Vợ Nhà Người Ta

Chương 56: Đèn đã cạn dầu



Câu nói đầu tiên của anh ta vẫn là hỏi tôi: “Cô đang ở đâu?”

Tôi thành thật trả lời: “Đang ở nhà hàng Quân Duyệt.”

Anh ta lập tức nổi giận, nói rằng: “Đó là chỗ của Tần Trì, cô còn ở cùng một chỗ với anh ta?”

“Ở bên chỗ của tôi còn có một số việc cần phải xử lý…”

“Cô với anh ta thì có chuyện gì để làm? Bây giờ cô lập tức trở về Phong Lâm Biệt Uyển cho tôi.” Hoa Tử Việt tức giận nói.

Tần Trì đang ở bên cạnh của tôi, tôi ngại phải cãi vã quá lâu với Hoa Tử Việt, đành phải đồng ý nói tôi lập tức trở về ngay.

Sau khi cúp điện thoại, Tần Trì ở bên cạnh cười nhạt một tiếng: “Xem ra Tử Việt vẫn rất quan tâm tới cô, cứ gọi điện thoại đến mãi.”

Tôi cười khổ, tự nhủ trong lòng, cái mà anh thấy chỉ là vẻ ngoài mà thôi, người mà Hoa Tử Việt thật sự để ý chẳng qua chính là Cao Kiều. Về phần của tôi, bất quá cũng chỉ là người vợ trên danh nghĩa của anh ta, đã là đồ vật của anh ta thì anh ta muốn có được quyền sở hữu, không cho người khác đụng chạm vào, để bảo đảm không làm mất mặt mũi của anh ta mà thôi.

“Tử Việt là một người trong nóng ngoài lạnh, thật ra thì anh ta rất nặng tình nặng nghĩa, người ở thành phố Sài đều chỉ biết anh tư là một người rất hung ác ngang ngược, nhưng mà có rất ít người biết được con người thật của anh ta. Hành vi và nội tâm của anh ta, thường thường trái ngược nhau.” Tần Trì nói.

Tôi cười cười hỏi ngược lại: “Có phải vậy không?”

“Mặc dù là anh ta không thích tôi, nhưng mà tôi vẫn rất tán thưởng con người của anh ta. Nếu như không phải bởi vì chị gái của anh ta, chúng tôi vốn chính là anh em tốt với nhau.”

Nói đến chị của Hoa Tử Việt, tôi nhịn không được mà hỏi: “Nhưng tại sao anh lại đẩy chị ấy tới vách núi vậy?”

Trong nháy mắt, Tần Trì liền im lặng, không nói nữa. Tôi lập tức biết được mình đã thất thố, đó là bí mật ở trong lòng của người ta, làm sao tôi có thể tùy tiện nhắc tới được.

“Thật sự xin lỗi.” Tôi ngại ngùng nói xin lỗi.

Tần Trì cười, cũng không nói gì nữa, ra hiệu tôi không cần phải để ý.

Lên lầu ba, chúng tôi ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nhân viên phục vụ mang thực đơn đến, Tần Trì cười hỏi tôi: “Cô Đào, cô có kén ăn cái gì không?”

Tôi nói: “Không có.”

Anh ta nói: “Vậy thì được, vậy để tôi làm chủ gọi món.”

Hoa Tử Việt nói nhà hàng này chính là của Tần Trì, anh ta biết rất rõ nơi này có món ăn gì nổi bật, gọi thêm nhiều một chút thì thế nào cũng có một món thích hợp với tôi. Tôi cũng không tiếp tục tranh giành với anh ta nữa,tất cả cứ theo sự sắp xếp của anh ta.

Sau khi món ăn được đưa lên, đúng là món chính chiếm đa số, tôi hơi xấu hổ. Tôi không tin tưởng anh ta như vậy, anh ta chẳng những không để ở trong lòng, ngược lại còn chiêu đãi tôi như thế, có một loại cảm giác dựa vào Hoa Anh mà được ăn uống miễn phí.

“Cảm ơn sự tiếp đãi của anh Tần, thật ra thì đối với yêu cầu của anh Tần, trong lòng của tôi vẫn muốn đồng ý, chỉ là tôi…”

Tần Trì khoát tay áo: “Tôi hiểu mà, tôi đã nói rồi, cô càng chú ý cẩn thận thì càng chứng minh cô là người đáng để tin cậy.”

