Giản Tích được chuyển từ phòng theo dõi đặc biệt sang phòng bệnh thường.
Khi tỉnh lại, cô “A” một tiếng than đau.
“Ơn trời, cuối cũng chị tỉnh rồi, sao lại diễn vai công chúa ngủ trong rừng lâu vậy, hù chết em rồi.” Đào Tinh Lai kề sát mép giường, miệng huyên thuyên không ngừng.
Giản Tich nhíu mày, “Haizz, em ồn ào quá.”
“Cái đó cũng góp phần để đánh thức chị mà. Chị thấy thế nào? Lúc em vào, người chị đầy máu, một cô gái thì cần gì tỏ ra ngầu như vậy làm gì.” Đào Tinh Lai ríu rít không dứt, nhưng đã dịu dàng đi nhiều, nhỏ giọng nói: “Em rất lo cho chị đó.”
Giản Tích cong cong môi, tinh thần rất tốt.
Đã đổi đến bình truyền dịch thứ ba, từng giọt từng giọt chảy vào thân thể.
Cô dời mắt từ bình truyền dịch đến trước mặt Đào Tinh Lai, nhẹ giọng hỏi: “Hạ Nhiên đâu?”
Sắc mặt Giản Tích vẫn còn trắng bệch, hỏi xong, cô rũ mí mắt, “Mẹ chắc là giận lắm.”
“Ngay cả em cũng giận nữa là.” Đào Tinh Lai nổ như bắp rang, “Đám người kia thật là tàn nhẫn mà, cái gì mà không vừa mắt chứ.”
Giản Tích sợ cậu lại náo loạn, chậm rãi quay đầu nhìn về hướng khác.
Đào Tinh Lai thấy vậy chú ý đến hành động của mình, học lại: “Chị, lúc đó mẹ thật sự nổi giận, giáo huấn anh Hạ Hạ một trận, sau đó đứng ở hàng lang mà khóc đó.”
Cô biết cậu có chút khoa trương, nhưng Giản Tích hiểu mẹ mình, bà nhất định không thể bỏ qua Hạ Nhiên.
Đào Tinh Lai chỉ ra cửa phòng bệnh, “Đào Tổng nhà mình điều Đội trưởng Đội bảo vệ của công ty đến canh giữ ở cửa phòng, chặt chẽ không khác gì lô cốt. Anh Hạ Hạ không thể vào được.”
Giản Tích hít sâu, “Em giúp chị đi.”
“Giúp cái gì cơ?”
“Để cho Hạ Nhiên vào.”
“Không giúp được.”
Trong lòng Hạ Nhiên vẫn còn sợ hãi, “Anh ta giành giải quán quân môn tán thủ toàn quốc đó, em đánh không lại.”
Giản Tích không nói lời nào, ấm ức mà nhìn cậu.
“Ai da, đừng dùng ánh mắt của một con mèo đi lạc mà nhìn em chằm chằm như vậy, em thật sự đánh không lại.” Đào Tinh Lai nắm hai cái tai bằng nhung trên áo lông của mình, “Còn nữa, chị bị liên lụy thành bộ dáng này mà còn thương anh ấy như vậy à.”
“Tinh Lai.” Giản Tích hơi cao giọng, mặt mày nghiêm túc, “Em không được nói anh ấy như vậy.”
Đào Tinh Lai xụ mặt, trong lòng không có chút cảm giác tốt đẹp nào, “Được rồi, em giúp chị, giúp chị được chưa nào. Em đi nộp mạng cho chị vừa lòng.”
Cũng may đây là lầu một, cửa số lớn trong phòng nhìn ra một vườn hoa nhỏ, Đào Tinh Lai có ý định sẽ để Hạ Nhiên chui vào từ cửa sổ. Cậu ta đi ra khỏi phòng bệnh, đi tìm trong ngoài hai lần nhưng chẳng thấy bóng dáng Hạ Nhiên đâu.
“Không phải em không chịu giúp mà thật sự em không tìm được người.” Đào Tinh Lai trở lại phòng bệnh, thuận tay rót cho Giản Tích cốc nước.
