Vô Nhầm Phòng Lên Nhầm Giường

Chương 86: Về chung một nhà



Một năm mới có khởi đầu rất vui vẻ, cuối cùng thì anh có thể nhận lại đứa con gái của mình.

Nhưng giữ anh và cô còn đang tồn tại một khoảng cách.

" Để anh chở hai mẹ con em đi siêu thị. "

Băng Nhi nắm lấy tay anh. Con bé lúc nào cũng nghĩ con trai không một ai tốt cả nhưng baba của nó đối với nó rất đặc biệt vừa đẹp trai lại rất thương nó.

" Baba,mami..chúng ta đi thôi... Đi thôi.. "

Nguyên Y nhìn con bé mà trong lòng ấm áp hơn nhiều.Giữa ba và con luôn có sợi dây gắn kết vô hình,cô cũng cảm nhận được điều đó khi Băng Nhi ở gần anh nó luôn cười một nụ cười hạnh phúc.

" Được. Băng Nhi muốn đi đâu mami cũng chiều theo ý con "

Cả gia đình ba người và dàn vệ sĩ theo sau bước vào siêu thị thu hút sự chú ý của mọi người. Người ngưỡng mộ, kẻ ganh tị. Đám đông liền thi nhau bàn tán.

" Họ giàu quá đi có quá trời vệ sĩ theo luôn. "

" Chồng thì tuấn tú, vợ thì xinh đẹp,con gái thì đáng yêu như thiên thần đúng là ganh tị quá mà. "

Thấy ánh mắt những tên đàn ông kia nhìn chằm chằm vào cô anh hơi bực mình. Điều đó cũng phải vì vợ anh quá đẹp, mái tóc dài luôn tung bay trong gió,khuôn mặt tinh xảo chỉ trang điểm nhẹ thôi nhưng vẫn làm rung động lòng người.

" Mấy anh đưa Băng Nhi đi tới khu trò chơi. Tôi với cô ấy đi mua chút đồ. "

Vưu Trường Tĩnh muốn cùng cô có khoảng thời gian riêng tư dành cho hai người.

Đám vệ sĩ nghe theo lời anh liền hộ tống con bé đi.

Nguyên Y trừng mắt nhìn anh.

" Vưu Trường Tĩnh anh nghĩ mình là ai hả?..Người của tôi anh lấy cái quyền gì ra lệnh cho họ."

Người đàn ông này lúc nào cũng tự cho mình đúng,tự cao tự đại,ngông cuồng hết chỗ nói.

Anh thật ghét khi cô lúc nào cũng nói chuyện với anh như vậy.Vưu Trường Tĩnh ôm lấy cô trước sự chứng kiến của nhiều người anh siết chặt eo khiến cô nhăn nhó coi như trừng phạt.

" Em yêu! Là phụ nữ phải dịu dàng đàn ông mới thích chứ những cô gái hung dữ như em rất ít đàn ông thích. "

Dám nói cô hung dữ,hung dữ như cô thì sao chứ?  Cô hung dữ nên mới ít bị ăn hiếp chứ đâu phải như mấy loại con gái õng a õng ẹo trước mặt đàn ông.

" Vậy sao anh  không đi quen mấy cô gái như vậy mà ở đây với tôi làm gì? "

Anh nhìn cô,vợ anh kia ghen thật đẹp.

" Vì anh là một trong số ít những người thích loại phụ nữ hung dữ như em."

Hơi thở anh vừa ấm vừa pha chút mùi hương của đàn ông từng đợt, từng đợt thổi vào tai cô.

Nguyên Y rùng mình, mặt đỏ ngầu cả lên.

Khung cảnh này, đám đông lại có thêm đề tài để bàn tán.

" Hai người này mặt thật dày đứng trước bao nhiêu người ân ái với nhau."

" Đúng đó, đúng rồi đó... "

Bỏ mặc ngoài tai những lời nói đó anh vẫn quyết om lấy cô không buông tay.

" Anh bỏ tôi ra có được không??...

Chúng ta nhanh chóng đi mua đồ ăn về nhà tôi nấu cơm cho anh ăn. "

Nghe cô nói vậy anh hơi sợ nhớ lại những món ăn mà cô đã nấu lúc lần đầu bước chân vào bếp. Chúng trông có vẻ bắt mắt nhưng mùi vị thì tệ vô cùng.

" Chỉ cần.. Em nấu cái gì anh cũng ăn. ".

Miệng thì nói vậy mà trong lòng phản đối kịch liệt. Anh thật sự không muốn ăn chúng một tí nào.

Hai tiếng sau....

Họ cùng nhau về nhà vì không muốn ăn thức ăn của cô làm nên anh đành hi sinh bước vào bếp nấu ăn cho cả hai mẹ con.

Cả nhà ăn cơm rất ngon miệng, một bữa ăn hạnh phúc khi có ba,mẹ và con gái một nhà ba người ngồi thưởng thức hương vị ngon lành của món ăn.

Ăn cơm xong cô chẳng để ý gì tới anh,mà ngồi lên ghế salon ung dung tự tại mà coi phim.

" Lát nữa em dọn qua nhà tôi ở "

Anh như là chủ nhân cao cao tại thượng ra lệnh cho cô.Nguyên Y sau đó liền tắt tivi từng bước chậm rãi đi tới chỗ anh đang đứng. Anh bình tĩnh quan sát cô,khóe miệng cười nhẹ.

"Anh có tin tôi kêu người của mình quăng anh ra khỏi đây không?"

Anh rất tự tin mà quan sát cô,nhìn cô.

" Cho dù bây giờ em có nói gì họ cũng không nghe đâu. Anh đã nói với mấy người đó nếu ai theo phe anh thì anh sẽ tặng họ mỗi người một nữ minh tinh xinh đẹp, quyến rũ., "

Anh đúng là rất thông minh khi sử dụng chiêu mỹ nhân kế cho dù họ là vệ sĩ thì cũng là đàn ông mà đã là đàn ông thì không ai cưỡng lại được sức hấp dẫn của cái đẹp.

Cuối cùng thì cô cũng phải dọn qua nhà anh ở. Bước chân vào căn phòng quen thuộc mà năm xưa cô từng ở thật ngạc nhiên khi nó chẳng thay đổi gì.

" Tại sao anh vẫn giữ nguyên mọi thứ."

Anh bước đến, dịu dàng mang theo sủng ái hôn nhẹ lên trán cô.

" Em là nữ chủ nhân của căn phòng này. Chỉ có em mới có thể bước vào phòng anh  cũng chỉ có em được quyền nằm trên chiếc giường  của anh.Không có sự cho phép của em thì ai dám động vào những món đồ trong đây "

Nước mắt cô rơi xuống, cô rất cảm động vì anh quan tâm cô,coi trọng cô như vậy.

Anh đau lòng khi nhìn thấy nước mắt của cô,nó là con dao sắc nhọn hoắt đâm thật mạnh vào tim làm anh đau nhói. Bàn tay to,ấm áp giúp cô lau đi nước mắt.

" Vưu Trường Tĩnh gia đình ba người chúng ta đoàn tụ rồi. "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.