Vợ Nhà Người Ta

Chương 9: Tác dụng của thuốc



Anh di chuyển tay lên xuống gần như sờ soạng khắp cơ thể tôi.

Dưới dược tính và sự trêu chọc của anh, dục vọng trong nội tâm tôi càng lúc càng mãnh liệt.

Nhưng lúc này anh đột nhiên ngừng lại, thấp giọng nói ra ba chữ: Thật rẻ tiền.

Ba chữ này như một chậu nước lạnh, lập tức làm tôi bừng tỉnh. Sự xấu hổ trong nội tâm đã chiến thắng ham muốn của cơ thể.

Tôi đột nhiên ngồi dậy, lấy quần áo che chắn cơ thể mình.

“Đồ cặn bã như vậy, cô còn muốn cùng anh ta về nhà? Còn muốn làm với anh ta? Cô nói cô có rẻ tiền không?” Anh khinh thường nói.

“Không phải như vậy, là anh ta hạ thuốc trong rượu…”

“Nếu như cô không về với anh ta, anh ta có cơ hội cho cô uống rượu sao? Nếu như cô không uống rượu với anh ta, anh ta có cơ hội hạ thuốc với cô sao?” Anh lạnh lùng hỏi.

Tôi vậy mà lại nhất thời không biết trả lời như thế nào nữa. Trong lòng ấm ức, nhưng căn bản không thể giải thích. Nước mắt có chút không kìm nổi nữa.

“Có phải trống rỗng quá, nên ai cũng có thể nện không? Không cho tiền cũng được?” Anh lạnh lùng nói.

Tôi cắn môi, không cho nước mắt rơi xuống: “Tôi rất cảm kích vì anh đã giúp tôi, nhưng điều này không có nghĩa, anh có thể tuỳ ý sỉ nhục tôi!”

Anh hừ lạnh một tiếng, cầm lấy áo khoác, đi ra bên ngoài, tiện tay đóng cửa lại.

Tôi lần mò vào phòng tắm, dùng nước lạnh hung hăng xối vào mình, lại dùng ngón tay để vào họng, để mình ói ra. Tôi phải nhanh chóng loại bỏ thứ dược tính khiến tôi nhục nhã trong cơ thể ra.

Dày vò cả hai tiếng, tôi mệt mỏi rã rời, nhưng cuối cùng cũng hồi phục được sức lực.

Không yên tâm về con, tôi đi ra ngoài muốn xem thử con ở phòng nào. Người giúp việc chăm sóc canh ở bên ngoài cửa nói, đứa bé uống xong sữa bò nóng thì đã ngủ rồi, đang ở sát vách.

Tôi nhẹ tay nhẹ chân đi vào, con đã ngủ say, khu đồ chơi ở bên cạnh, chất những thứ đồ chơi mà tôi nhìn thấy ở bệnh viện. Trên khuôn mặt xinh đẹp của con, vậy mà còn để lại một ý cười hạnh phúc nhàn nhạt trước khi ngủ.

Tôi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh con, nghe thấy nó kêu một tiếng mẹ trong giấc mơ, sau đó lại kêu một tiếng chú Hoa.

Lòng tôi nhất thời thăng trầm, trong đầu có rất nhiều nghi vấn và suy nghĩ, khiến tôi cả một đêm không thể ngủ được, mãi đến khi gần sáng, mới miễn cưỡng ngủ đi.

Bởi vì thói quen đi làm, đến giờ tôi liền tỉnh lại.

Bé con vẫn còn đang ngủ say, tôi lại nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Tuy Hoa Tử Việt nói chuyện rất làm tổn thương người khác, nhưng tôi thực sự có thể cảm nhận được lòng tốt của anh đối với tôi. Tôi muốn làm cho anh chút đồ ăn sáng, bày tỏ chút lòng biết ơn của tôi. Dù sao những thứ tôi có thể làm, cũng quả thực không nhiều.

Nhưng tôi không ngờ bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn rồi.

Bữa sáng rất phong phú, có trứng rán, cà phê, bánh mì, sandwich, cháo và mì.

Người làm nói, không biết tôi bình thường thích ăn gì, cho nên mỗi thứ chuẩn bị một ít.

Tôi có chút thụ sủng nhược kinh, bình thường đều là tôi hầu hạ người khác, từ trước đến giờ chưa từng nhận qua đãi ngộ này.

