Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 82: Hôn Xong Sẽ Muốn Nhiều Hơn Từ Em





Thật không? Trên đời này không có lấy một người đàn ông tốt sao?
À mà Lý Tư San cô cũng chẳng phải loại phụ nữ tốt đẹp gì! Lý Tư San âm thầm tự giễu nơi đáy lòng, nếu cô ta không phải loại phụ nữ tốt đẹp gì, vậy Phó Quân Bác anh ta có phải loại đàn ông tốt hay không cũng chẳng sao đúng không?
“Anh, nếu anh muốn tính kế Quân Bác thì tùy anh.

Cho dù có thế nào cũng đừng trách em không nhắc anh trước.

Quân Bác không phải là một quân cờ tốt!” Lý Tư San nhàn nhạt bỏ lại câu đó rồi một mình lên lầu.

Giằng co cả một buổi tối, cô ta mệt rồi.

Lý Tư San tắm, tóc cũng chưa sấy khô đã nắm luôn lên giường.

Nhớ lại những ngày qua, thái độ lạnh lùng Phó Quân Bác với cô ta thật khiến cô ta cảm thấy trái tim băng giá không thôi.

Hết lần này tới lần khác anh ta lại từ chối cô ta, nhưng cô ta vẫn muốn tới gần anh ta hết lần này tới lần khác.

Biết phụ nữ là loại động vật gì không? Phụ nữ là một loại động vật rất dễ nhạy cảm, rất dễ tổn thương, lại càng dễ nguội lạnh trái tim, yêu hận đan xen.

Có lẽ cũng chỉ mình Lý Tư San cô ta có kiểu tính cách này thôi nhỉ! Ngày mai cô ta phải đối mặt với Quân Bác thế nào đây? Hôm sau, lúc Phó Quân Bác mở mắt ra, anh ta phát hiện bên cạnh trống không, bị dọa sợ mà bật dậy.

“Anh dậy rồi à, mau rửa mặt đi rồi qua ăn sáng! Hôm nay anh phải ăn sáng mới được đi làm!”

Đồng Kỳ Anh ngồi một bên bàn ăn, vừa xê dịch hai ly sữa đậu nành nóng hổi vừa mỉm cười nói.

Từ sau khi dọn nhà, mỗi ngày anh ta đi sớm về trễ, cũng không còn cùng ngồi ăn một bữa chính thức với cô.

Phó Quân Bác nhìn sữa đậu nành và bánh bao cô chuẩn bị, không nhịn được tò mò hỏi một câu: “Sáng sớm em dậy làm à?”
“Đúng thế!”
Đồng Kỳ Anh cầm một cái bánh bao trong khay lên, giơ ra cho Phó Quân Bác nhìn một chút: “Có phải giống mua trong tiệm bánh bao không?”
“Cô bé ngốc, vậy cũng phải để tôi ăn rồi mới biết chứ!” Phó Quân Bác không khỏi buồn cười nói.

Lời của anh ta vừa dứt, Đồng Kỳ Anh lập tức đỏ mặt.

Phó Quân Bác không nghĩ nhiều mà bước từ trên giường xuống, mang dép rồi đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Một lúc sau anh ta mới phát hiện, tối hôm qua ôm cô ngủ xong thì anh gân như ngủ thắng một giấc đến khi trời sáng.

Anh ta nhớ rằng lúc đầu mình còn trằn trọc khó ngủ vì chuyện của Lý Tư San...!Mà Đồng Kỳ Anh ngủ trong lòng Phó Quân Bác cũng rất yên tâm.

Sau khi hai người cùng nhau ăn sáng, Phó Quân Bác trực tiếp lấy quần áo trong tủ ra thay.

Bây giờ chỉ có một phòng ngủ, Phó Quân Bác lại không có thói quen thay quần áo trong phòng vệ sinh, dứt khoát cởi quần áo ngủ ra trước mặt Đồng Kỳ Anh.

Đồng Kỳ Anh ngơ ngẩn nhìn Phó Quân Bác.

Chỉ thấy cơ ngực anh ta to lớn, da thịt sáng bóng, cứ như không cân chạm vào cũng có thể cảm nhận được sự bóng loáng và nhẵn nhụi tự nhiên ấy.

Tâm mắt Đồng Kỳ Anh không cầm nổi mà đợi đến bụng và hai chân dài của Phó Quân Bác.

Mặc dù bụng Phó Quân Bác không có tám múi như những người đàn ông khác, nhưng sáu múi nhỏ vân phải có, hơn nữa lại bằng phẳng và gợi cảm.

Có lẽ vì quanh năm ngồi trong phòng làm việc nên làn da của Phó Quân Bác rất trắng.

Trừ thân thể của người đàn ông mà cô đã từng thấy kia, vóc người Phó Quân Bác chính là dáng người đẹp nhất mà cô từng thấy.

Trong lúc vô tình Phó Quân Bác phát hiện Đồng Kỳ Anh đang nhìn mình đến ngây ngốc, vì thế lặng lẽ đến gần trong khi cô không biết, mập mờ kéo tay cô rồi đặt lên ngực mình.

