Vợ Ngọt

Chương 63: hình ảnh không thể miêu tả




Vì Giản Tích, Hạ Nhiên có thể lạy trời lạy đất.
 
Chứ đừng nói đến cha mình.
 
Trong cơn gió rít gào của đêm giữa hè, mùi bùn đất bốc lên như báo hiệu cơn mưa to sắp đến cùng không khí oi bức làm cho Hạ Nhiên người bị nghiền ép mấy ngày liền, còn thừa không nhiều tinh lực.
 
Anh cứ như vậy quỳ trên mặt đất, đầu gối bị đá cuội đập hơi đau đớn.
 
Hạ Chính An đứng chắp tay, thần sắc không rõ.
 
Hai cha con một cao một thấp, giống như quay ngược thời gian. Khi đó, Hạ Nhiên quả thực là cực phẩm của ‘cực phẩm’, cha mẹ ly hôn, trong nhà thiếu thốn tình cảm. Hạ Chính An ngoan cố cùng tính cách cứng rắn, biến một thiếu niên có mầm mống phản nghịch phát huy đến vô cùng tinh tế.
 
Hai người kẻ xướng người họa, vốn là mối quan hệ cha con thân thiết, cuối cùng lại biến thành mối quan hệ giữa hai người thù địch. Mỗi lần Hạ Nhiên gây chuyện, Hạ Chính An không muốn phí miệng lưỡi, trực tiếp bắt anh quỳ xuống đất, dùng dây lưng mà đánh.
 
Cực kỳ giống hiện tại.
 
Chỉ có điều cậu thiếu niên lệ khí bức người khi xưa dường như biến mất vô dạng vô ảnh. Hạ Nhiên là một người con, anh cũng đã trở thành cha. Hai đầu lông mày anh như có đồi núi vạn trượng, cũng ẩn hiện sự ẩn nhẫn.
 
Hạ Chính An thất thần một lát.
 
Hạ Nhiên không an lòng, anh không đợi được ngẩng đầu lên mà gọi ông, “Cha?”
 
Hạ Chính An thu hồi cảm xúc, muốn thốt ra những lời cay độc cùng đả kích, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của Hạ Nhiên ông liền không nói nên lời.
 
Thời gian dài im lặng, Hạ Chính An rốt cuộc hỏi: “Con có nguyện ý về thừa kế gia nghiệp hay không?”
 
Chuyển nhà, trở về Dao Tỉnh.
 
Hạ Nhiên cơ hồ không do dự, “Nguyện ý.”
 
Anh không nghĩ lại muốn nhìn Giản Tích khóc, cái gì anh đều cũng nguyện ý.
 
Hạ Chính An không nói lời nào, quả thật là làm cho người khác áp lực.
 
Có hạt mưa rơi xuống.
 
Hạ Chính An quay lưng về phía anh, để anh quỳ, đi đến cửa.
 
Trong nháy mắt, Hạ Nhiên chân chính cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng.
 
Lưng Hạ Chính An vẫn thẳng tắp như cũ, giống như cái cây với những nhành cây đâm ra tứ phía. Đến cùng là già rồi, vẫn bị bóng đêm che phủ, tạo ra cảm giác cô độc cùng tịch liêu.

 
Mưa ngày càng nặng hạt, sắc bén như lưỡi dao, mặt Hạ Nhiên có chút đau đớn.
 
Hạ Chính An đi đến bậc thang, Hạ Nhiên vẫn không đứng dậy, quỳ gối trong mưa gió.
 
Đột nhiên, Hạ Chính An dừng động tác, nhìn vào ánh sáng trong nhà, vứt xuống một câu, “Hiện tại con đang phải chống đỡ cho nhà họ Giản, bệnh ra đó, tất cả mọi người đều xong đời.”
 
Đáy lòng Hạ Nhiên có ngọn lửa bùng lên, hai tai của Hạ Nhiên trong nháy mắt dựng lên.
 
Liền nghe Hạ Chính An nói: “Không tưởng tượng được là đã vài chục năm chưa vào nhà. Chút nữa đừng có ngồi lên sô pha, đệm vừa mới mua.”
 
Hạ Nhiên như đang trong mộng.
 
Dì giúp việc đứng ở cửa vẫn lưu ý động tĩnh bên này, nhanh chóng đi tới chuẩn bị dù, đi đến bên anh.
 
“Nhanh nhanh nhanh.” Dì giúp việc đến làm việc ở nhà họ Hạ cũng hơn hai mươi năm, đau lòng Hạ Nhiên, giơ dù về phía anh, “Ba con đã cho con vào nhà rồi, dì đã nói mà, làm gì có cha con nào lại thù hận nhau như vậy.”
 