Tôi gật đầu: “Cảm ơn anh Tần đã hiểu cho.”

Nói chuyện được một lúc, lúc này có người chạy tới: “Tổng giám đốc Tần, Tưởng Môn Thần đến rồi, cố chấp muốn xông vào.”

“Tưởng Môn Thần” chính là biệt danh của Tưởng Thần Long, anh ta tới đây chắc là do Hoa Tử Việt đã kêu anh ta đến

“Tôi đang dùng cơm với Cô Đào, không cho phép người khác làm phiền.” Tần Trì lạnh lùng nói.

“Vâng, tổng giám đốc Tần.” Cấp dưới đáp.

Trong lòng của tôi lo lắng, Tưởng Thần Long là người như thế nào, tôi cũng có thể nắm được đại khái, nhất định là do Hoa Tử Việt đã kêu anh ta đến đây để đón tôi, nếu như anh ta còn không đạt được mục đích thì chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Mà Tần Trì ở trước mắt, mặc dù là người nhã nhặn phong độ, nhưng mà thật ra cũng không phải là cái đèn đã cạn dầu gì cho cam, nếu như tôi không ra mặt, chỉ sợ là ở phía dưới xung đột là chuyện khó tránh khỏi.

“Anh Tần, chắc là anh ta đến đây đón tôi về, tôi không muốn giữa các người lại xảy ra xung đột với nhau.” Tôi nhìn Tần Trì rồi nói.

Tần Trì nhìn đồng hồ đeo tay một chút: “Nhưng mà vẫn còn chưa đến thời gian ba tiếng đồng hồ đã hẹn của chúng ta, cơm còn chưa có ăn xong. Cứ như vậy đi, tôi kêu Tưởng Thần Long đến đây ăn cùng luôn, như vậy thì chắc cũng có thể, tốt xấu gì cô cũng phải chờ đủ ba tiếng đồng hồ để chứng minh thuốc tôi uống không có vấn đề gì mới được, tôi chỉ có thể dùng cách này để chứng minh.”

“Thật ra thì tôi đã tin tưởng anh Tần sẽ không có ác ý đối với cô Hoa.” Tôi vội vàng nói.

“Phải vậy không, Cô Đào đã thay đổi quyết định rồi à?”

“Lấy bản lĩnh của anh Tần, nếu như muốn hại cô Hoa thì cứ trực tiếp phái mấy người xông vào phòng khám trung y là được rồi, không cần phải gây ra phiền phức lớn như vậy. Hơn nữa, lúc tôi nhắc đến cô Hoa, trong mắt của anh Tần tràn đầy nét cô đơn, có thể nhìn thấy được anh Tần đối với cô Hoa có tình cảm sâu nặng. Mà tình cảm đã sâu nặng rồi thì sao có thể nhẫn tâm làm hại nhau, thuốc kia tôi sẽ thay anh Tần đưa cho cô Hoa là được.”

Tần Trì cười: “Cảm ơn Cô Đào, vậy thì nhờ cô vậy, bữa ăn ngày hôm nay đã bị cái tên Tưởng Thần Long thô lỗ phá hỏng, hôm nào đó tôi lại mời Cô Đào dùng cơm.”

Tôi mỉm cười đứng dậy: “Cảm ơn anh Tần đã tiếp đón, thuốc này tôi sẽ nhanh chóng đưa cho cô Hoa.”

Tần Trì hơi cúi người xuống: “Cảm ơn Cô Đào, tôi tiễn cô.”

Đi xuống lầu một, tôi nhìn thấy mấy người đàn ông mặc đồ đen đang vây xung quanh đánh một người.

Người bị bao vây chính là Tưởng Thần Long.

Trên mặt của những người đứng ở bên ngoài đều có vết thương với mức độ khác nhau, mắt trái của Tưởng Thần Long cũng hơi sưng đỏ.

Anh ta cố chấp xông vào, người của Tần Trì đương nhiên sẽ ngăn cản lại, sẽ không để cho anh ta tùy tiện thoát khỏi vòng vây.

“Anh Long, tính tình nóng nảy này vẫn không thay đổi nha, tuổi đã cao rồi còn có thể đánh đến như thế, thật khâm phục.” Lúc này, Tần Trì đi đến phía sau của tôi, cười nói: “Tất cả dừng tay lại, xin lỗi anh Long cho tôi.”