Vừa rồi bác sĩ đã kiểm tra qua, trên người Giản Tích đều là vết thương ngoài da, trừ xương ngón tay út bên trái bị một vết nứt nhỏ, cùng với một vết thương hở trên trán do bị giày đinh làm rách thì những nơi khác không có gì đáng ngại. Tuy nhiên trên da để lại nhiều chỗ xanh xanh tím tím, thoạt nhìn rất nghiêm trọng.
Vừa nghe nói không tìm được Hạ Nhiên, Giản Tích bất chấp những chỗ đau trên người mà ngồi dậy, “Đem đi động của chị tới đây.”
Đúng như cô đoán, Hạ Nhiên không nhận điện thoại, Giản Tích nhanh chóng gọi cho Lục Hãn Kiêu.
Lục Hãn Kiêu đang lăn lộn cùng một mỹ nhân, nghe được điện thoại liền quay lại nói với cô ta, “Đừng có ồn ào, làm phiền tôi tiếp điện thoại của vợ, ---- A lô, Tiểu Tích, có việc gì sao?”
Tay Giản Tích vô cùng đau đớn, hành động không tiện xíu nào, Đào Tinh Lai nhanh tay cướp điện thoại, nói to, “Anh Kiêu Kiêu! Tức chết mất! Chị em bị đánh!”
Giản Tích đau khổ mà nhắm mắt, thằng nhóc quỷ này thật sự nghĩ thiên hạ chưa đủ loạn.
Quả nhiên, Lục Hãn Kiêu đem cái gì mà mỹ nhân cùng phong hoa tuyết nguyệt gì đó vứt ra sau đầu, phóng xe như bay trong vòng nửa tiếng đã có mặt tại bệnh viện, đá cánh cửa bước vào, mở miệng hỏi ngay:
“Em bị thương chỗ nào, có đau không, có nghiêm trọng không ---- Mẹ kiếp, là ai đánh?!”
Đáp án của mấy vấn đề này đều nằm trên mặt Giản Tích.
Giản Tích nhìn anh ta, “Anh đừng có gào lên nữa, em vẫn còn chưa chết, anh có tìm được Hạ Nhiên chưa?”
“Nhờ người đi tìm rồi.” Lục Hãn Kiêu biết cô lo lắng, trấn an nói: “Cậu ta từng có dây dưa oán hận với một người, anh có sai hai người đi theo cậu ta, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Giản Tích sợ Hạ Nhiên không để ý hậu quả, nghe Lục Hãn Kiêu nói vậy, tâm tình thoáng thả lỏng.
Cô muốn ngồi dậy, Lục Hãn Kiêu nhanh chóng bước đến, “Từ từ thôi, chậm một chút, để anh đỡ em.” Anh ta cầm một cái gối lót sau lưng cho cô, “Chuyện này em với Hạ Nhiên không cần xen vào làm gì, anh sẽ đích thân xử lý.”
Giản Tích bị đụng tới miệng vết thương đau đến nhíu mày, “Anh muốn xử lý như thế nào?”
Giọng nói của Lục Hãn Kiêu phảng phất lạnh lẽo như băng tuyết âm độ, bĩnh tĩnh như bầu trời trước trận cuồng phong, anh ta nói: “Dùng tay nào đánh em, anh chặt tay đó. Dùng chân nào đá em thì anh cắt chân đó.”
Lưng Giản Tích nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, nhìn thẳng Lục Hãn Kiêu, “Anh đừng có làm bậy.”
Lục Hãn Kiêu cười lạnh một tiếng, cực nhẹ.
Giản Tích vẫn chưa nhận được đáp ứng của anh ta, liền nổi nóng, “Lục Hãn Kiêu, anh có nghe em nói không đó.”
“Haizz.” Phải một lúc lâu, anh ta mới thở dài ra một hơi, “Em hù chết anh rồi. Anh, mẹ nó, ngán nhất bộ mặt này của em. Em nói xem có phải anh có bệnh không, khi không tự mình nhận em gái làm gì không biết nữa.”
Giản Tích rũ mi mắt, nhìn vào bàn tay đang cắm kim truyền dịch của mình, nhỏ giọng nói: “Em bất an quá.”
“Gì?”
