Vợ Ngốc

Chương 44: Ngoại truyện 4 Hạnh phúc



“ Ân, kia kìa, nó bơi vào hốc đá rồi …”

“ Đâu?? A … mau Dư Dư, nó nằm gần Dư Dư kìa..”

“ A … Thư Thư, đừng cho tay vào nước chứ …”

“ Em muốn bắt cá cơ, Ân, bắt cá cho Thư Thư đi..”

“ Người ta không cho đâu … để Ân bảo Andy mua cá cho Thư Thư …”

“ Dạ, mà Andy lâu a …”

“ A, Ân …”

“ Dư Dư sao vậy? …”

Tiếng náo động vang khắp đại sảnh, ba kẻ đang mặc đồng phục hình con gấu màu hồng, đeo cặp xách gấu hồng, mang giày hồng đang chạy loạn xung quanh bể nước nuôi cá cảnh, tiếng la hét pha lẫn tiếng cười đùa …

“ Chúng ta có nên qua nhắc nhở họ không nhỉ??” Thư kí A nhăn mặt, nhìn cả ba ‘ chị em ‘ kia thật đáng yêu nhưng đại sảnh đang có bao nhiêu khách hàng và nhân viên đi qua đi lại, ai cũng đang nhìn vào thế kia

“ Đợi thêm chút nữa đi, lỡ như Andy chính là kiến trúc sư Diệp Hạo kia thì những người đó là người thân của anh ta đấy, chúng ta sơ sẩy có thể mạo phạm họ “ Thư kí B can ngăn, cô không muốn làm mất lòng anh chàng kiến trúc sư đẹp trai tài giỏi kia đâu a, nhìn phong thái của ‘3 chị em’ đang gây náo động kia thì rất có thể có liên hệ với người bạn của Tổng Tài, cẩn thận vẫn hơn.

Thư kí A liếc thư kí B, miệng mĩm cười đồng ý nhưng trong đầu thừa biết thư kí B đang suy tính điều gì, mà cô cũng như vậy mà, nhớ đến Diệp Hạo, cô bất giác muốn đỏ mặt. Người đâu mà thu hút đến thế cơ chứ, nhìn cũng trẻ tuổi nhưng rất chín chắn và giỏi giang a. Tổng giám đốc của cô sắp lấy vợ, muốn xây một căn biệt thự hoàng tráng để đón cô dâu, mấy tháng nay Diệp Hạo kia thường đến công ty để bàn bạc công việc. Lâu lâu anh mới đến nhưng mỗi lần đều khiến mấy cô thư kí bọn cô náo động cả lên.

Hôm nay, tự dưng ở đâu ra có ‘ ba chị em’ đến hỏi thăm ‘ Andy ‘?? Bọn cô lúc đầu cũng chẳng biết ai tên Andy, nhưng nghe cả ba nhí nháo là ‘ người đi xây nhà ‘gì gì đó, bọn cô mới đoán ra có lẽ là anh kiến trúc sư Diệp Hạo, mà đã là Diệp Hạo, đã là bạn thân của Tổng giám đốc, đã là anh chàng đẹp trai đó, bọn cô ‘ phải ‘ đón tiếp’ chu đáo chứ. Có thế ‘ ba chị em’ kia mới thoải mái mà làm náo động cả đại sảnh chứ … Ôi, càng lúc càng ồn ào, lại đuổi nhau chạy tán loạn kia kìa … ôi, té ngã nữa kìa … ôi …

“ Đing “ Tiếng thang máy dừng lại, ngay sau đó là tiếng bước chân gấp gáp, rồi một giọng nói trầm ấm vang vọng cả đại sảnh

“ Cả ba sao lại đến đây?? Hai đứa sao không đi học hả??”

“ A, Andyyyyy “ Tiếng cười đùa ngừng lại, sau đó là những tiếng hét vui mừng vang lên, cả ‘ ba chị em ‘ màu hồng đồng loạt chạy ào về phía Diệp Hạo đang đi tới, hai đứa nhỏ thì líu ríu ôm hai chân, đứa lớn thì vươn tay ôm cổ

“ Andy, đi mua cá..”

“ Andy, đi ăn bánh kem..”