Tôi nói làm phiền mọi người chăm sóc con giúp tôi là được rồi, tôi không có yêu cầu khắc khe gì với cuộc sống, chỉ cần lấp no bụng là được rồi.

“Tiên sinh đã nói, cô và đứa bé tạm thời sống ở đây, những chuyện còn lại, tiên sinh sẽ phái người giải quyết. Bên bệnh viện cũng nói, thông qua tái khám, tình hình của đứa trẻ cũng đã có cải thiện, thời gian này không cần ở bệnh viện, nếu như cần nhập viện thì bên bệnh viện sẽ thông báo.” Người làm nói.

Tôi không muốn để cho con và tôi phụ thuộc vào người khác, nhưng tôi nhất thời cũng quả thực không tìm được nơi có thể đi.

Sau khi vội vàng ăn xong bữa sáng, tôi nhờ người làm chăm sóc con, rồi ra khỏi biệt thự, bắt xe đến trung tâm thương mại làm việc.

Suốt đường đi đầu óc tôi đều hỗn loạn, tất cả mọi chuyện giống như là nằm mơ. Nhưng lại giống như đã được sắp xếp.

Đến trung tâm thương mại, ánh mắt mà đồng nghiệp nhìn tôi đều rất kỳ lạ, thỉnh thoảng lại nhỏ tiếng bàn tán. Lúc tôi nhìn sang bọn họ, bọn họ lại nhanh chóng ngậm miệng lại.

Tôi kéo Chu Tiểu Muội thân thiết với tôi đến một góc của trung tâm thương mại hỏi chuyện, nhưng cô ta lại giơ ngón cái lên với tôi: “Lợi hại lắm nha chị Mộng Thần, video của chị và sếp ở hiện trường hôn lễ bọn em đều xem hết rồi. Cướp chú rể ở hiện trường hôn lễ, quả thực là quá cool luôn! Chị cũng đã trở thành bà chủ rồi, còn cần đến làm việc sao?”

Tôi biết căn bản là có giải thích cũng không rõ được, chỉ đành cười khổ một cái.

Nói vốn dĩ không phải như mọi người nghĩ đâu.

Lúc này giám đốc đi tới với vẻ mặt nghiêm túc, bảo tôi đến văn phòng của ông ta một lát. Trong lòng tôi lại dấy lên sự bất an.

Không ngờ vừa đi vào văn phòng, giám đốc lập tức lại thay đổi thành một nụ cười có mang theo chút nịnh hót, hỏi tôi có suy nghĩ gì về tình hình kinh doanh của trung tâm thương mại bây giờ, có kiến nghị gì hay đề xuất cho ông ta không.

Trước đây tôi thật sự là có đề qua một số kiến nghị mà tôi cho rằng là không tồi, nhưng đều bị giám đốc mắng, nói tôi chó đi bắt chuột, nhiều chuyện, chuyện quản lý kinh doanh, nào phải thứ để một nhân viên nhỏ như tôi phải lao tâm.

Bây giờ thái độ của giám đốc thay đổi lớn, tôi đương nhiên là biết tại vì sao, chỉ là không muốn vạch trần mà thôi.

Tôi nói không có kiến nghị gì cả, tôi gần đây vì chuyện của con, có lúc trạng thái không được tốt, hy vọng giám đốc lượng thứ.

Bộ dạng giám đốc rất căng thẳng, nói đừng nói lượng thứ hay không lượng thứ gì nữa, nếu như cô cảm thấy mệt thì có thể nghỉ ngơi tám ngày mười ngày gì đó cũng không vấn đề gì, tiền lương và thưởng đều sẽ không thiếu một đồng. Sau đó nói còn chuẩn bị cho tôi một văn phòng riêng ở ngay bên cạnh.

Buồn cười, một nhân viên bán hàng như tôi, cần văn phòng để làm gì?

Vào lúc giám đốc đang ra sức lấy lòng, tôi ra sức từ chối thì có đồng nghiệp chạy đến báo, nói không hay rồi, có một nhóm người không rõ danh tính đến trung tâm thương mại, nhìn thấy đồ là đập.

Giám đốc vội vàng chạy ra ngoài xem, tôi đương nhiên cũng theo ra ngoài, xa xa đã nghe thấy tiếng kính của quầy hàng bị vỡ, còn có người đang mắng: “Không giao Đào Mộng Thần ra đây, tôi sẽ đập nát mọi thứ của các người ở đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.