Vợ Ngọt

Chương 62: gặp xuân




Tại nhà họ Giản.
 
Sau khi Hạ Nhiên gọi điện thoại thông báo xong, Giản Nghiêm Thanh không hề gấp gáp. Thậm chí, âm thanh của ông trong điện thoại rất bình tĩnh, không có chút dấu hiệu thay đổi hay gợn sóng vì chuyện này.
 
Sau khi đã xử lý tốt công việc, Giản Nghiêm Thanh xong mới về nhà.
 
Thời điểm ông vào nhà, một vai phong trần.
 
Giản Tích nhanh chóng nghênh đón, “Ba.”
 
Giản Nghiêm Thanh tay vừa nhấc, ra hiệu cô dừng lại, sau đó hỏi: “Manh Manh đâu?”
 
Hạ Nhiên: “Con bé ngủ rồi, dì giúp việc đang ở cùng bé.”
 
Hạ Nhiên lại chọt chọt Giản Tích, “Đi rót cho ba cốc nước.”
 
Giản Tích gật gật đầu, quay người đi vào bếp.
 
Sau một một ngày bận rộn, thần sắc Giản Nghiêm Thanh có chút rã rời, “Trong điện thoại đã nói rõ, các con đừng lo lắng, mẹ của Tiểu Tích chẳng mấy chốc sẽ trở về.”
 
Ông vé ống tay áo, nhìn đồng hồ, “Cũng gần về rồi đó.”
 
Đang nói, ngoài cửa có động tĩnh, “Két” âm thanh nhẹ nhàng vang lên, quả nhiên là Đào Khê Hồng.
 
Bà vừa vào cửa sững sờ, “Này, mọi người đang làm gì ở đây, họp lại chuẩn bị chơi mạt chược sao?”
 
Còn có thể đùa, thần sắc cũng coi như tự đắc.
 
Hạ Nhiên đơn giản quan sát một lượt, sau khi đưa ra kết luận, tảng đá trong lòng cũng thoáng buông lỏng.
 
Giản Tích nghe thấy âm thanh, chạy vội từ phòng bếp ra, “Mẹ.”
 
“Chậm một chút, chậm một chút, nước trà đều tràn ra hết rồi.” Nói xong, Đào Khê Hồng khom lưng đổi giày, đặt túi xách trong tay lên trên tủ giày.
 
Giản Nghiêm Thanh nhận chén trà trong tay Giản Tích, sắc mặt không đổi, nói: “Cẩn thận phỏng tay.”
 
Có mấy giọt rớt trên mu bàn tay Giản Tích, vừa rồi cô cũng không mấy để ý.
Đào Khê Hồng đi tới nắm bàn tay cô nhìn một chút, “Đỏ tấy lên rồi, nhớ lấy gel nha đam bôi một chút.”
 
Giản Tích rút tay về, mặt mày lo lắng.
 
Đào Khê Hồng cười cười, “Không có việc gì lớn, bên Thuế vụ mỗi quý đều kiểm tra thí điểm cho đủ chỉ tiêu, năm nào cùng làm, năm trước mẹ cũng đi.”
 
Giản Tích nửa tin nửa ngờ, đầu óc cấp tốc suy nghĩ, giống như đang nhớ xem năm trước có việc này không.
 
Đào Khê Hồng chỉ chỉ trên tủ giày, “Trên đường về có đi ngang qua một cửa hàng bánh, mua về ăn khuya, đi ăn đi.”
 
Bánh còn nóng hổi, sờ còn ấm ấm, lòng Giản Tích có chút thoải mái một chút.
 
Người một nhà cũng như bình thường ngồi xuống ăn chung, Giản Nghiêm Thanh cũng chịu khó ăn một miếng, sau đó lại cùng Hạ Nhiên nói chuyện phiếm một lát, mới cùng Đào Khê Hồng lên lầu.

 
“Hai đứa cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút, muộn rồi, ngày mai hẳn về.” Đào Khê Hồng giao phó.
 
Giản Tích thu thập xong bát đũa, về phòng ngủ có đi ngang phòng ba mẹ, bên trong vẫn có ánh sáng ít ỏi đều đặn chiếu ra, là ánh sáng từ đèn bàn của Giản Nghiêm Thanh, ông có thói quen đọc sách trước khi đi ngủ.
 