“ Andy, đi ăn gà nướng …”

“ Andy …”

“ Andy…”

Nhìn bốn người đang gộp thành một khối láo nháo đó, cả đại sảnh chỉ biết choáng váng, ai cũng cùng một suy nghĩ, không biết anh chàng kia có choáng váng như họ hay không, cùng một lúc cả ba người nói bên tai, ai mà ứng phó nổi đây. Ấy vậy mà, anh chàng đó mặt vẫn bình tĩnh như chẳng có gì xảy ra, không hề khó chịu hay ngại ngùng với xung quanh, rất chuyên nghiệp xử lí tình huống, cúi xuống cõng bé trai trên lưng, một tay thì bế bé gái, một tay dắt tay ‘ cô bé ‘ lớn

“ Đi theo anh lên phòng Gia Huy đã “

……………………

Phòng Tổng giám đốc của Từ Gia Huy

Trong phòng, có một loại không khí gọi là ‘ nén cười’ bao trùm, cô thư kí theo Từ Gia Huy đã lâu năm đưa mắt qua nhìn Tổng giám đốc của mình, Từ Gia Huy đối với cô chỉ biết lắc đầu nhàn nhạt cười. Trước mặt họ bây giờ là cảnh tượng vô cùng đáng yêu. Ba mẹ con Nhạc Ân đang ngồi sát vào nhau theo thứ tự, hai tay đặt lên đầu gối, môi mím lại, giương ba đôi mắt to tròn nhìn Diệp Hạo đang nói chuyện điên thoại. Nhìn cả ba đồng bộ gấu màu hồng, ba đôi giày hồng chụm lại đều đặn, ba cái cặp gấu hồng được đặt sang một bên, ba khuôn mặt như đúc ra từ một khuôn, ba bộ dạng giống y hệt nhau …. Không ai có thể cưỡng lại nổi niềm yêu thích dành cho cả ba, chỉ trừ cái người đang dùng giọng điệu không hài lòng đang nói chuyện điện thoại kia.

Lúc Diệp Hạo tới có đưa theo mấy người bên phía vật liệu xây dựng theo cùng, nay vì ‘ ba vị khách hồng hồng ‘ đặc biệt đang ngồi ở ghê sa lông kia,bọn họ đành phải tạm ngừng, dời công việc sang ngày mai.

“ Lần sau ông bà không được dung túng ba mẹ con như vậy nữa đâu đấy …Thật là …” Bên kia vẫn còn vang lên tiếng cười của mấy lão, bên này Diệp Hạo thở dài cúp điện thoại. Ngẩng đầu, khuôn mặt anh trở về nghiêm túc, nhìn ‘ ba kẻ phạm lỗi ‘ đáng yêu của mình, giả vờ hừ giọng

“ Lần sau không được đón con lúc đang học, không được tự tiện đi chơi, muốn đi đâu phải gọi cho anh, anh đưa em đi, rõ chưa, Ân Ân??”

“ Rõ ~ “ Giọng ai đó nhão nhoẹt, chu môi phồng má bất mãn

“Lần sau không được tự tiện bỏ học, không được đòi mẹ dẫn đi lung tung, đi đâu cũng phải xin phép ba, hai đứa rõ chưa, Dư Dư, Thư Thư??”

“ Rõ ạ ~~” Giọng hai nhóc bé còn nhão hơn cả mẹ, cũng bắt chước chu môi phồng má bất mãn. Hành động của ba mẹ con khiến Từ Gia Huy và cô thư kí của anh phải phì cười thành tiếng, thế nhưng khuôn mặt Diệp Hạo vẫn cố gắng duy trì phong độ

“ Mặt mày thế là thế nào, bất mãn lắm sao, cả ba không chịu nhận sai à??”

“ Andy, là do Ân đó, Ân nhớ Andy nên đưa Dư Dư, Thư Thư đi nữa “ Nhạc Ân ỉu xìu, bàn tay vân vê vạt áo, mắt cứ liếc qua liếc về, rõ là giả vờ mà, mà hai nhóc con dường như đã thuộc bài, vội vã hùa theo mẹ

“ Andy, là Thư Thư cũng nhớ Andy, nên nói Ân đưa đến gặp Andy …” Thư Thư cũng học mẹ cúi đầu ra vẻ biết lỗi

“ Andy, Dư Dư sai rồi, nhưng mà… nhưng mà Dư Dư nhớ Andy lắm, nên nói Ân đưa đi gặp Andy a..” Dư Dư là con trai nhưng so với chị thì có vẻ ngây thơ hơn, dù đã diễn bao nhiêu lần rồi, lần này nói vẫn không suôn sẻ, chỉ có điều vẫn biết phải cúi đầu tỏ vẻ biết lỗi …

“ Nhớ??” Giọng Diệp Hạo nhấn mạnh khiến cả ba mẹ con vội co vai lại.