Hạ Nhiên liền vội vàng đứng lên, bước chân lảo đảo một chút, thiếu chút nữa là ngã sấp mặt.
 
“Haizz! Thế nào?” Dì giúp việc vịn anh.
 
Hạ Nhiên khoát tay, “Không có việc gì, quỳ lâu nên tê chân. Má ơi, dì sao dì vẫn còn đẹp như vậy?”
 
Dì giúp việc cười, thânh hình béo tròn đứng thẳng người, “Được được được, hôm nay con là lớn nhất.”
 
Hạ Nhiên liếm liếm răng, “Dáng vẻ xuống nước của cha già rất thuận mắt nha.”
 
“Còn muốn dì dìu con không?”
 
“Có có, dì, cho con mượn cái tay một chút.”
Hạ Nhiên nhìn cái đầu gối quỳ ra tia máu của mình, “Thật là thất sách, sớm biến thế này liền mặc quần dài tới.”
 
Thời gian đi qua hơn mười năm, Hạ Nhiên rốt cuộc lần đầu tiên chính thức bước vào nhà mình.
 
Hạ Chính An ngồi bên sảnh phòng trà, trong tay là hộp gỗ có một vốc nhỏ trà Bích Loa Xuân.
 
Hạ Nhiên vội vàng đi tới, đàng hoàng ngồi xuống đối diện, “Để con.”
 
Anh đem lá trà kẹp lấy, thả vào lửa than bên trên nướng sơ qua, sau đó bỏ vào bình trà, nước sôi trong bình trà sôi ùng ục, hơi nước bốc lên.
 
Hạ Chính An nhìn thấy anh có tay nghề pha trà bài bản hẳn hoi, Hạ Nhiên chủ động giải thích: “Mẹ Giản Tích thích uống trà, con cùng Giản Tích học.”
 
Hạ Chính An hừ lạnh một tiếng, “Con gái so với con trai đáng tin hơn.”
 
Hạ Nhiên: “Nhà bọn họ cũng có con trai, lần trước ba đã thấy qua.”
 
Hạ Chính An yếu ớt nói: “Vậy là con tìm được đồng bọn rồi.”
 
Động tác pha trà của Hạ Nhiên không ngừng, yên tĩnh hai giây, bật cười.
 
Hạ Chính An cất cao ngữ khí, “Còn cười?”
 
Hạ Nhiên thu lại khóe miệng, chịu đựng.
 
Một lát sau, Hạ Chính An cũng như bị điểm huyệt cười, khóe miệng cong lên.
 
Hạ Nhiên đem nước trà dâng hai tay lên, Hạ Chính An hào phóng tiếp nhận, hai cho con đang nhìn sâu vào bên trong nhau, như thực hiện một nghi thức một nụ cười xóa bỏ hiềm khích.
 
Hạ Chính Anh thổi nguội trà hỏi: “Ba của Giản Tích, đã ở vị trí đó hơn mười năm?”
 
Hạ Nhiên sững sờ, “Ba biết sao?”
 
Hạ Chính An ho một tiếng, “Ảnh hưởng của ông ta lớn như vậy, không biết cũng khó.”
 
Hạ Nhiên gật đầu, đem sự tình từ đầu đến cuối nói lại một lần.
 
Giản Nghiêm Thanh nhận được tố cáo nặc danh, báo cáo vật liệu không đầy đủ. Chỉ là một nửa sự thật, nhưng đem Đào Khê Hồng lôi xuống nước, sau đó lại dùng truyền thông, dù là không có tội lại dùng dư luận uy hiếp dọa người.
 
Hạ Chính An nghe được đại khái, tay vừa nhấc.
Hạ Nhiên còn muốn nói, “Bọn họ…”
 
“Ta đã biết.” Hạ Chính An tựa hồ không muốn nghe nhiều nữa, đứng dậy đi vào thư phòng, “Nếu con không muốn ngủ tại cái nhà này thì nhanh chóng ra ngoài tìm khách sạn đi, hai ngày nữa sẽ mở diễn đàn nông nghiệp, không tìm được nhà người liền ngủ ngoài đường.”
 
Hạ Nhiên cũng đứng dậy, hướng về bóng lưng ông, “Ngủ ngoài ruộng nhà mình được không ạ?”
 
Hạ Chính An phì cười một tiếng, “Hiện tại còn cái rắm cho anh ngủ. Còn tưởng là đồng ruộng trước kia sao? Đã sớm hiện đại hóa dùng kỹ thuật cao rồi.”
 