Tất cả đều bình an như cũ, Giản Tích yên tâm, thả lỏng tâm tình mà đi ngủ.
 
Hơn 12 giờ đêm, nhà họ Giản tắt đèn đi ngủ.
 
Mượn ánh sáng ngoài cửa, Giản Nghiêm Thanh cùng Đào Khê Hồng đều thanh tỉnh.
 
Một người dựa vào đầu giường, một người nằm nghiêng, Giản Nghiêm Thanh một tiếng than nhỏ, “Chuyện này đã được âm thầm chuẩn bị từ lâu, tôi cũng mới biết khi chuyện xảy ra thôi.”
 
Đào Khê Hồng một tay đặt trên gối, nói: “Những tài liệu kia rất có sức thuyết phục, ấn tượng của tôi về tờ giấy kia không sâu nhưng con dấu cũng chữ ký đúng là đã qua tay những lãnh đạo có liên quan.”
 
Giản Nghiêm Thanh: “Hai chúng ta trước nay đều rất thẳng thắn với nhau, Khê Hồng, nhiều năm như vậy, bà cho tôi một câu trả lời, công ty có làm những chuyện kia không, nếu có, sự việc lớn nhỏ như thế nào?”
 
Đào Khê Hồng nhanh chóng trả lời: “Ít nhất tôi có thể xử lý, không loạn đâu.”
Giản Nghiêm Thanh hiểu rõ, không thể phòng kẻ đánh lén. Đào Khê Hồng nhìn không thể thấy sau lưng, có lẽ có người trốn chỗ tối rình mò, chuẩn bị, bắt lấy những lỗ thủng, thêm mắm dặm muối một phen, liền có thể đưa ra một phần tài liệu rối loạn nhìn qua lại là chứng cứ xác thực.
 
Đào Khê Hồng nằm lâu, cũng chống đỡ ngồi dậy, ngồi dựa vào đầu giường sóng vai cũng Giản Nghiêm Thanh.
 
Giọng nói của bà mềm nhẹ, “Lão Giản, kỳ thật sự tình phía sau, tôi với ông đều biết. Tìm tôi đục một cái lỗ hổng, theo đó len vào trong máu mà xé thịt, đến cùng, mục tiêu chính là ông.”
 
Giản Nghiêm Thanh làm sao không biết.
 
Đào Khê Hồng nhìn sự việc tự hiểu rõ, đem những khả năng có thể xảy ra bắt đầu cẩn thận thăm dò từng tầng tầng lớp nói tiếp: “Tôi không thường hỏi ông về công việc của ông, nhưng tôi cũng biết, vị trí thứ hai của Tỉnh đang trống chỗ, ông là người có khả năng trúng tuyển nhất.”
 
Giản Nghiêm Thanh là điển hình người có thực lực, bắt đầu từ gốc, từng bước từng bước đi lên, cộng thêm công lao, thành tích xuất sắc, danh tiếng tốt vẫn đang tăng cao, tiền đồ rộng mở.
 
“Không nói đến chuyện này.” Giản Nghiêm Thanh trầm giọng, trong không khí dường như hơi kìm nén, ngược lại nghe được sâu xa hơn.
 
Ông chậm rãi nói: “Không nói đến, trên người tôi không chỗ bẩn mà bọn hắn muốn, cho dù có, những năm này, tôi cũng đã nắm được quan hệ trong ngành, ai thua ai thắng còn chưa biết được.”
 
“Nếu như, sự tình này thực sự xảy ra thì không thể ngăn cản được.”
 
Giản Nghiêm Thanh giương mắt nói: “Vì bà cũng vì cái nhà này, tôi có thể nhượng bộ.”
 
Đào Khê Hồng kinh hãi: “Lão Giản.”
 
“Thôi, đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi đi.” Giản Nghiêm Thanh vỗ vỗ bàn tay bà, nằm xuống, nhắm mắt lại.
 
------
Mấy ngày tiếp theo, Đào Khê Hồng vẫn đến tổ điều tra để phối hợp điều tra.
 
Hỏi gì đáp nấy, có nghi ngờ sẽ hiểu được, khí chất cứng rắn của một người phụ nữ từng trải như bà được phát huy vô cùng tinh tế.
 
