Vô Nhầm Phòng Lên Nhầm Giường

Chương 30: Bỏ đi



Hai tuần trôi qua không gặp mặt nhau cảm thấy có chút lạ lẫm nhưng qua ngày hôm nay là cô phải lên máy bay sang Mỹ, việc này mọi người ai cũng không biết trừ ba mẹ cô. Nhìn thấy con gái mình sắp đi xa bà rất đau lòng. Bà mang thai cô chín tháng mười ngày cho tới bây giờ chưa một lần Nguyên Y rời xa bà. 

" Con đi bao lâu sẽ về? "

Cô ôm chầm lấy bà, gục đầu vào bờ vai ấm áp khóc nức nở. Cô sợ cô không đủ can đảm đi xa nhà đây mới là lần đầu tiên mà thôi. 

" Khi nào con nhớ ba mẹ thì con sẽ về, con còn chưa ly hôn với Vưu Trường Tĩnh mà nên con không đi luôn đâu!!! "

Bà đi tới tủ quần áo lấy ra một ít tiền dưỡng lão bà giành dụm bao nhiêu năm nay đưa cho cô. 

" Con cầm ít tiền này để phòng thân. Qua bên đó nhớ giữ gìn sức khỏe, con gái lớn rồi phải biết tự lo cho bản thân "

Cầm lấy số tiền đó mặc dù cô không muốn khóc nhưng nước mắt cứ rơi. 

" Mẹ con chỉ là đi du lịch rồi ở đó vài tháng thôi không phải định cư tại Mỹ luôn đâu. "

Lần này cô đi chỉ là muốn cho bản thân mình một ít thời gian để bình tĩnh lại. 

Sáng sớm ngày hôm sau khi cô sắp lên mọi người ai cũng ra đưa tiễn . Trước lúc đó mẹ cô còn gọi cho anh, dù sao bà cũng muốn anh có thể gặp được cô. 

" Ba mẹ con đi nha!! Hai người ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe đừng có để cho con lo lắng, mấy tháng nữa con về "

Hà Kỳ Nam bên cạnh mang giúp cô rất nhiều hành lý, nhưng không biết tại sao cô chỉ đi có mấy tháng mà mang đồ nhiều giống như chuẩn bị đi mấy năm . 

" Nguyên Y Y nhanh lên sắp tới giờ rồi"

Nguyên Y quay sang nhìn anh ta, giờ cô mới biết anh ta còn có một sở thích khác đó là nói nhiều. 

" Hai người về đi con đi đây!! "

Vừa nói xong cô liền đi, cô không muốn tiếp tục nhìn thấy cảnh ba mẹ mình khóc lóc đưa tiễn con. 

Lúc máy bay vừa cất cánh thì Vưu Trường Tĩnh mới tới nơi. Công ty anh là một tập đoàn lớn, công việc nhiều đếm không xuể nên mới tới muộn. 

" Ba mẹ con không tới trễ đúng không?? Nguyên Y cô ấy đâu rồi? "

Ba cô rất giận quay mặt đi chỗ khác. Còn mẹ cô thì dùng con mắt hình viên đạn nhìn anh. 

" Sao cậu không đợi mùa xuân năm sau rồi hãy tới!! Cậu có thật lòng quan tâm con gái tôi không vậy?? "

Không phải anh không quan tâm mà là thời gian không cho phép. Anh vừa mở miệng ra định trả lời thì ba mẹ cô bỏ đi không lời từ biệt. 

---------------

Mn vote cho mk nha

Giờ sao mk không biết nên viết gì cho chương tiếp theo nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.