“Em sợ anh ấy xảy ra chuyện.”
“Không có chuyện gì đâu, anh có cho người theo cậu ta mà.”
“Không phải ý tứ này.” Giản Tích ngẩng đầu, ánh mắt đầy mông lung cùng sợ hãi không hề giấu diếm, “Em sợ anh ấy không tới gặp em nữa.”
Lục Hãn Kiêu ngẩn ra.
Giản Tích lại cúi đầu thấp xuống, tay không truyền dịch nắm chặt chăn, siết chặt.
------
Hạ Nhiên chưa từng hề đi nơi nào khác, anh ngồi cả đêm bên bờ sông.
Từ bệnh viện đến chỗ này kỳ thật rất xa, anh cứ thẳng một đường mà đi, hai chân cứ bước như không hề có tri giác, hai bên tai là tiếng gió xào xạc, trước mặt là rét lạnh. Hơn nữa, khi đứng bên bờ sông, gió lạnh thấu xương từng đợt, từng đợt thổi tới.
Đứng ở gần như vậy, an tĩnh chịu đựng. Thế nhưng toàn bộ tri giác dường như vẫn chưa hồi phục.
Những lời chất vấn của Đào Khê Hồng tựa như nghìn mũi tên xuyên qua trái tim anh, mỗi câu mỗi chữ đè nặng lên trái tim anh.
“Hạ Nhiên, cậu và con bé không thích hợp.”
“Cầu xin cậu rời xa con bé, cậu hãy nghĩ đến tấm lòng cha mẹ của tôi mà rủ lòng thương.”
“Là một người đàn ông, cậu dựa vào cái gì để thực hiện những hứa hẹn tương lai?”
Hạ Nhiên nhắm mắt lại, anh hút một hơi hơn nửa điếu thuốc trong tay.
Tương lai của bọn họ, nếu như là thế này----
Giản Tích cùng ba mẹ náo loạn không thoải mái, mà anh chỉ nghĩ đến niềm hạnh phúc của bản thân.
Ở bệnh viện Giản Tích đã nhận được vô số lời chỉ trích, bạn trai cô là một tên lưu manh chuyên đi đòi nợ thuê.
Giản Tích nếu ở cùng chỗ với anh, ngoại trừ có chút niềm vui trong chốc lát, tỉnh lại thì phải đối mặt với cuộc sống ăn hôm nay lo bữa mai.
Tất cả cảm xúc đều từ cái “Tương lai” này mang lại đều giống nhau. Nếu đem từng cái từng cái mà kể ra, rồi đem từng khả năng mà xâu thành một chuỗi, sau đó lại kết thành một cái lưới thật tỉ mỉ. Cái lưới này đem Hạ Nhiên mà vây lấy, làm cho anh khó có thể thoát ra được.
Giản Tích luôn tuyệt đối tin tưởng vào anh.
Thế nhưng ở bãi đỗ xe, thời điểm nhìn cô hơi thở thoi thóp nằm trên mặt đất, Hạ Nhiên lần đầu tiên oán hận bản thân mình.
Vào mùa đông, mặt sông yên ả như tơ lụa, lâu lâu có tiếng còi vang lên đâu đó của những tàu vận chuyển hàng hóa.
Hạ Nhiên ngồi trên ghế dài, hai tay chống lên trán, xung quanh tràn ngập cảm giác cô đơn tịch liêu, như ngầm thông báo không được đến gần.
Di động không ngừng vang lên, anh liền chuyển sang chế độ rung, sau đó lại chuyển thành chế độ im lặng, bỏ vào túi quần, vờ như không hề nghe thấy.
Bóng đêm bao phủ toàn bộ, không khí phảng phất như chậm đi vài nhịp.
Hạ Nhiên lấy ra điếu thuốc cuối cùng trong bao thuốc, ngậm trên miệng, chậm chạp châm lửa.
Anh nhìn lướt qua di dộng, trên màn hình hiển thị hơn mười cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn Wechat chưa đọc.
[Ông xã, sao anh không nghe điện thoại của em?]
[Anh đừng xúc động, em không hề đau tí nào, thật đó.]