Thời gian kê khai sổ sách nhập hàng hóa, nghiệp vụ này lượng hàng hóa lớn, xác định là có khá nhiều sơ hở nhỏ. Cuối cùng, lấy hồ sơ sổ sách của hạng mục Vườn Ngự Phong năm xưa ra kiểm tra, liền ra được kết quả khai khống chi phí, nhằm hạ xuống lợi nhuận.
 
Đào Khê Hồng biết rõ, hành động này chính là vạch lá tìm sâu, khẳng định là phía sau có người chống lưng.
 
Những văn kiện xử phạt liên quan liền cấp tốc được gửi đến xí nghiệp, đồng thời còn được thông báo trên trang web của công ty.
 
Trong lúc nhất thời, gây xôn xao dư luận.
 
Khiết Tê Nhật Hóa vẫn luôn được đăng ở đầu đề dành cho những công ty dẫn đầu. Phán xét của công chúng đối với những công ty này đều hết sức khắc nghiệt cùng mẫn cảm. Hơn nữa, chứng cớ còn vô cùng xác thực, nước bọt như thủy triều phun tới.
 
Cho dù đã dùng qua các biện pháp xử lý khủng hoảng như công khai xin lỗi công chúng, thừa nhận sai lầm, đồng thời nộp phạt bổ sung thuế, sau đó đăng tải biên lai tiền phạt kèm theo. Nhưng vẫn không thể nào dập tắt được phản ứng gay gắt của cộng đồng mạng.
 
[Tẩy chay Khiết Tê Nhật Hóa!]
 
[Tôi không cần dùng dầu gội của Khiết Tê Nhật Hóa nữa.]
 
[Tôi đã sữa tắm để chùi toilet.]
 
Mấy ngày nay, Giản Tích đọc những bình luận trên mạng đều nhanh chóng thổ huyết.
 
Đào Tinh Lai vẫn đang tuyên truyền phim ở xa không về được, gọi video call về lải nhải, “Đậu phộng rau má, cái quái gì thế, cái gì mà trốn thuế năm vạn cơ chứ, cái kết luận này vô căn cứ nha, quả thực là không biết xấu hổ!”
 
Giản Tích cũng đau đầu, “Cả tuần nay mẹ đều không có trở về nhà, công ty không biết xảy ra chuyện gì nữa.”
 
Hạ Nhiên coi như vẫn bình tĩnh, có rất nhiều chuyện Giản Nghiêm Thanh không tiện ra mặt, chỉ có anh có thể chống đỡ cái nhà này.
 
Hạ Nhiên vẫn còn rất lý trí, đem sự tình từ đầu đến cuối nhìn qua một lần, đưa ra kết luận, “Những công ty bị lộ những hành vi bất lương không phải là ít, so với cái này còn nghiêm trọng hơn, vì cái gì công ty của mẹ vừa xảy ra chuyện liền bị lên báo?”
 
Đào Tinh Lai kích động, “Thủy quân! Có người thuê thủy quân! Quá lộ liễn! Quá low!”
 
Giản Tích bắt đầu lo lắng nhìn Hạ Nhiên.
 
Mặt mày Hạ Nhiên cũng nhíu lại, từ trong gói thuốc lấy ra một điếu ngậm lên miệng nhưng không châm lửa.
 
Đào Tinh Lai toàn thân như lửa đốt, “Em liền đi tìm Lý Tiểu Cường, hắn ta chính là ma vương của ma đạo, em cũng thuê thủy quân. Dù gì thì em cũng ngốc mà, cũng phải dìm bọn họ xuống nước.”
 
Giản Tích bận bịu khuyên can, “Thôi, em đừng gây thêm chuyện nữa. Không quan tâm đến thân phận của bản thân à? Dù gì bây giờ em cũng là người nổi tiếng, lỡ như náo loạn quá, em còn muốn đi đóng phim nữa không?”
 
Đào Tinh Lai đêm nay vô cùng dũng cảm, “Không cần diễn nữa, cho dù có ở hậu trường thì em vẫn là một cành hoa của Đài truyền hình.”
 
Hạ Nhiên ngậm điếu thuốc, cầm lấy bật lửa, đi đến bên cửa sổ, cuối cùng cũng châm lửa. Làn khói thứ nhất vừa tan theo gió, anh híp hai mắt lại, đem tất cả mọi chuyện xâu chuỗi lại một lần.
 