Đồng Kỳ Anh bị hành động này của anh ta làm cho kinh ngạc, vội rụt tay về, nhưng anh ta thừa dịp vươn tay ôm eo cô, kéo thân thể cô dựa vào trong ngực mình một chút.


Trong mắt anh ta, bộ dáng ngại ngùng của cô trông thật dễ thương.

Đồng Kỳ Anh ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt dịu dàng của Phó Quân Bác, nhịp tim đập tăng tốc, trong thân thể cũng xuất hiện một loại cảm giác nóng rực khó hiểu, khiến cổ họng cũng khô khốc.

“Kỳ Anh...”
Tay Phó Quân Bác chậm rãi vuốt ve từ eo cô đi lên.

Anh ta chăm chú nhìn ánh mắt cô, hơi cúi người, đầu cúi xuống gân cô, động tác chậm chậm nhưng trôi chảy như nước, không trở ngại.

Đồng Kỳ Anh mở lớn hai mắt, nhìn gương mặt đẹp trai của Phó Quân Bác ngày càng gân mình, thậm chí thân thể kìm lòng không được mà chủ động dâng lên, vô tình kiễng mũi chân lên.

Trong lòng cô đang đánh từng hồi trống nhỏ, đang mong đợi nụ hôn này của anh ta.

Ánh mắt Phó Quân Bác hơi tối đi, ngay khi môi mình sắp chạm đến đôi môi hồng nhạt của Đồng Kỳ Anh, đột nhiên giơ tay lên, búng lên trán cô một cái.

“Cô bé ngốc, nghĩ cái gì thế?”
Trong đầu gân như “tốc” một tiếng, Đồng Kỳ Anh giống như bừng tỉnh từ trong mơ, hai gò má đỏ rực, bụm mặt xoay người, lúng túng giậm chân.

Dáng vẻ của cô bé này hoàn toàn là một cô gái đang yêu! Phó Quân Bác nhìn cô, cảm thấy cô buồn cười, cũng cảm thấy cô thật đáng yêu.

Vì vậy vươn tay ra một lần nữa quay người cô lại, cúi đầu hôn thật sâu lên trán cô.

Đồng Kỳ Anh ngẩn ngơ trong chớp mắt, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.

Mặc dù nụ hôn này của anh ta chỉ hôn lên trán cô nhưng cô vẫn cảm thấy rạo rực như hôn lên môi vậy.

Phó Quân Bác thuận thế ôm Đồng Kỳ Anh, cũng nhẹ giọng nói bên tai cô: “Kỳ Anh! Chờ tôi, chờ mọi chuyện của tôi tốt lên, tôi sẽ cho em một hôn lễ long trọng”

Thật ra thì không phải anh ta không muốn hôn môi cô, mà là anh ta sợ sau khi mình hôn môi của cô xong sẽ muốn hôn nhiều thứ khác trên người cô hơn.

Anh ta cũng không biết tại sao mình phải biểu hiện dè dặt trước mặt cô như thế, anh ta muốn yêu thương người con gái này thật nhiều, muốn thể hiện hết những mặt tốt nhất của mình ra cho người con gái này xem.

Mà trong ánh mắt cô nhìn anh ta luôn đong đầy sự tôn trọng và cảm giác hạnh phúc không thể miêu tả.

Không biết bắt đầu từ khi nào tình cảm của anh ta đổi với cô gái này đã không còn đơn giản là lòng thương hại nữa...!
Phó Quân Bác mỉm cười xoa đầu Đồng Kỳ Anh và dịu dàng nói: “Kỳ Anh, thắt cà vạt cho tôi đi!”
"Vâng, được ạ” Đồng Kỳ Anh lấy lại tinh thân từ sau nụ hôn trán ngọt ngào, chân thành nồng nàn nhìn vào mắt Phó Quân Bác, má lúm đồng tiền cười rạng rỡ như hoa.

Cho dù cư trú ở đâu, cuộc sống có khốn khổ hơn nữa, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh ta, mỗi ngày đều là ánh mặt trời rực rỡ trong xanh.

Sau khi Phó Quân Bác đi làm, Đồng Kỳ Anh vươn vai một cái, lại leo vê giường bổ sung giấc ngủ.

Sáng nay vì làm đống sữa đậu nành và bánh bao để ăn sáng kia mà trời còn chưa sáng thì cô đã bò dậy từ trên giường xuống, một mình miệt mài trong phòng bếp.

Cũng may sự miệt mài của cô không lãng phí, Phó Quân Bác thích ăn bữa sáng cô làm.

Cho dù không sống trong ngôi nhà sang trọng, không có đời sống vật chất cực tốt, cô cũng cảm thấy không phải gia đình nào cũng “vợ chồng nghèo thì trăm chuyện buồn thương.”
Ngay khi Đồng Kỳ Anh sắp chìm vào giấc ngủ, điện thoại vang lên tiếng tin nhắn “ting” từ nhóm chat của bạn cùng phòng, cô theo bản năng với điện thoại xem tin nhắn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.