Để anh nghĩ lại xem nào, lúc hai đứa nhóc của anh biết bò thì anh mới rời khỏi nhà để đi xa, nhưng dù có đi nước ngoài hay đi trong nước, dù có đi làm hay đi chơi, anh đều đưa cả ba mẹ con theo cùng. Đi làm thì luôn luôn đúng giờ về nhà, đi nhậu nhẹt thì luôn luôn về sớm, đi chơi với bạn bè thì luôn luôn mang theo ba cái đuôi. Nói tóm lại là thế này, từ khi hai đứa nhóc còn chưa thành hình trong bụng Nhạc Ân cho đến lúc cả hai được 4 tuổi 3 tháng 9 ngày đang ngồi trước mặt anh đây, chưa có một ngày nào mà anh xa ba mẹ con quá 10 tiếng.

Mới sáng nay anh còn chở ba mẹ con đi, hai đứa thì cho vào nhà trẻ, mẹ thì cho đến nhà ông bà chơi, lúc trưa anh còn gọi điện thoại hỏi thăm cả ba ….

Vậy mà giờ này, chỉ mới 3 giờ chiều, mẹ thì tự ý đón con, con thì tự ý muốn nghỉ học, đi tìm anh rồi bảo rằng ‘ nhớ anh’, à mà, không có mấy ông bà nội ngoại giúp thì vợ anh cũng chẳng thể làm gì được, nhưng nói cho cùng, vẫn là lỗi của ba mẹ con.

Diệp Hạo nheo mắt nhìn 3 kẻ đang đóng kịch trước mắt mình, đôi mắt ngập tràn yêu thương nhưng vẫn cứ phải làm bộ, anh không thể để cả ba được nước lấn tới được, lần này anh mà không nghiêm khắc, lần sau ai biết cả ba sẽ còn đi đâu nữa, nhỡ đi nơi nào anh không tìm được thì sao.

“ Nhớ anh ư, ai mới bảo đi ăn bánh kem hả??”

Nhạc Ân vội vã lắc đầu

“ Nhớ ba ư, đứa nào mới nói ba đi ăn gà nướng, đi mua cá hả??”

Hai nhóc vội vã lắc đầu

“ Thật ra cả ba chỉ muốn đi chơi chứ gì, cả ba có biết thế là không đúng không hả, đã giao hẹn chỉ có thứ bảy chủ nhật mới được đi chơi cơ mà, thế mà giờ lại tự ý nghỉ học để đi chơi, cả ba có muốn từ nay về sau không được đi chơi nữa hay không??”

“ Không muốn đâu, không chịu đâu … Andy … đi chơi đi mà … Ân không tự ý đi ra ngoài nữa đâu ….” Nhạc Ân vừa nghe không được đi chơi đã phản ứng ngay, đứng lên nhào vào lòng DIệp Hạo ra sức làm nũng rồi năn nỉ, mà hai đứa nhóc ngớ người một lúc cũng hiểu ra ba nó đang nói gì, cũng thấy sợ mà học theo mẹ nhào đến ôm Diệp Hạo cùng nhau nài nỉ

“ Andy, Dư Dư biết lỗi rồi, không tự ý nghĩ học nữa …”

“ Andy, Thư Thư sai rồi … Andy không không đi chơi nữa đi … Andy …”

Diệp Hạo bị đè phải dựa người ra phía sau lưng ghế, hai tay cẩn thận bao bọc ba mẹ con khỏi té xuống ghế, mà anh cũng quá lo xa, cả ba hiện tại đang bám anh như đỉa vậy, Dư Dư thì ôm ngực anh nức nở, Thư Thư và Nhạc Ân thì vòng tay ôm chặt đầu anh nghẹn ngào thảm thương, nhìn trái nhìn phải nhìn xuống dưới chỉ thấy toàn là đôi mắt ngập nước đáng thương đang nhìn mình …

Nhìn cảnh tượng ‘ lâm li bi đát’ của nhà Diệp Hạo, Từ Gia Huy chỉ biết hừ mũi khinh thường bạn mình. Là ai lúc nghe thư kí của anh nói Nhạc Ân và hai đứa nhóc tìm tới, dù rằng vẻ mặt tỏ ra bất ngờ nhưng khóe miệng cứ cong lên thế nhỉ?? Là ai chẳng kịp nói với anh một tiếng đi ra ngoài đã lao như tên bắn xuống đại sảnh đón ba mẹ con nhỉ?? Là ai vừa dẫn ba mẹ con lên đã một tiếng giải tán công việc nhỉ ?? Là ai trước khi dạy dỗ cả ba, vẫn không quên cho uống nước kẻo hồi nãy la hét khát nhỉ?? Rõ ràng là hạnh phúc như điên lên mà còn tỏ vẻ …