Hạ Nhiên: “..”
 
Nói đến lĩnh vực này, biểu hiện của lão gia tử không còn lạnh lùng như vừa nãy nữa, rất hăng hái mà nói thêm với anh mấy câu, “Ta đánh cược với con, cái mà súp khoai tây, bắp ngô gì đó mà con gái anh đang ăn đều là do nhà họ Hạ trồng.”
 
Hạ Nhiên: “…”

 
Anh có phần gặp may, đồng ý lại nói: “Con không muốn cá cược, con nhận thua.”
 
Tâm tình Hạ Chính An lại tốt thêm mấy phần, đắc ý ngẩng cao đầu, lên lầu, “Phòng ngủ của anh vẫn giữ lại như cũ, đệm chăn sạch sẽ, tắm rửa đi rồi mới ngủ, đừng làm bẩn nhà ta.”
 
Lang thang nhiều năm không về nhà, giống như lập tức rõ ràng minh bạch. Hạ Nhiên đứng tại phòng khách, nặng nề lên tiếng, “Dạ.”
 
------
Nhà họ Giản.
 
Trong khoảng thời gian này, gà bay chó sủa, Đào Khê Hồng lại bị rối loạn tiền đình, nằm trên giường không có cách nào ngồi dậy được. Giản Tích xin nghỉ phép dài hạn ở bệnh viện, ở nhà chăm sóc bà.
 
Từ lúc Giản Nghiêm Thanh đi phối hợp điều tra, trực tiếp đi Chính phủ Thành phố, công việc hằng ngày vẫn làm như cũ, chờ đến vòng phối thẩm thứ hai.
 
Đào Tinh Lai từ chối hai buổi tuyên truyền phim, từ Bắc Kinh bay trở về. “Mẹ, mẹ em đâu?”
 
Giản Tích tranh thủ chạy đến, đưa tay lên miệng nhắc nhở cậu, “Đừng ồn ào, mẹ mới ngủ thiếp đi thôi.”
 
Cô nhìn thấy trong tay Đào Tinh Lai có một vật gì đó, “Em cầm cái gì vậy?”
 
“Mía da xanh.” Đào Tinh Lai để túi nhựa trên bàn, “Mẹ thích ăn, trên đường từ sân bay về em thấy có bán ven đường liền đeo kính mát xuống mua ngay. Nghĩ lại có chút tức giận, ông chủ lại không nhận ra em.”
 
Giản Tích: “Ông chủ là người trẻ tuổi sao?”
 
“Cũng không đặc biệt trẻ.” Đào Tinh Lai thưởng thức cây mía tự mình chọn, nói: “Chắc khoảng bảy mươi tuổi, nhìn có chút đáng thương, em nghĩ đến ông nội.”
 
Giản Nghiêm Thanh là trẻ mồ côi, trán Giản Tích lại ẩn ẩn đau, “Sức tưởng tượng của em có quá kinh người rồi không?”
 
Đào Tinh Lai nhai nhai cây mía, nước trong miệng văng tung tóe, “Năm lớp ba tiểu học, môn làm văn, giáo viên yêu cầu viết về “Người em thích nhất”, em liền viết về ông nội nha.”
 
Giản Tích: “Người em còn chưa thấy qua, thì viết thế nào?”
 
Đào Tinh Lai nhổ bã mía ra, “Em thay toàn bộ bằng hình ảnh của Lưu Đức Hoa.”
 
Giản Tích: “…”
 
“Chị, chị phát ngốc cái gì đó, tới ăn mía đi, một người ăn chẳng vui tí nào.” Đào Tinh Lai đưa một túi cho cô, “Yên tâm ăn đi, em mua tới ba bịch lận, mà đúng rồi, anh Hạ Hạ của em đâu?”
 
“Đi ra ngoài rồi, công ty của anh ấy nhiều việc.” Giản Tích nói: “Anh rể em so với em ngoan hơn nhiều, em chỉ như một tên ngốc.”
 
Đào Tinh Lai ngắt lời, “Chị đừng có mà kỳ thị người ngốc.”
 
Trầm mặc một hồi, cậu còn nói: “Cuối tuần phim chính thức công chiếu, cũng không biết người một nhà chúng ta có thể đi xem chung với nhau được không.”
 
Cây mía dù ngọt cũng không thể làm cho hiện thực ngọt hơn tí nào.
 
Giản Tích nuốt nước miếng một cái, không lên tiếng.
 
Gương mặt của Đào Tinh Lai luôn luôn trong trạng thái vui vẻ tươi cười, tinh thần diện mạo vĩnh viễn xanh um tươi tốt. Thế nhưng bây giờ, nơi lông mày cậu đều khắc lên hai chữ sầu khổ, có thấy được mây đen giăng đầy đỉnh đầu.
 
