Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 70: Hộ Tống Bảo Vệ Cô Ấy





Phó Quân Tiêu nhìn thấy mọi việc, anh theo phép lịch sự cầm ly đang đặt trên bàn lên.

Lý Tư San chủ động đi qua cụng ly với Phó Quân Tiêu, trên mặt cô ta treo một nụ cười ngọt ngào đáng yêu, giọng nói ấm áp: “Anh Quân Tiêu, tập đoàn Phó thị ở nước ngoài có danh tiếng không nhỏ, sau khi em tốt nghiệp sẽ nộp hồ sơ vào đây, mục đích chính là muốn được làm việc tại Phó thị.

Với lại, sinh nhật em sắp đến rồi.

Mong rằng anh Quân Tiêu sẽ giúp em thực hiện tâm nguyện sinh nhật.”
Nhìn cô ta nói chuyện kìa, trước khi đến đây đã nghe ngóng tên họ của anh rồi.

Bên trái một tiếng “Anh”, phải lại một tiếng “Anh”, mở mồm ra là thấy giả tạo.

Trịnh Minh Hâm ngôi bên cạnh cô ta nghe thấy mà nổi hết da gà, anh ta lên tiếng chế giễu: “Cậu cả nhà tôi so với cô cũng chỉ lớn hơn một tuổi, mở mồm ra là một tiếng anh, hai tiếng anh, làm như cậu chủ nhà tôi rất già vậy.”
Trịnh Minh Hâm đã từng là người thân cận bên cạnh ông cụ Phó, anh ta đương nhiên nhìn thấu được chút tâm tư bất chính của người phụ nữ này.

Trên thực tế cũng chỉ có Lý Tư San biết rõ, Phó Quân Tiêu là anh lớn của Phó Quân Bác.

Phó Quân Bác là con riêng của nhà họ Phó, người ngoài đều không biết những chuyện này.

“Bộ phận nhân sự của Phó thị trước nay đều kiểm soát rất chặt chẽ môi lần khảo hạch nhân viên.

Nếu cô Lý đã có lòng muốn cống hiến cho công ty, thì ngày mai liên có thể đem hồ sơ đến nộp cho bộ phận nhân sự” Không đợi Phó Quân Tiêu lên tiếng, Trịnh Minh Hâm chưa quên bổn phận của mình ở bàn rượu, làm đúng nhiệm vụ của mình.

Phó Quân Tiêu cong môi mỏng lên cười lạnh nhạt, anh vẫn không hề nói một lần.

Lý Tư San bị nói như vậy liên cảm thấy có chút không được tự nhiên, cô ta tự tìm đường lui cho mình: “Vậy tôi quay về chuẩn bị hồ sơ, có anh Quân Tiêu ở đây, chắc chắn bộ phận nhân sự sẽ không làm khó tôi.”

Cô ta vừa nói, ngay cả Trịnh Minh Hâm cũng không biết đáp lại thế nào.

Phó Quân Tiêu nhã nhặn cụng ly với Lý Tư San rôi một hơi cạn sạch rượu vang trong ly.

Lý Tư San lùi xuống, cô ta hơi ngẩng đầu lên, bày ra dáng vẻ xinh đẹp nhất mà nhấm một ngụm rượu vang.

Một bên cô ta nhẹ nhàng đặt ly lên bàn.

Một bên lại khe khẽ đây duyên dáng ngồi xuống.

.

Đam Mỹ Hay
Chủ tịch Lý liên tục khua tay múa chân, nét mặt tươi cười tuôn ra mấy câu nịnh hót: “Nào nào đến đây, tổng giám đốc Phó nếm thử món ăn này đi, đây được xem là món ruột của đầu bếp trưởng khách sạn này đấy!” Phó Quân Tiêu chưa vội nếm thử món ăn thì Lý Tư San đã làm một màn nịnh bợ, cô ta cầm đũa lên gắp lấy một miếng nấm cục đen của Pháp để vào bát của anh.

Khi cô ta gắp thức ăn cho Phó Quân Tiêu, thân thể mềm mại cố tình nghiêng nhẹ về phía trước, người chạm nhẹ lên mặt bàn, đồng thời lộ ra cảnh xuân non đầy, tuyệt đẹp.

Đến người ngồi bên cạnh như Trịnh Minh Hâm cũng thấy rõ khung cảnh kia, có thể tưởng tượng được hành động của Lý Tư San có bao nhiêu rõ ràng.

“Người phụ này thế nào mà lại dám trắng trợn quyến rũ cậu chủ nhà anh ta!”
Trịnh Minh Hâm liếc mắt nhìn Phó Quân Tiêu một cái mà suy đoán.

Nhưng ánh mắt của Phó Quân Tiêu không hề dừng trên thân thế của Lý Tư San, anh nhìn miếng nấm cục đen Pháp trong bát của mình, lông mày lười biếng cong lên một đường nhẹ.

Loại nấm này sau khi được chế biến thành món ăn, sợi nấm sẽ tỏa ra một mùi “hoocmon” nồng nặc, khiến con người sinh ra cảm giác muốn cần một miếng nuốt trọn nấm trong miệng.


Ý độ riêng của chủ tịch Lý qua bữa tối này rất rõ ràng.

Phó Quân Tiêu đối với người phụ nữ tên Lý Tư San này có cảm giác quen thuộc, chỉ đơn giản là đã từng gặp qua ở đâu đấy, nhưng nghĩ lại thì không nhớ ra là ở chỗ nào gặp mặt.

“Anh Quân Tiêu không thích ăn món này sao? Hay để em gắp cho anh gan ngỗng cắt lát nhé!” Lý Tư San hình như rất giỏi nhìn sắc mặt người khác.

