Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 607: Không Muốn Buông Tay





“Chỉ cần tốt cho anh ấy, tôi không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác” Lý Nhã Uyên cười nhẹ nhõm.
Đồng Kỳ Anh đột nhiên cảm thấy khó tin nhìn Lý Nhã Uyên.
Nếu là Phó Quân Tiêu, có một người phụ nữ khác muốn hẹn hò riêng với anh ấy, chắn chắn cô sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy.
Vì vậy, cô hoàn toàn không hiểu tình yêu của Lý Nhã Uyên dành cho cậu Thập là như thế nào.
Sau đó, Lý Nhã Uyên sắp xếp cho Đồng Kỳ Anh ngủ trong phòng ngủ trước đây của Phó Quân Tiêu.
Một căn biệt thự xinh đẹp cạnh sườn núi này là của anh, Đồng Kỳ Anh không hề biết chuyện này, nhưng khi cô bước chân vào biệt thự, cô đã có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Giống như, cô đã sống ở đây một thời gian rồi.
Hình ảnh mơ hồ nào đó chợt hiện lên trong đầu cô, cô đã từng khắc khoải lo lắng chờ đợi một ai đó ở đây.
Ngày hôm sau, vì Đồng Kỳ Anh đồng ý hẹn hò với Lãnh Dật Phong nên Lý Nhã Uyên đã tự tay chuẩn bị quần áo cho cô, cô ta còn nói tất cả sở thích của Lãnh Dật Phong.
Đồng Kỳ Anh có thể thấy được Lý Nhã Uyên thật sự hiểu rất rõ về Lãnh Dật Phong.
Có một cô gái tốt như vậy ở bên cạnh, tại sao người đàn ông Lãnh Dật Phong này vẫn luôn nhớ nhung một người phụ nữ đã chết nhiều năm như vậy?.


Truyện Hệ Thống
Sau khi ra khỏi nhà Lãnh Dật Phong tự mình lái xe, còn Đồng Kỳ Anh ngồi ở bên ghế lái phụ.
Đến trung tâm thành phố, bọn họ ngoại trừ việc không nắm tay, không ôm, không hôn, không lên giường thì những chuyện cặp đôi khác làm bọn họ cũng sẽ làm.
Ăn uống, mua sắm, xem phim...
Đồng Kỳ Anh cảm thấy cô cùng buồn chán.
Chính xác hơn, nếu người đàn ông trước mặt là Phó Quân Tiêu, cô sẽ thấy vui hơn nhiều.
Dường như Lãnh Dật Phong nhìn thấu được nội tâm của Đồng Kỳ Anh, nên sau khi ăn xong hai người họ trở lại xe, anh ta hỏi: "Cô đang nghĩ về Quân Tiêu phải không?"
Điều này còn cần phải hỏi sao?
Đồng Kỳ Anh ngồi bên ghế phụ chỉ có thể bất lực nói một câu: "Những chuyện chúng ta làm hôm nay, đối với tôi mà nói cũng không có ý nghĩa gì.

Tôi không phải Anh Ninh."
“Vậy thì cô có thể nói cho tôi biết tại sao mọi hành động của cô đều rất giống Anh Ninh không?” Lãnh Dật Phong khẽ cau mày.
Khi lần đầu Lãnh Dật Phong và Anh Ninh hẹn hò, anh ta hỏi Anh Ninh muốn ăn gì, cô ấy nhẹ nhàng nói muốn ăn lẩu, Đồng Kỳ Anh cũng trả lời giống như vậy.
Giống như lúc ăn lẩu trong nhà hàng, Đồng Kỳ Anh đã đánh tan nước dùng, sau đó cô trộn bơ đậu phộng vào cùng.
Đây là cách ăn yêu thích của Anh Ninh.
Mà bây giờ...
Khi cô ở bên cạnh Lãnh Dật Phong, trong lòng cô lại xuất hiện người đàn ông khác.
Thông qua Đồng Kỳ Anh, cuối cùng Lãnh Dật Phong đã được nhìn thấy lại hình ảnh cuộc hẹn hò đầu tiên của mình và Anh Ninh vào năm đó, những gì Đồng Kỳ Anh làm đều giống với những gì Anh Ninh làm trong quá khứ.
“Nếu Lý Nhã Uyên chết, anh có nhớ Lý Nhã Uyên như nhớ Anh Ninh không?” Đồng Kỳ Anh đột nhiên hỏi.