Giản Tích có chút thở dài: “Đợi chút nữa mẹ tỉnh, em đi vào nói chuyện với mẹ một chút.”
 
Đào Tinh Lai hít mũi một cái, “Em biết rồi, em sẽ trò chuyện với mẹ.”
 
Đào Khê Hồng ngủ không được bao lâu, bệnh lại tái phát, đứng lên, đầu như muốn cắm xuống đất, cho nên khi bà tỉnh, cũng chỉ là dựa vào đầu giường nghỉ ngơi.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, sau đó được đẩy vào, tiếp theo là đầu của Đào Tinh Lai thò vào.
 
“Lão Đào, Tiểu Đào đem ấm áp về cho mẹ đây, mía da xanh mà mẹ yêu thích đây. Bất ngờ không, ngạc nhiên không, vui không?”
 
Lúc này Đào Khê Hồng cười mở rộng tầm mắt, “Nào, Đào Ảnh đế của nhà chúng ta trở về rồi.”
 
Đào Tinh Lai đã thay sơ mi trắng, mặt mày sạch sẽ giống như một thiếu niên, “Mẹ thật là, sinh bệnh tuyệt nhiên là không theo phong cách gì cả, đã có thể bắt đầu tốt hơn được rồi.”
 
Cậu đem cây mía thả trên bàn, “Mẹ ăn đi, con muốn đem lại sự ngọt ngào khiến mẹ hoảng hốt.” Đào Tinh Lai ngồi trên giường, “Không cho phép mẹ buồn, không cho phép suy nghĩ nhiều, không cho phép tiêu cực. Hai chị em con đã lớn rồi, bọn con có thể kiếm tiền nuôi ba mẹ. Mệt mỏi hơn nửa đời người, vẫn nên về hưu đi, đừng sợ, cón phát tiền lương cho ba mẹ dưỡng lão.”
 
Đào Khê Hồng cười nói: “Thằng nhóc thối.”
 
“Mẹ, con đã lớn, con vui vẻ.” Đào Tinh Lai duỗi ngón tay cái, hướng lên trán mình nhấn một cái, tự làm một cái điểm trên trán.
 
Đào Khê Hồng chậm rãi nói: “Con đừng có làm rộn, ngành giải trí phức tạp khó đi, gặt hái được thành quả không hề dễ dàng.”
 
“Con sa thải người đại diện rồi.” Đào Tinh Lai ghét bỏ nói: “Anh ta lảm nhảm lải nhải cực đáng ghét, nói cái gì mà, ba mẹ xảy ra chuyện mà con có thể đứng nhìn? Con xin lỗi vì lúc nãy đã tự khen mình một cái.”
 
Đào Khê Hồng nhíu mày, “Con đừng có tùy hứng, kiếm được người đại diện hợp ý cũng không dễ dàng.”
 
Đào Tinh Lai nhẹ giọng, “Chính là ba mẹ cho con điều kiện, con mới có thể một mực tùy hứng làm theo ý mình.”
 
Cậu cùng Giản Tích được nhận sự giáo dục tốt nhất, vật chất tinh thần đầy đủ, không lo kiếm tiền, không cần nuôi gia đình, cho nên Đào Tinh Lai mới có thể lựa chọn ngành nghề mình yêu thích, tùy tiện đến cùng.
 
“Đứa nhỏ ngốc.” Đào Khê Hồng hốc mắt ửng đỏ, “Hai chị em con là kiêu ngạo cả đời của ba mẹ.”
 
Đào Tinh Lai gật đầu, rất dùng sức, “Đó là đương nhiên, do Lão Giản chế tạo, chất lượng bao tốt.”

 
Nói đến Giản Nghiêm Thanh, Đào Khê Hồng lại phiền muộn, “Tình huống của ba các con rất phức tạp, nếu như ông ấy thật sự xảy ra chuyện.”
 
“Mẹ sẽ bán toàn bộ cổ quyền trên tay, nghĩ trăm phương nghìn kế bảo vệ ông ấy.”
 
“Con nguyện ý lấy hết tất cả những khoản tiền con kiếm được mấy năm nay để cứu ba.”
 
Hai mẹ con, trăm miệng một lời, tâm ý đều hướng đến một chỗ mà đi.
 
Mấy ngày liên tiếp áp lực nặng nề, chỉ nhờ hai câu này mà lặng lẽ giải phóng.
 
Giờ khắc này, Đào Khê Hồng nước mắt rơi lã chã.
 