Tưởng Thần Long lại không thèm để ý tới Tần Trì, tự đi về phía của tôi: “Anh tư kêu tôi đến đây đón cô, cô không sao đó chứ?”

Tôi nhìn vết thương trên đầu lông mày của Tưởng Thần Long, hơi xấu hổ: “Tôi chỉ là dùng một bữa cơm với tổng giám đốc Tần mà thôi, không có việc gì đâu.”

“Vậy chúng ta đi về đi.” Tưởng Thần Long nói.

“Được rồi.” Tôi trả lời

Một trong những người lúc nãy đánh nhau với Tưởng Thần Long ngăn cản đường đi: “Tưởng Môn Thần, đánh người xong liền muốn đi à, nơi này là nơi của tổng giám đốc Tần…”

“Đủ rồi.” Tần Trì lạnh nhạt quát kêu dừng lại: “Để cho bọn họ đi đi, anh Long, hôm nào đó uống rượu với nhau.”

“Cút đi.” Tưởng Thần Long lạnh lùng đáp lại, sau đó khẽ gật đầu với Tần Trì: “Cáo từ.”

Tần Trì nhìn về phía tôi: “Cô Đào, hứa hẹn của chúng ta, cô đừng có quên đó.”

Tôi gật đầu biểu thị đồng ý, sau đó đi cùng với Tưởng Thần Long ra khỏi nhà hàng.

Bước lên xe của Tưởng Thần Long, tôi nhanh chóng hỏi anh ta: “Vết thương có nghiêm trọng lắm không?”

Anh ta nói: “Không có việc gì đâu, chỉ là một vài vết thương nhỏ mà thôi.”

Tôi nói: “Thật sự xin lỗi, đều là do tôi.”

“Không có việc gì đâu. Vốn dĩ tôi cũng không có quyền can thiệp vào chuyện của cô, nhưng mà tôi vẫn muốn nhắc nhở cô đừng gần gũi với Tần Trì quá, anh ta chính là người mà anh tư ghét nhất, như thế này thì anh tư sẽ rất tức giận. Nếu như anh tư biết được giữa hai người còn hứa hẹn gì đó, e rằng sẽ càng khó tử hơn.”

Mặc dù anh ta nói lời này rất uyển chuyển, nhưng mà thật ra chính là đang nhắc nhở tôi cần phải tự trọng.

Tôi cũng không giải thích gì, bởi vì tôi cũng không thể nói chuyện Tần Trì đã nhờ vả tôi ra, tôi đã nhận ủy thác của người khác, chuyện còn chưa hoàn thành mà lại nói chuyện của người ta ra, cái này thật sự không tốt cho lắm.

“Tôi sẽ chú ý.” Tôi trả lời lại: “Nhưng mà thật sự không phải như Hoa Tử Việt nghĩ đâu, tôi và Tần Trì thật ra cũng chỉ là gặp nhau ngẫu nhiên mấy lần mà thôi, hơn nữa lần nào cũng là do anh ta giúp tôi rất nhiều.”

“Nếu như những chuyện này đều là do anh ta sắp đặt thì sao đây.” Tưởng Thần Long nói.

Quả thật anh ta có lập luận y chang với Hoa Tử Việt.

Tôi cũng không phản bác anh ta mãnh liệt, chỉ là lạnh nhạt nói: “Chắc là không đâu, dù sao thì tôi cũng không phải là con nít, tôi vẫn có năng lực nhất định để phán đoán đúng sai.”

“À đúng rồi anh Long, sáng ngày hôm nay những người đã tấn công Hoa Tử Việt là cùng một đám người với Cao Kiều. Hắn ta bị thương cho nên phải chữa trị ở trong bệnh viện, Cao Kiều chạy đến xem thử, hai người bọn họ còn cãi với nhau rất dữ dội. Cao Kiều nói người đàn ông kia làm như vậy thì sẽ liên lụy đến cô ta, chuyện này nếu tôi nói thì Hoa Tử Việt chắc chắn sẽ không tin tưởng, mong anh nhất định phải nói rõ chuyện này cho Hoa Tử Việt biết, không thể để cho anh ta lại bị người phụ nữ kia lừa gạt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.