[Lục Hãn Kiêu ồn muốn chết, anh tới đuổi anh ấy đi giúp em đi.]
[Hạ Nhiên, anh tới gặp em đi, được không?]
Từng câu từng chữ của Giản Tích đều kèm theo nhu tình, yết hầu Hạ Nhiên đau đớn, trong người anh bây giờ, lý trí cùng tình cảm đang dây dưa dằn xé, từng cảm giác chua ngọt đắng cay lần lượt hiện lên.
Hình ảnh cuối cùng đọng lại chính là Giản Tích cả người đầy máu, ôm cổ anh mà thì thào: “…. Em đau.”
Màn hình vừa sáng lên đột nhiên tối đi, Hạ Nhiên không hề do dự, hạ quyết tâm.
Anh viết: “Giản Tích, nếu không chúng ta chia tay đi.”
------
Tại phòng bệnh.
Giản Tích tay vẫn nắm đi động không dám buông ra, cuối cùng cùng nhận được tin nhắn này.
Cô ngơ ngẩn, sau khi thần trí quay về, vội vàng gọi cho Hạ Nhiên.
Điện thoại chỉ là một giọng nói máy móc vang lên, “…Quý khách vui lòng gọi lại sau…”
Đối phương đã tắt máy.
Trong phòng bệnh an tĩnh, nỗi kinh sợ cùng khúc mắc đã kết hợp lại thành kíp nổ, tin nhắn của Hạ Nhiên lại chính là thứ châm ngòi, ầm ầm nổ mạnh.
Giản Tích rút kim truyền dịch, không quan tâm đến việc bàn tay chảy máu, cô mang dép lê vội vàng ra cửa.
Bảo vệ do Đào Khê Hồng sắp xếp ngăn cô lại, “Ôi! Giản tiểu thư!”
Giản Tích tránh không được, khuôn mặt đáng thương mà ra sức cầu xin.
Đào Khê Hồng vừa lên lầu liền nhìn thấy tình cảnh này, bà bước nhanh về phía trước, “Tiểu Tích! Con đang làm gì đó?”
“Con muốn đi ra ngoài!”
“Con còn bệnh mà.” Đào Khê Hồng hơi lớn tiếng, “Con náo loạn như vậy, thân thể làm sao mà khỏe lên được?”
Giản Tích như hoàn hồn, buồn bực cùng khổ sở làm cho khuôn mặt cô trầm xuống. Khuôn mặt cô bây giờ vẫn còn trắng bệch, mắt bị che phủ bởi một tầng sương mù.
Nhìn về phía mẹ, vành mắt của Giản Tích dần đỏ lên, “Con không khỏe lên được.”
Đào Khê Hồng không nghe rõ, “Con nói cái gì?”
Giản Tích nghẹn ngào: “Từ hôm nay trở đi, con không khỏe lên được nữa.”
Lúc này đã nghe rõ, Đào Khê Hồng câm nín, nước mắt của con gái lặng lẽ rơi, không gây ra một chút tiếng động, trong mắt hiện rõ sự tuyệt vọng, thế nhưng bà lại có cảm giác như nhìn thấy bản thân mình trước đây.
Đào Khê Hồng bỗng nhiên giật mình, Giản Tích bây giờ chính là hình ảnh của bản thân lúc trẻ.
Đào Tinh Lai chỉ đi ngang phòng điều dưỡng xin bông gòn thôi mà, tại sao khi quay lại có nhiều chuyện đã xảy ra như vậy? Ruột gan cậu như đứt ra từng khúc, cậu ảo não, vội vã chạy tới, “Sao lại thế này? Mẹ, mẹ lại la mắng chị con nữa rồi. Mẹ nhìn xem mặt chị toàn nước mắt.”
Đào Tinh Lai nhanh chóng cởi áo khoác của mình, khoác lên vai cho Giản Tích sau đó lại ôm chặt cô, “Chị, chị đừng sợ, em cùng chung chiến tuyến với chị, không phân biệt già trẻ, ai làm sai em giận người đó! Em chính là sứ giả chính nghĩa.”
Giản Tích kiên định nói: “Chị muốn đi tìm Hạ Nhiên.”
