Vô Nhầm Phòng Lên Nhầm Giường

Chương 37: Đau



Ra khỏi phòng khám rồi về khách sạn trên suốt quãng đường dài đó Vưu Trường Tĩnh cứ than đau suốt.

" Đau quá "

" Đau........"

" Không biết còn sài được không nữa "

" Bảo bối mày bị thương có nặng không "

Tiếng anh nỉ non than thở như một chú mèo con xem ra anh rất xem trọng thằng bé của mình.

Nhưng mà anh cứ như vậy làm cô rất khó chịu.

" Anh im được chưa hả "

Nghe cô nói như vậy anh im re chẳng dám hó hé một lời nào. Hà Kỳ Nam nhìn anh, cảm giác có chút đồng cảm.

Một lát sau Hà Kỳ Nam và anh lên phòng trước còn cô thì vào siêu thị mua đồ ăn.

Hà Kỳ Nam nhìn anh rồi từ từ nhìn xuống phía dưới.

Anh ta lắc đầu nhưng lại cười rất tươi.

" Không sao chứ?? "

Vưu Trường Tĩnh thở dài một hơi xong trả lời anh ta

" Vẫn có thể sử dụng được "

Nguyên Y mở cửa bước vào phòng trên tay cầm cả đống thức ăn nhanh.

" Anh ăn cái này đi "

Cô đưa tới trước mặt anh một tô cháo trắng to đùng.

" Em mua nhiều thứ như vậy mà tôi chỉ được ăn nhiêu đây thôi sao.??"

Anh từ nhỏ đến lớn toàn ăn sơn hào hải vị.Món cháo trắng này là lần đầu tiên anh ăn.Lúc trước mỗi lần anh bị bệnh đều ăn cháo bào ngư.

Nguyên Y lấy tất cả đồ ăn ra.

" Cái này là để tôi và Anh ấy ăn mừng . Với lại chỗ đó của anh bị thương ăn uống thanh đạm một chút sẽ tốt hơn. "

Ăn mừng?? Chẳng lẽ vì anh bị như vậy nên cô thấy vui. Nghĩ tới đây anh lại cảm thấy ấm ức.

" Em muốn ăn mừng vì chuyện gì? "

Nguyên Y bốc một ít cho đồ ăn cho vào miệng nhai

" Tại vì hôm nay thời tiết tốt,tâm trạng của tôi cũng rất tốt! "

Anh tức lắm nhưng không nói một lời nào cả. Vì hiện tại bây giờ thằng bé của anh nó đang bị thương lỡ nói thêm một lời nào nữa nó đi luôn thì sao.

Cô và Hà Kỳ Nam ngồi ăn vô cùng vui vẻ, cười nói đủ kiểu.

Sau bữa ăn đó còn cùng nhau đi chơi, đáng tiếc cho anh không thể đi lại bình thường được nên chỉ đành ngồi ở nhà một mình.

" Hay là mình đi ăn buffet được không?"

Anh ta dịu dàng xoa đầu cô

" Được, nhưng mà ai trả tiền?"

Anh ta biết cô không có tiền nên cố ý trêu chọc.

" Anh rất thương người nghèo khó mà đúng không? "

Anh ta nhếch mép cười nhếch mép cười nhẹ

Tới nhà hàng buffet Nguyên Y ăn rất nhiều. Một mình cô ăn hai con tôm hùm, ba miếng bò bít tết, hai phần mỳ ý.

" Em bị bỏ đói sao ăn nhiều dữ vậy "

Nguyên Y nhìn anh ta

" Dạo này em bị táo bón nên em mới ăn nhiều một chút cho nó dễ ra "

Chưa có người con gái nào như cô đang ăn mà lại đi nhắc tới mấy thứ đó.

" Ai nói với em như vậy "

"Em tự nghĩ "

Hai tiếng sau họ về khách sạn.Lúc này trời cũng tối.

Vưu Trường Tĩnh tức giận nhìn Hà Kỳ Nam.

" Sao trễ vậy hai người mới về "

" Tôi và cô ấy đi ăn buffet rồi đi dạo "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.