Những người có kinh nghiệm lăn lộn trong giang hồ đều không khó phát hiện ra, hết thẩy đều là một cái bẫy, người phía sau giật dây có thực lực không hề nhỏ. Có thể có can đảm cùng thủ đoạn như vậy, thân phận nhất định rất cao.
 
Đối thủ thương nghiệp sẽ không tham gia vào chính trị, như vậy khả năng duy nhất chính là người tham chính.
 
Mục tiêu là Giản Nghiêm Thanh.
 
Điều Hạ Nhiên lo sợ chính là, đây chỉ mới là bắt đầu.
 
Công ty của Đào Khê Hồng quả nhiên xảy ra chuyện. Bởi vì những bình luận ác ý không dứt, những nhà đầu tư quan trọng liên tục rút vốn khỏi công ty. Hạng mục mới của công ty được khởi động vào năm trước bị chết yểu giữa đường do thiếu vốn.
 

Vì chuyện này, tóc Đào Khê Hồng liền bạc thêm một tầng.
 
Giản Tích quá đau lòng, xin nghỉ phép hai ngày, ở nhà chăm sóc bà. “Mẹ đừng quá nóng vội, kiểu gì cũng có cách giải quyết.”
 
Trong những trường hợp như vậy, năng lực của ngôn ngữ là có hạn. Nhưng ngoài an ủi ra, Giản Tích không biết có thể làm được gì.
 
“Đứa ngốc.” Đào Khê Hồng ra vẻ thoải mái mà cười, giấu không được thần sắc mệt mỏi, “Con cứ đi làm bình thường, chăm sóc Manh Manh, mẹ còn chịu đựng được.”
 
Hốc mắt của Giản Tích đã đỏ ửng, cầm tay Đào Khê Hồng thật chặt.
 
Đào Khê Hồng hỏi: “Hạ Nhiên đâu?”
“Đi rồi.”
 
Mấy ngày nay, anh cũng không hề nhàn rỗi, ở bên ngoài chạy đi chạy lại tứ phía.
 
“Haizz.” Đào Khê Hồng thở dài một cái, thấm thía nói: “Nói chồng con nghỉ ngơi một lát, chuyện muốn xảy ra có ngăn cũng không ngăn được. Tiểu Tích, ba con đi đến vị trí này rất không dễ dàng.”
 
Giản Tích nghe xong liền hiểu, dạy dỗ của gia đình họ Giản chính là, không được vin vào thân phận của ba mình, cô cùng Đào Tinh Lai từ nhỏ đến lớn chưa từng coi đây là khoe khoang.
 
“Có đôi khi, thanh liêm trong sạch chính là tranh giành danh tiếng, lại bị coi là con chim đầu đàn, còn không chỉ là một thanh thương.” Đào Khê Hồng cười cười, ngữ khí tự diễu bất đắc dĩ.
 
Giản Tích rơi nước mắt, “Mẹ.”
 
Đào Khê Hồng đưa tay, dùng lòng bàn tay lau lau nước mắt nơi khóe mắt cô, “Con làm mẹ rồi, còn có con gái. Tiểu Tích, mẹ rất xin lỗi, lúc kia cố chấp làm theo ý mình, phản đối con với Hạ Nhiên.”
 
“Con biết là mẹ muốn tốt cho con.” Âm thanh Giản Tích kiềm nén.
 
“Duyên phận là do trời định, con dùng kiên trì, đem lại cho mình một cái nhân duyên tốt. Có Hạ Nhiên chăm sóc cho con, mẹ yên tâm rồi.”
 
“Không nói những lời này, chúng ta đừng nói đến những thứ này.” Giản Tích không ngừng lắc đầu, không chịu được bất kỳ dấu vết nào liên quan đến chia xa.
 
Trong lúc này, thời gian hai mẹ con nói chuyện trên trời dưới đất hết sức xa xỉ, điện thoại công ty lại gọi đến. Đào Khê Hồng lên dây cót tinh thần, vừa nghe điện thoại vừa đổi quần áo, “Được, tôi tới liền.”
 
