự không công bằng!" Lạc Minh Ánh nghiến răng nghiến lợi lòng đầy căm phẫn.
Trả thù chồng cũ? Lợi dụng anh cả?
Đồng Kỳ Anh chớp chớp mắt, nhìn Lạc Minh Ánh với vẻ mù mờ.
Cô chưa hề nghĩ rằng mình còn có thể lợi dụng người khác để trả thù một người như thế này.
"Cô, cô bình tĩnh một chút, có thể có có chút hiểu lầm về tôi rồi.
Thế nhưng, bây giờ tôi không muốn giải thích với cô.
Tôi phải đi ngay, cho nên tạm biệt!" Đồng Kỳ Anh cười toét miệng, bước xuống giường, nhìn xung quanh, phát hiện điện thoại và ví tiền của mình đang đặt ở trên tủ đầu giường, thế là vội vàng cầm lấy đồ của mình, lẻ loi rời đi.
Lần này, cô muốn về sống ở Hải Vân, sau khi sống ở đó được hai năm, cô có thể tự tin trở về và ly hôn với anh cả.
Lạc Minh Ánh nhìn bóng lưng đang rời đi của Đồng Kỳ Anh, trong lòng cảm thấy một sự tức giận đè nén không thể giải thích được..