Lãnh Dật Phong phản bác: "Làm sao Lý Nhã Uyên có thể chết được."
“Cho nên, anh không coi trọng cô ấy đúng không?” Đồng Kỳ Anh ngẩng đầu lên, bình tĩnh bắt gặp ánh mắt của Lãnh Dật Phong: “Có một cô gái ở bên cạnh đối xử hết lòng với anh.

Nhưng anh chỉ mãi nghĩ đến một người phụ nữ đã chết ở trong lòng.

Là do anh quá yêu cô ấy? Hay là do cái chết của Anh Ninh có liên quan đến anh nên khiến anh cảm thấy tội lỗi, vì vậy anh không thể quên được nó?"
Lúc Đồng Kỳ Anh nói những câu này, hai bàn tay đang đặt trên vô lăng của Lãnh Dật Phong vô tình nắm chặt lại.
Sau khi im lặng vài giây, đột nhiên anh ta vươn tay nắm lấy cổ tay cô.
Hành động này của Lãnh Dật Phong đã khiến Đồng Kỳ Anh bị sốc.
Với sức mạnh đàn ông của anh ta, cơ thể cô bị kéo lại gần hơn.
“Cô nói đúng, cái chết của Anh Ninh quả thật có liên quan đến tôi” Lãnh Dật Phong nghiêm túc trả lời.
Đồng Kỳ Anh bối rối nhìn chằm chằm Lãnh Dật Phong, thậm chí có hơi rùng mình.
Trong lúc cô không để ý, từ đâu Lãnh Dật Phong lấy ra một con dao găm, khi cô không phòng bị hướng về phía cô.
Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy sau gáy đau nhói lên một cái, sau đó có một chất lỏng ấm áp bắt đầu chảy ra.
Lãnh Dật Phong thu tay lại, trên đầu ngón tay dính đầy máu, có một vật rất nhỏ đang nằm trên đó.

"Hóa ra là Quân Tiêu không tin tưởng tôi 100%.

Cậu ta thực sự đã lắp thiết bị định vị màn hình nano trên người cố" Lãnh Dịch Phong vừa nói vừa bóp nát thứ nhỏ bé trên đầu ngón tay.
Đồng Kỳ Anh đau đớn ôm lấy cổ của mình, bất mãn nhíu mày Lãnh Dật Phong.
Lãnh Dật Phong nhanh chóng tìm một cái bằng gạt y tế trong hộp đựng đồ, xé ra, đưa cho Đồng Kỳ Anh: "Dán vào đi! Chỉ là vết thương ngoài da, không giết được cô."
"Tự nhiên anh lấy nó ra làm cái gì?” Cầm băng gạt trên tay Đồng Kỳ Anh không hài lòng hỏi.
Cô còn không quan tâm, một người ngoài như anh ta lo làm cái gì chứ.
“Bởi vì, tôi không có ý định trả cô lại cho Quân Tiêu” Đột nhiên Lãnh Dật Phong lạnh lùng nói.
Hai mắt Đồng Kỳ Anh bất ngờ mở to ra, theo bản năng cô xoay người sang một bên, định mở cửa xe, nhưng đã bị Lãnh Dật Phong khóa trái cửa từ trước, chỉ có cái nút trên ghế lái của anh ta mới có thể mở khóa.
"Anh muốn làm gì?” Đồng Kỳ Anh không nhịn được hét lên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.