Hạ Nhiên cùng Lục Hãn Kiêu cũng nghĩ ra vài phương pháp tìm hiểu, cơ bản đã chứng minh được suy đoán của Hạ Nhiên, hoàn toàn chính xác là nhằm vào Giản Nghiêm Thanh.
 
Tranh giành những những phe phái từ xưa đến nay chưa từng có dấu hiệu dừng lại, ông ấy thượng vị sẽ làm cho một đám thế lực thấp thỏm lo âu.
 
“Ông già của tôi tra được, biết được một ít thông tin.” Lục Hãn Kiêu nói: “Đối phương là một nhóm, trên còn có người chống lưng, không sợ phiền phức.”
 
Hạ Nhiên bực bội hút thuốc, một điếu lại một điếu, cuối cùng gói thuốc cũng nhanh chóng hết.
 
Lục Hãn Kiêu mười phần nghiêm túc, “Sự tình phát triển đến bây giờ, chỉ có hai biện pháp giản quyết. Thứ nhất, chú Giản tỏ rõ thái độ từ bỏ cạnh tranh. Thứ hai, tìm ‘Sơn ngoại sơn, nhân ngoại nhân’, lấy quyền lực đè xuống.”
 
Hạ Nhiên không lên tiếng, trong làn sương khói mở ảo, híp chặt hai mắt.
 
“Còn nữa, thân phận của Đào Tinh Lai không chừng cũng sắp bị đào ra.” Mặt mày Lục Hãn Kiêu càng thêm nhăn nhó, “Từng bước từng bước thực hiện, càng ngày càng ra tay độc. Đúng rồi, Manh Manh tốt nhất đừng cho ra ngoài.”
 
Hạ Nhiên bực dọc ép tắt đầu thuốc lá, “ĐM nó chứ!”
 
Sự tình anh đã thấy rõ, những gì Lục Hãn Kiêu nói đều rất có đạo lý, Hạ Nhiên không chậm trễ, hôm sau liền đem Manh Manh giao cho bà ngoại.
 
Bà ngoại tin Phật, dứt khoát mang bé con đi chùa cổ Đông Sơn cách xa hơn mấy chục cây số.
 
Đào Tinh Lai rất hoài nghi, “Ở chùa phải ăn chay, Manh Manh của em không được ăn thịt, con bé có chịu được không?” Cậu cùng Giản Tích đang video call, vừa nghe điện thoại vừa lướt Weibo, lướt lướt, cậu chửi tục một tiếng, “Không thể nào?!”
 
Giản Tích nháy mắt liền căng thẳng, “Có chuyện gì? Lại xảy ra chuyện gì rồi?”
 
Đào Tinh Lai lập tức cười hắc hắc lấp liếm, “Không có gì đâu, là fan hâm mộ khen em đẹp trai hơn Lương Triều Vĩ thôi.”
 
Giản Tích nhẹ nhàng thở ra, trái tim bị dọa sắp rớt ra khỏi lồng ngực.
 
Kết thúc video, Đào Tinh Lai không dám nói, trên trang Weibo của cậu đã xuất hiện một số bình luận,
 
[Anh chính là con của Tổng giám đốc Đào của Khiết Tê Nhật Hóa đúng không?]
 
[Kẻ trốn thuế biến đi.]
 
Mặc dù chỉ rải rác mấy cái, nhưng từ lúc viết ra, nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người khác làm cho cuộc trò chuyện liên quan càng thêm sôi nổi.
 
Lý Tiểu Cường gọi điện thoại tới, “Đào Nhi, chuyện đang xảy ra cũng xảy ra rồi, lúc này có thể ngàn vạn lần đừng đụng đến họng súng. Vẫn còn mấy nhãn hiệu đang đàm phán để cậu làm người phát ngôn chính thức.”
 
Đào Tinh Lai nghe xong liền phát hỏa, “Đó là mẹ tôi! Tôi là con ruột của bà!”
 
Lý Tiểu Cường cũng tức giận, “Cậu còn ràng buộc hợp đồng, vẫn còn đang trong thời kỳ tuyên truyền phim, nếu như xuất hiện những ảnh hưởng tiêu cực, cậu vi phạm hợp đồng phải bồi thường.”
Đào Tinh Lai, “Được lắm, mai anh không cần đi làm. Tôi nói cho anh biết, tôi liền đăng Weibo yêu cầu đổi người.”
 