“Đi thôi.” Đào Tinh Lai hùa theo cô, đi thẳng đến thang máy, giọng nói đầy khí khái: “Ai dám ngăn cản chị tôi, phải bước qua xác tôi trước. Mẹ, tìm chỗ trước cho con nha, con muốn thổ táng(*).”
(*) Thổ táng là chôn; khác với hỏa táng là thiêu.
Đội trưởng Đội bảo vệ, quán quân tán thủ lộ ra vẻ mặt khó xử, “Đào tổng, chuyện này…”
Đào Khê Hồng chậm chạp không nói gì, vài giây sau mới lên tiếng, “Để hai đứa nó đi đi.”
Như nhận được lệnh đặc xá, hai chị em đi thang máy xuống lầu một.
Đào Tinh Lai lo lắng gần chết, “Chị đừng có chạy, trời ạ, chị bị nứt xương đó, nên nhớ chị cũng là bác sĩ.”
Giản Tích căn bản không nói một lời nào. Đào Tinh Lai dậm chân, “Tình yêu thật đáng sợ, trước khi mình cai sữa nhất định không yêu đương, chị đợi đây đừng đi đâu, em đi lấy xe, sau đó sẽ đến nhà anh Hạ Hạ.”
Đào Tinh Lai không rảnh để lo hình tượng là người của công chúng, chạy nước rút đi lấy xe.
Giản Tích không ôm hy vọng gì, máy móc mà gọi điện thoại cho Hạ Nhiên.
“Tút…” Thế nhưng thông, tiếng chuông tựa hồ thực rõ ràng.
Cô dừng lại, tay phải cầm di động, tay trái quấn băng treo cổ, không tin tưởng mà quay người lại.
Một thân người sương gió đứng đó, là Hạ Nhiên, anh đứng cách cô mấy mét hoàn toàn được bao bọc bởi bóng đêm.
Anh nhìn cô, ánh mắt xa xăm, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng.
Cổ họng Giản Tích trong nháy mắt căng chặt, nghèn nghẹn khó chịu không thể mở miệng.
Ấn đường Hạ Nhiên nhăn lại, thiếu chút nữa đã mềm lòng.
Trong lòng anh đau đớn, cố gắng kiềm chế cơn sóng đang nổi lên cuồn cuộn, giọng điệu bình tĩnh, “Đứng ngoài đây làm gì, quay về phòng bệnh đi.”
Giản Tích không nói lời nói, bước từng bước về phía anh, kỳ thật cô vẫn còn đau, những vết bầm tím ảnh hưởng đến cơ bắp, mỗi bước đi đều đau như bị dao cứa.
“Em đừng tới đây.”
“Em cứ tới đó.”
“Em còn muốn bị đánh sao?” Hạ Nhiên nói: “Nếu chúng ta ở bên nhau, em sẽ không có ngày nào sống yên ổn.”
Giản Tích lung tung lau qua nước mắt, khập khiễng, “Em không sợ.”
Thật vất vả mới có thể bước đến trước mặt Hạ Nhiên, liền nghe anh nói: “Giản Tích, chúng ta chia tay đi.”
“Không chia tay.”
“Em nghe lời đi.”
“Không chia tay chính là không chia tay!” Giản Tích hít sâu một hơi, đối diện anh, “Chúng ta còn yêu nhau như vậy, vì sao lại muốn chia tay?”
Hạ Nhiên: “Anh không yêu em nổi.”
“Được mà, anh có thể yêu em được mà.” Giản Tích giả vờ nhẹ nhàng, vội vàng bảo đảm, “Em không đau, thật sự, không đau tí nào cả.”
Những lời này trong nháy mắt đem Hạ Nhiên ném vào chảo dầu, trên người Giản Tích chằng chịt vết thương, từng vết thương lớn nhỏ như đang tỏ vẻ trào phúng câu nói vừa rồi của cô.
Hạ Nhiên ơi là Hạ Nhiên, mày có tư cách gì mà làm cho một cô gái tốt như vậy phải nhẫn nhịn hết lần này tới lần khác như vậy.
Một phen tự vấn bản thân cuối cùng cũng đã làm anh trở nên cứng rắn hơn, “Em xứng đáng có cuộc sống tốt, loại đàn ông như anh, em đừng nên yêu thì hơn.”