Nhưng mà, nói tới cũng phải nói lui, Từ Gia Huy anh thừa biết Diệp Hạo không thể nào sống quá mềm đối với ba mẹ con Nhạc Ân được, với trình độ ngây ngô của một cô vợ chỉ thấy càng ngày càng trẻ con hơn và hai đứa con đúng chất trẻ con kia, Diệp Hạo không thể nào lơi là buông lỏng được, đây không chỉ còn là trách nhiệm nữa, mà đây là tình cảm gia đình không thể nào phá vỡ của Diệp Hạo. Với Diệp Hạo bây giờ mà nói, không thứ gì trên đời này quan trọng hơn ba mẹ con Nhạc Ân.

Diệp Hạo sau một hồi dạy dỗ không ngừng, ba thành viên còn lại trong gia đình cũng ra sức thề thốt này nọ sẽ nghe lời. Trước mặt bạn hiền và cô thư kí, Diệp Hạo không ngần ngại hôn lên ba mẹ con mỗi người một nụ hôn an ủi mấy ‘ giọt nước mắt cá sấu ‘. Cuối cùng là mắng thì mắng, nhưng rồi vẫn dẫn ba người đi chơi. Tiếng hoan hô vui mừng vang lên rộn rã, Diệp Hạo lần nữa lại bị ba mẹ con Nhạc Ân đè xuống, lần này là để hôn cảm ơn.

“ Chào tạm biệt cô chú đi, đừng có gọi Gia Huy như mẹ nữa đấy “ Diệp Hạo một tay xách hết ba cái cặp xách, một tay xếp hai đứa nhóc của mình thành hàng đối diện với Từ Gia Huy

Hai đứa nhóc nhà Diệp Hạo có điểm khá là đặc biệt, từ lúc biết nói đến bây giờ, đứa nào cũng học theo Nhạc Ân cách ăn nói, dù Diệp Hạo cố dạy dỗ lại nhưng rất ít khi cả hai áp dụng. Nhạc Ân gọi người đó thế nào, cả hai sẽ gọi như thế, vì vậy mới có chuyên hai đứa chỉ toàn gọi Diệp Hạo là Andy, gọi Nhạc Ân là Ân, rồi gọi DIệp lão là ông nội, gọi ông Nhạc là ông ngoại, lung tung lộn xộn cả lên... Nhưng hiện tại, cả hai đứa và mẹ nó đều đang hào hứng vì được đi chơi nên ai cũng nghe lời Diệp Hạo dạy

“ Thư Thư chào tạm biệt cô chú, Thư Thư về “

“ Dư Dư chào tạm biệt cô chú, Dư Dư về “

“ Ân chào tạm biệt cô chú, Ân về “ Nhạc Ân đứng bên cạnh Diệp Hạo vô thức vòng tay hai lại, nói theo hai con mình

“ ………………”

“ Ha ha ha ha “ Từ Gia Huy nhìn Diệp Hạo cười muốn gập người, mà cô thư kí đứng bên cạnh cũng cười nhưng rất lịch sự che miệng lại.

“ Tôi về đây, ngày mai tôi lại đến “ Diệp Hạo không nén nổi cũng phải nhếch miệng cười, chào xong là giang hai tay đẩy cả ba mẹ con đi nhanh ra cửa trước khi cả ba kịp thắc mắc vì sao ‘ cô chú kia ‘ lại cười như vậy.



“ Gia đình Diệp thiếu càng ngày càng hạnh phúc nhỉ “

“ Ừ, tôi thật sự rất hâm mộ đấy, mà ai cũng hâm mộ cả mà..” Từ Gia Huy đưa tay đón lấy ly café từ tay cô thư kí, mĩm cười đáp lời lại.