Cắt đứt điện thoại, Đào Tinh Lai khí thế hung hăng gõ bàn phím.
 
Câu nói đầu tiên còn chưa đánh xong, tin tức mới của phần giải trí liền nổi lên.
 
Đào Tinh Lai xem xong mắt liền trợn tròn, tiêu đề là ----
 
[Ảnh hậu Kiều Thù ra tay giúp đỡ cho Đào Tinh Lai, trực tiếp chỉ đích danh người tạo tin đồn.]
 
Thì ra hai phút trước, tài khoản ‘siêu bự’ sáu ngàn vạn fan của Kiều Thù viết một cái bình luận nhục mạ thủy quân gây chiến trên trang của Đào Tinh Lai.
 
Đồng thời còn lạnh lùng viết ba chữ:
 
[Bà nội mày!]
 
Trên trang Weibo, trong vòng một phút, bình luận của fan hâm mộ đã hơn một vạn.
 
Đào Tinh Lai nơm nớp lo sợ, cầm điện thoại lên, tìm được dãy số Kiều Thù gọi đến cho cô ấy.
 
Kiều Thù rất nhanh chóng nghe máy, “Ôi, hiếm lạ nha, anh cũng có ngày chủ động tìm tôi nha.”
 
“Cô điên rồi hả Kiều Thù?” Đào Tinh Lai nhanh chóng gào, “Chuyện này không cần cô ra mặt! Cô có cần hình tượng Ngự tỷ nữa không hả? Cô có biết cô làm như vậy ảnh hưởng đến cô như thế nào không?”
 

Đầu bên kia rất yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng hô hấp dồn dập.
 
Mấy giây sau, Kiều Thù nhẹ giọng, “Anh lại quan tâm tôi.”
 
“Quan tâm cái rắm ấy!” Đào Tinh Lai lại tiếp tục nổi đóa, “Tranh thủ thời gian xóa bỏ đi, nghe không? Những người làm công tác quan hệ xã hội đâu rồi, chết đâu hết rồi?”
 
Kiều Thù cứ như vậy mà cười ra tiếng, “Đúng rồi, chết rồi.”
 
Đào Tinh Lai: “…”
 
Bị điên rồi.
 
Vui đủ rồi, Kiều Thù hắng giọng một cái, tựa như bình thường đang dán vào lỗ tai Đào Tinh Lai, ngữ điệu nóng hôi hổi.
 
Cô ấy nói: “Em rất thích anh, bất cứ lúc nào, em cũng có thể vì anh mà chiến.”
Hai mắt Đào Tinh Lai tối đen, đầu óc nhanh chóng bị lời dỗ ngon dỗ ngọt này biến thành ngốc luôn rồi.
 
------
Tình thế này gây ra ảnh hưởng cực lớn đến ngành Giải trí, hành động này ta nói là chơi lớn đó.
 
Nhưng mà, chuyện gây đau đầu nhất vĩnh viễn không chỉ dừng lại ở đó. Giữa trưa ngày hôm đó, Ủy ban điều tra của Tỉnh ủy tìm đến cửa mời Giản Nghiêm Thanh. Bọn họ thái độ ôn hòa, dùng từ ngữ uyển chuyển, nói không nhiều, vẫn là giống như những gì Hạ Nhiên suy đoán.
 
Chuyện anh lo lắng nhất cuối cùng đã phát sinh.
 
“Giản Thị trưởng, xin ngài thông cảm, chúng tôi không có ý tứ gì khác, chỉ là một quy trình thông thường, đối với bên ngoài tuyệt đối giữ bí mật.”
 
Giản Nghiêm Thanh nghe xong, không có cảm giác ngoài ý muốn, “Được, nhưng cho tôi năm phút.”
 
Sau khi đưa đối phương ra cửa đứng chờ, Giản Nghiêm Thanh xoay người nói với Hạ Nhiên: “Không cần náo loạn đi tìm người, không cần nghe tin tức náo loạn.”
 
Hạ Nhiên trịnh trọng gật đầu, anh biết, trong bất kỳ hoàn cảnh khốn khó nào, bất cứ cành ô liu nào chìa ra đều chính là thạch tín với vỏ bọc đường.
 