Giản Tích hỏng mất.
“Anh nói thích liền thích, anh nói không cần liền không cần! Vì cái gì mà các người ai ai cũng không thèm hỏi qua cảm nhận của em? Trên người em dù có đau đớn, nhưng làm sao so được với đau khổ trong lòng em chứ? Em cần nhiều tiền để làm gì? Em tự mình có thể kiếm được. Em cần một căn nhà lớn như vậy để làm gì? Em có thể tự mình mua được. Em tin người đàn ông của em có thể gầy dựng sự nghiệp lại từ hai bàn tay trắng, em nguyện ý chờ anh. Nhưng tại sao anh lại không tin tưởng chính mình như vậy?”
Vành mắt Giản Tích hồng hồng, âm thanh mềm mại nghẹn ngào: “Ông xã, anh không ôm em một cái được sao?”
Huyệt thái dương của Hạ Nhiên nổi gân xanh, anh gắt gao túm chặt nắm tay, móng tay được cắt tỉa chỉnh tề cắm sâu vào da thịt, để cô có cuộc sống bình an yên ổn, anh phải buông tay cô.
Cuối cùng, Hạ Nhiên hắng giọng, gian nan mở miệng: “Trở về dưỡng thương đi, chúng ta không nên gặp nhau, nghe lời anh. Được không?”
Giản Tích sững người, ngốc nghếch đứng tại chỗ, Hạ Nhiên đã bước đi cũng không có ý định quay đầu lại.
Bước đến cửa bệnh viện, mở cửa xe của chiếc taxi gần nhất, anh ngồi lên, yêu cầu tài xế lập tức lái xe đi.
Gió đêm lạnh lẽo của mùa đông len lỏi vào trong cửa sổ xe, ánh đèn lúc sáng khi tối lướt qua cửa kính xe chiếu vào người anh. Xe lăn bánh, dần dần tăng tốc.
“Hạ Nhiên! Hạ Nhiên!”
Ở phía sau, dù Giản Tích chân nhưng vẫn cố gắng đuổi theo.
Tiếng la khàn cả giọng tan theo gió, mỗi một âm thanh đều như dao nhọn cứa vào trái tim làm rỉ máu.
Tài xế xe taxi “Ơ” một tiếng, “Cô gái đuổi theo phía sau có phải quen biết với cậu hay không? Quên đồ gì à? Có muốn dừng xe lại không?”
Đợi nửa ngày cũng không nghe bất kỳ âm thanh gì từ người ngồi phía sau.
Tài xế coi như không có chuyện gì, huýt sáo, mở to âm lượng radio.
Là một chuyên mục radio đêm khuya, đúng lúc đang phát một bài tình ca, bài hát gốc là của một ca sĩ nữ, bài hát đang phát lại được một giọng nam cover lại.
“Cảm giác cô đơn của anh bao lâu nay vẫn thế
Cảm giác như toàn thế giới đều khẽ cười nhạo anh
Đánh thức núi băng ngàn năm sau đó lại vội vàng bỏ đi.”
Nghe xong vài câu, tài xế đặc biệt hưng phấn mà muốn tán chuyện, “Tôi biết bài hát này! Bài hát của chương trình “Minh tinh ca”, mỗi cuối tuần vợ của tôi đều xem, gọi là gì ấy nhở, người anh em cậu có nhớ hay không…”
Tài xế gương mắt, trong lòng bỗng nhiên “lộp bộp” nhảy dựng.
Từ kính chiếu hậu có thể thấy được người đàn ông ngồi ghế sau, anh người mềm như bún tựa vào lưng ghế.
Bài tình ca đã đến điệp khúc----
“Rõ ràng em cũng yêu anh, thế nhưng không lý do mà lại chia xa
Chỉ cần em đủ dũng cảm, thì không có lý do gì chúng ta lại xa nhau.”
Chỉ cần dũng cảm, thì không có lý do gì lại xa nhau.
Nghe được câu này, nước mắt Hạ Nhiên rốt cuộc cũng không giữ được nữa liền rơi xuống.