“ Vâng, cô Nhạc Ân vẫn xinh đẹp vậy, hai đứa nhóc cũng rất đáng yêu, rất giống mẹ “

“ Ha ha, hai đứa nhóc đó ư, nhìn đáng yêu vậy chứ nghịch ngợm lắm đấy. Còn Tiểu Ân, aiz, công nhận cô bé đó càng ngày càng xinh đẹp, dù rằng vẫn không thể bỏ được cái bản tính con nít, mà như thế cũng tốt, đã có Diệp Hạo lo cho rồi mà …”

Từ Gia Huy vẫn thường xuyên ghé nhà Diệp Hạo chơi, lúc Nhạc Ân sinh được ba tháng, hầu như mấy ngày liền anh đều đến để ôm hai nhóc con nhà Diệp Hạo. Lúc đó, dù đã có thím Trương và bà Nhạc trợ giúp, nhưng Diệp Hạo vẫn làm rất nhiều việc cho cả ba mẹ con, chăm sóc từng ly từng tí. Nhìn một nhà luôn luôn rộn ràng như vậy, anh bất giác cảm thấy vừa vui mừng cho bạn vừa mơ ước cho mình …

“ Nghe nói tuần sau anh đưa phu nhân đi thử áo cưới “ Cô thư kí đột ngột cắt luồn suy nghĩ của Từ Gia Huy

“ À.. ừ… áo cưới tuần sau sẽ may xong “ Từ Gia Huy mĩm cười trả lời, trong đầu hiện lên hình bóng cô vợ sắp cưới. Cuối cùng anh cũng tìm ra được một nửa đời mình.

“ Vâng, tôi sẽ sắp xếp lịch cho anh “

“ Cám ơn cô “

“ Tổng giám đốc, một lần nữa, tôi chúc mừng anh cuối cùng cũng có vợ như anh mong ước bấy lâu nay“

“ Ha ha ha …”

Từ Gia Huy bật cười khi cô thư kí nhắc lại lời mà trước đây ngày nào anh cũng than vãn. Đúng, anh đã sắp có vợ rồi đây, rồi anh cũng sẽ có một bầy nhóc con đáng yêu như của Diệp Hạo vậy, rồi anh sẽ không còn phải đi ghen tị với bạn bè nữa …

Ngày cưới của Từ Gia Huy, anh đồng thời có đủ những điều anh mong muốn, cô vợ vừa cưới và đứa con 1 tháng tuổi còn nằm trong bụng mẹ. Có lẽ giới nhà giàu thành phố A đang chuộng trào lưu ‘ có thai trước khi cưới’ thì phải.

,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,

“ Andy, để Ân ôm Thư Thư cho “ Nhạc Ân níu tay nói với Diệp Hạo đang chui vào phía ghế sau xe ôm từng đứa nhóc đã ngủ say từ khi nào vào nhà

“ Không được, nặng lắm, em không ôm nổi đâu. Ở đây trông Dư Dư đi “ Diệp Hạo đã ôm Thư Thư trên tay, vươn đầu tới hôn lên trán Nhạc Ân dặn dò rồi mới bước nhanh vào nhà.

Hai nhóc con nhà anh vẫn đang ở chung một phòng bên cạnh phòng vợ chồng anh, nhưng hôm nay khi ăn tối trong nhà hàng, hai đứa đã xin anh tối nay ngủ với ba mẹ rồi. Lần lượt ôm Thư Thư rồi Dư Dư vào đặt lên giường, DIệp Hạo vào phòng tắm chuẩn bị nước cho Nhạc Ân tắm trước. Hai đứa nhóc đành để ngày mai tắm cho vậy.

Cũng đã hơn 10 giờ rồi, hôm nay Diệp Hạo dẫn ba mẹ con đi chơi xong mới đi ăn một bửa thỏa thích nên mới về trễ thế này.

Nhạc Ân cũng đã học được cách tắm nhanh, không rề rà nữa. Mà cô cũng mệt lắm rồi, chỉ muốn tắm càng nhanh càng tốt để đi ngủ. Lúc Diệp Hạo tắm xong thì Nhạc Ân đã lăn đùng ra giường ôm lấy hai con mà ngủ rồi.

Tắt đèn, Diệp Hạo nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh ba mẹ con. Hai nhóc con rất nhỏ bé, cả hai thân hình đều lọt thỏm giữa đôi vòng tay của Diệp Hạo và Nhạc Ân.

Khuôn mặt say ngủ của Nhạc Ân đối diện với tầm mắt của Diệp Hạo, dưới ánh sáng mờ mờ của bóng đèn ngủ, Diệp Hạo vẫn thấy rõ khóe miệng cong cong thỏa mãn của cô vợ nhỏ, mà hai nhóc con của anh cũng bình an ngáy khò khò.

Nhắm mắt lại, Diệp Hạo cũng lặng lẽ nở nụ cười. Nụ cười hạnh phúc.

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.