Đào Tinh Lai nắm chặt tay bà, rất chặt, “Mẹ, có con cùng anh rể ở đây, mẹ đừng sợ. Nếu quả thật sự việc có thể dùng tiền để giải quyết, con sẽ liều mạng đi quay phim dù là vai nhỏ xíu, đủ thứ thể loại võ hiệp, ngôn tình, nam cặn vã con cũng đồng ý. Con sẽ độc chiếm màn ảnh, làm cho người xem mù mắt.”
 
Trong lòng cậu lặng lẽ bổ sung, “Cho dù là phim cấp 3, con cũng đồng ý.”
 
Nhắc tới cũng thật thật kỳ, ý nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu, điện thoại liền vang lên, là tin nhắn Wechat.
 
Đến từ Kiều Thù: [Vừa rồi em không hiểu sao lại nhảy mũi ba cái, có phải anh lại mắng gì em rồi không?]
 
Tay Đào Tinh Lai run lên một cái, không thể khống chế tưởng tượng.
 
Kiều Thù đóng vai nữ Tổng giám đốc, cậu diễn vai nam chính, cô ta liền dính chặt vai nữ chính. Mà những nội dung không thể miêu tả cụ thể kia… Chậc chậc chậc.
 
Đào Khê Hồng nhìn qua con trai, kỳ quái hỏi: “Mặt làm sao lại đỏ như vậy? Không thoải mái sao?”
 
Đào Tinh Lai vẫn còn đang đắm chìm trong tưởng tượng, lưu luyến không rời đi được, ngượng ngùng cúi đầu xuống, “Thật thoải mái.”
 
Không rảnh hỏi nhiều, bởi vì điện thoại Đào Khê Hồng cũng vang lên.
 
Bà nhìn thấy người gọi dến, thần sắc trở nên căng cứng, vừa kết nối, “Lão Giản? Xảy ra chuyện gì rồi?”
 
Giọng nói của Giản Nghiêm Thanh vang lên, “Tổ điều tra báo tôi lên nói chuyện lần hai.”
 
Cảm xúc của Đào Khê Hồng bắt đầu ấm lên, “Làm sao có lần thứ hai? Hôm trước không phải không tra ra được chứng cớ gì sao?”
 
Giản Nghiêm Thanh: “Không nói chuyện này. Tôi chính là muốn báo cho bà, lỡ như…”
 
“Không có lỡ như.” Đào Khê Hồng lời lẽ nghiêm khắc cắt ngang.
 
Giản Nghiêm Thanh thở dài một tiếng, ông không phải là người tiết lộ cảm xúc qua điện thoại, lòng có ngàn vạn nút thắt, cuối cùng chỉ nói một câu ---- “Làm vợ chồng nhiều năm như vậy, Khê Hồng, vất vả cho bà rồi.”
 
Đào Khê Hồng ngồi thẳng, nhanh chóng tỉnh táo lại hỏi: “Lão Giản, ông có phải nhận được tin tức gì không?”
 
Bên kia an tĩnh một chút, có chút xíu tiếng gió, âm thanh cũng thấp hơn.
 
“Tôi không thể nói nhiều với bà được, lần này đối phương có chuẩn bị mà đến. Hơn mười năm trước, đấu thầu hạng mục Vườn Ngự Phong là do tôi phụ trách, bọn họ ấn định tôi làm việc thiên tư trái pháp luật, có đầy đủ nhân chứng vật chứng.”
 
Đào Khê Hồng sụp đổ, “Ông rõ ràng là không có! Năm đó Công ty Khiết Tê Nhật Hóa làm đúng theo quá trình, không vượt khuôn khổ!”
 
Nhưng rất nhanh, khẳng khái sục sôi của bà liền bị câu trả lời nặng nề của Giản Nghiêm Thanh làm lạnh như băng.
 
“Thế nhưng Khê Hồng, bà có nghĩ tới việc cái bẫy này đã được trù tính từ mười năm trước không?”
 
Lời này chỉ cần nói một nửa, còn lại cũng không khó hiểu.
 
Tầng tầng lưới dày-----
 
Gậy ông đập lưng ông.
 
Thanh chính tại đức, liêm khiết tại chí.
 
Những gì cả đời Giản Nghiêm Thanh thờ phụng.
 
“Bạn già, thân bất do kỷ, nhiều khi, tôi đều dựa vào kiêu ngạo mà gắng gượng chống đỡ.” Ông thở dài trong điện thoại lộ ra sự yên tĩnh tuyệt đối --- “Lần này, không biết tôi còn có thể chịu đựng được không.”
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.