Thần sắc Giản Nghiêm Thanh khẽ buông lỏng, trầm mặc hai giây, một lần nữa ngước mắt, nhìn Hạ Nhiên, nói: “Tiểu Tích cùng Tinh Lai đều nhờ con.”
 
Hạ Nhiên không nói một câu, nhưng ánh mắt anh có lực, im ắng hứa hẹn.
 
Giản Nghiêm Thanh đi lần này, trên cơ bản là bước cao nhất của ván cờ.
 
Sau khi Giản Tích biết tin, kém chút nữa nữa khóc lên.
 
Hạ Nhiên đem cô gắt gao ôm vào ngực, “Không sợ, có anh ở đây.”
 
Giản Tích nắm lấy vạt áo anh, nước mắt thấm qua vải vóc, nghẹn ngào ngôn ngữ hỗn loạn: “Ba có thể xảy ra chuyện gì không?”
 
Tay Hạ Nhiên một chút một chút có tiết tấu mà vuốt ve lưng cô. Sau đó, cho cô một liều thuốc an thần, mỗi chữ đều rất chắc chắn: “Sẽ không.”
 
Nhà họ Giản hiện nay rối loạn, đối phương quá lợi hại, từ chứng cứ đến cách sắp xếp mọi việc một vòng lại một vòng, chính là quyết tâm ép người vào chỗ chết.
 
Hạ Nhiên nhớ tới những gì Lục Hãn Kiêu đã nói ---“Tìm sơn ngoại sơn, nhân ngoại nhân, lấy quyền lực đè xuống.”
 
Thế là, ngay buổi chiều hôm Giản Nghiêm Thanh xảy ra chuyện, không chút do dự, lái xe xuôi về hướng nam, thẳng đến Dao Tỉnh.
 
-----
Hôm nay thời tiết thay đổi, mưa to sắp kéo đến.
 
Dao Tỉnh, nhà họ Hạ, đèn đóm sáng trưng.
 
Trong bóng đêm, Hạ Nhiên một mình đứng bên ngoài, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm cửa lớn.
 
Ba tiếng sau, cửa rốt cuộc cũng mở, khe cửa từ từ mở rộng ra, ánh đèn từ trong phòng tranh nhau tuôn ra bên ngoài.
 
Hạ Chính An mặc một bộ quần áo sợi đay, kiểu áo Tôn Trung Sơn, tay vắt chéo sau lưng, dạo bước đi tới.
 
Hạ Nhiên nuốt yết hầu một cái, kêu một tiếng: “Ba.”
 
Hạ Chính An không có dấu hiệu động dung, ngũ quan chắc chắn, khí chất sắc bén.
 
Đứng quá lâu, lưng Hạ Nhiên ê ẩm đau, anh không để ý đến đau đớn, đem sự tình giản lược tóm tắt từ đầu đến cuối nói lại một lần.
 
Hạ Chính An nghe xong, thật lâu, châm chọc cười nói: “Mày không phải rất có năng lực sao? Ngay cả ông trời còn không quản được mày. Sao bây giờ lại tới cầu ta?”
 
Hạ Nhiên hít một hơi thật sâu, “Cha, con chính là đi cầu xin cha. Muốn đánh phải không, con nhận. Nghĩ đến Giản Tích cùng Manh Manh, con xin cha ra mặt.”
 
“Dựa vào cái gì?” Hạ Chính An ngữ khí căm ghét, “Mày là cái thá gì?”
 
Hạ Nhiên há to miệng, lời nói tại lưỡi, anh đánh một vong, toàn bộ nuốt vào.
 
Nhiều năm hai cha con bất hòa, Hạ Chính An oán khí khó mà tiêu tan trong chốc lát, giải tỏa ra một chút, có cảm giác thoải mái, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hả giận, thế là nói: “Cầu xin người khác, phải có dáng vẻ của người đi cầu xin. Mày nhìn mày đi, không tình nguyện như những gì mày nói.”
 
Vừa dứt lời, Hạ Nhiên ngay tại cái dấu chấm kia, hai đầu gối khẽ cong, “Bịch” một tiếng, quỳ trên mặt đất. Trời không mây đen che đi ánh trăng, ánh mắt Hạ Nhiên mệt mỏi, chấp nhất – “Cha, cầu xin cha.”
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.