Cô ta tự mình lấy cái bát sứ sạch sẽ khác đổi lấy bát nấm cục đen Pháp trước mặt Phó Quân Tiêu.

Hành động của cô ta đều mang theo sự quan tâm, tinh tế.

Như vậy mà đàn ông còn không động tâm sao? Phó Quân Tiêu vẫn lạnh nhạt mặc kệ cô ta.

Anh không trào phúng chút tâm tư nhỏ bé của Lý Tư San, cũng không dễ dàng mắc vào chiêu trò của cô ta.

Trong lòng không chế nhạo cô ta là thể hiện sự tôn trọng phái nữ của anh.

Không trúng chiêu của cô ta là vì sự tự chủ của bản thân anh.

Lý Tư San dù gì cũng là một mỹ nhân, đến cả Trịnh Minh Hâm cũng kiềm chế để không nhìn vào mắt của cô ta, anh ta vô thức nuốt nước bọt.

“Cảm ơn cô Lý đã quan tâm, tôi tự mình dùng gắp được, cô cứ từ từ thưởng thức bữa tối của mình.” Phó Quân Tiêu khéo léo từ chối cô ta, tay thuận tiền cầm đũa ăn mấy miếng cho qua bữa.


Kỳ thực một bàn toàn các món ăn Pháp này không hợp khẩu vị của anh cho lắm.

Lý Tư San hiển nhiên biết điều, biết dừng lại đúng lúc.

Cô ta cũng hiểu, nếu cứ tiếp tục ngang ngược, có thế sẽ bị phản tác dụng.

Đàn ông sẽ không thích một người phụ nữ quá ngang ngược, đấy chính là gu thưởng thức chung! Trong bữa ăn, Lý Tư San đứng lên đi vào nhà vệ sinh.

Rất lâu sau đấy cũng không thấy cô ta quay lại.

Là một người bố tất nhiên sẽ lo lăng, chủ tịch Lý đứng dậy định đi tìm cô ta.

Phó Quân Tiêu nhìn thấy dáng vẻ lo âu của chủ tịch Lý, anh sai Trịnh Minh Hâm ngồi bên cạnh đi tìm cô ta.

Năm phút sau, Trịnh Minh Hâm quay lại.

Nhưng vẫn như cũ, anh ta không hề tìm thấy Lý Tư San.

“Cậu chủ, tôi đã nhờ nhân viên khách sạn vào buồng vệ sinh tìm một vòng, nhưng không hề có cô Lý ở bên trong” Trịnh Minh Hâm tường thuật lại đúng sự thật cho anh.

Chủ tịch Lý lo lắng đứng ngồi không yên, ấn đường ông ta nhíu lại, hai tay đặt ở sau người, ngay lập tức lấy điện thoại từ trong túi quần ra gọi cho Lý Tư San vài cuộc.

Nhưng điện thoại đổ chuông rất lâu mà không ai nghe máy.

Ông ta liên tiếp gọi rất nhiều cuộc điện thoại, bộ dạng trông cực kỳ lo lắng.

Một tay ông ta liên tục bấm số để gọi, một tay vì lo lắng mà vuốt bắp đùi.

Phó Quân Tiêu nhìn hành động của chủ tịch Lý không giống như giả vờ.


Anh đứng phía trước bàn ăn, xem như an ủi ông ta một chút mà nói: “Chủ tịch Lý đừng quá lo lẳng, tôi sẽ ra ngoài tìm.” “Chuyện này...” Chủ tịch Lý hướng ánh mắt đầy khó hiểu về phía Phó Quân Tiêu.

Anh quay đầu lại nhìn Trịnh Minh Hâm dặn dò: “Anh ở lại cùng với chủ tịch Lý.” "Vâng!" Trịnh Minh Hâm cung kính gật đầu.

Sau khi Phó Quân Tiêu đi khỏi, chủ tịch Lý thấm thỏm đứng ngồi không yên nhìn Trịnh Minh Hâm, lo lắng cất tiếng hỏi: “Quân Tiêu, cậu ta thật sự có thể tìm được con gái tôi sao?” Kỳ thực, ông ta có chút sợ hãi.

Trước đây, con gái nhỏ Lý Nhã Uyên của ông ta từng bị mấy tên du côn bắt cóc, còn uy hiếp ông ta lấy tiền chuộc người.

Nhưng Lý Nhã Uyên chỉ là một đứa con gái ngoài giá thú.

Vợ cả của ông ta còn ở nhà, ông ta lấy đâu ra dũng khí để mà lấy tiền chuộc người.

Do đó, ông ta chỉ có thể trực tiếp báo cảnh sát.

Thế nhưng, Tư San thì không giống vậy.

Tư San là con gái cưng của vợ ông ta.

Tư Sản xảy ra chuyện, ông ta về nhà làm sao dám đối mặt với vợ của mình.

Nghĩ đến thôi chủ tịch Lý đã toát mồ hôi lạnh, gân đây lại có mấy tên du côn để mắt đến ông ta sao? “Chủ tịch Lý cứ yên tâm, có cậu chủ rồi, cô Lý nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì” Trịnh Minh Hâm nói một câu an ủi ông ta.

Phó Quân Tiêu trực tiếp đi đến thẳng phòng giám sát của khách sạn.

Anh gọi nhân viên giám sát ra.

Sau khi biết được Lý Tư San đã đi đâu, anh bí mật gọi cho trợ lý là Hoàng Khải: “Hoàng Khải, chiếc xe có biến số là XX sẽ đi phân đường vip, gần đây có xe của cảnh sát, tất cả phải hộ giá bảo vệ cho chủ xel".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.