Vợ Nhỏ Của Cố Tổng

Chương 123: Hận thù



Mạn Ly cắt đuôi đám người bám theo, tìm đến chỗ đã hẹn, lúc nhìn thấy người cần tìm đang thảnh thơi uống cà phê, lửa giận bùng lên, ném túi xách xuống ghế lớn giọng chất vấn:

“Chuyện ở bữa tiệc có phải cô giở trò hay không?”

“Đúng là tôi có giở trò nhưng bị mẹ cô phát hiện nên phá rồi, về phần việc con gấu bông kia, cô lên hỏi người cần hỏi mới đúng.” Đường Minh Tú thổi đi hơi nóng bốc lên, nhấp một ngụm cà phê lên tiếng. Đáy mắt liếc mắt về vị trí đối diện bên kia ghế, nơi có một người phụ nữ trung niên cũng đang nhìn về phía bọn họ.

Mạn Ly nhìn theo, lông mày nhíu lại, người này trông rất quen, hình như cô đã từng gặp ở đâu đó.

Người phụ nữ đi tới, ngồi ở vị trí bên cạnh Đường Mịnh Tú, cởi bỏ kính mắt, cười thật tươi chào hỏi: “Lâu lắm rồi không gặp cháu nhỉ, Mạn Ly.”

“Là cô?”

Nhã Lan - mẹ kế của Thịnh ca, sao bà ta lại có mặt ở đây? Còn nữa, bà ta với Đường Minh Tú có quan hệ gì.

“Rất vui vì cháu vẫn nhớ.”

Mạn Ly khoanh tay trước ngực, kiêu căng ngồi xuống, bắt chéo hai chân nhìn bọn họ. Bây giờ cô chưa nghĩ ra được bản thân bị hai kẻ này xoay mòng mòng thì chính là đồ ngu.

“Mục đích của các người là gì, nói thẳng ra đi.”

Nhã Lan vậy mà lại bắt tay với Đường Minh Tú để đối phó với mẹ cô, này thật là ngoài ý muốn, phải biết những lần gặp mặt trước đây, bà ta thấy mẹ cô cứ như chuột thấy mèo, cãi cũng không dám cãi một tiếng, ngoan hơn cả cún.

“Không phải của chúng tôi mà là của chúng ta.” Đường Minh Tú cười mỉm sửa lại.

“Chúng ta?” Mạn Ly khó hiểu hỏi lại.

Chuyện này thì có liên quan gì đến cô chứ?

“Các người hồ đồ thật hay là hồ đồ giả thế? Tôi là con gái của mẹ tôi đấy! Chuyện này có cần tôi gõ nát đầu mấy người ra để nhét vào không hả? Mấy con người điên khùng này.”

Mạn Ly nói xong liền xoay người, cầm lấy túi xách muốn rời đi, bất chợt đằng sau vang lên giọng nói nhẹ tựa lông hồng của Nhã Lan: “Vậy nếu cháu không phải con của bà ta thì sao?”

Chết tiệt, mấy kẻ này, có phải điên hết rồi không? Vì lôi kéo cô mà ngay cả chuyện hoang đường nào cũng dám nói ra.

Thật là...

“Này... Có thôi đi không hả? Tôi - Mạn Ly là con của Ninh Mộ Hàm và Mạn Thanh Tuyền, tất cả mọi người đều biết đấy! Nghe không hả, là tất cả... Nếu còn dám nói lung tung, có tin tôi gọi mẹ đến cho các người một trận không?” Mạn Ly túm ngược cổ áo của Nhã Lan lên, sát mặt vào gần, gằn từng chữ một.

Nhã Lan cầm lấy tay cô đặt xuống, “Cháu đừng kích động, cô đã nói ra thì tất nhiên là có bằng chứng rồi. Cháu cứ xem trước đã.”

Mạn Ly nghi ngờ nhìn bà ta nhưng vẫn cầm lấy tập tài liệu lên xem một lượt, lông mày cau lại, thứ này chỉ là bản báo cáo sức khỏe bình thường thôi chứ đâu có gì đặc biệt.

Nhưng cuối cùng, hai mắt của cô dừng lại ở dòng cuối cùng, “Không có quan hệ huyết thống.”

Nhìn lên trên một chút, không thấy ghi tên người xét nghiệm. Mạn Ly mím môi, nuốt nước bọt, loại bỏ suy nghĩ không có khả năng kia ra khỏi đầu, tức giận đập cả tập tài liệu vào mặt của Nhã Lan, giọng điệu khinh thường: “Các người tưởng cầm một tờ giấy xét nghiệm huyết thống không biết từ cái xó xỉnh nào đến liền lừa được tôi sao hả? Coi tôi là trẻ lên ba chắc?”

Nhã Lan cắn răng nhẫn nhịn, tất cả đều vì việc lớn sau này, hiện tại không thể giận dữ.

“Mạn Ly, chúng ta có lòng tốt nhưng cháu không cần thì phải? Nếu đã vậy, đợi cháu bị bà ta bên gối Mạn Tây Nam thổi gió tước hết quyền thừa kế đi rồi hối hận cũng không muộn đâu.”

Vừa nói bà ta vừa tỏ vẻ uất ức cầm lấy túi xách đi thẳng.

“Từ từ đã, bà nói vậy là có ý gì?” Mạn Ly nắm lấy tay của bà ta giật lại, hai mắt trợn trắng.

“Chính là ý trên mặt chữ thôi. Hai ngày trước Ninh Mộ Hàm lấy lý do Cố gia ác ý xóa bỏ hôn ước mặt dày đòi bồi thường, hai phần trăm Cố Thịnh đã nhận từ Mạn gia trả lại rồi, đồng thời còn hào phóng bồi thường thêm một phần trăm nữa, nói là qùa xin lỗi vì đã làm lỡ cuộc đời của cô mấy năm qua. Mạn tiểu thư vẫn chưa nhận được sao?” Đường Minh Tú cười mỉm, nhìn cô tỏ vẻ bất ngờ nói.

Mạn Ly nhăn mày, hết nhìn Nhã Lan rồi lại nhìn Đường Minh Tú, cánh tay nắm lấy tay của Nhã Lan buông thõng, cô ta không dám tin về những điều bản thân vừa nghe thấy.

Thịnh ca trả lại cổ phần rồi, còn là từ hai ngày trước nhưng cô ta không hề hay biết gì cả.

“Nếu cô không phải con của bà ấy thì sao?” Câu nói của Nhã Lan khi nãy lại lần nữa lặp đi lặp lại trong đầu.

Không phải đâu... Bà ấy là mẹ của cô mà. Cho dù từ nhỏ bà ấy đối xử với cô không tốt, cho dù bà ấy chỉ yêu thương một mình Mạn Thanh Tuyền chứ chưa từng yêu thương cô. Nhưng mà... Nhưng mà... Cô thực sự coi bà ấy mà mẹ ruột của cô, yêu thương bà ấy hết mực.

Chuyện này chắc chắn không phải là thật. Chắc chắn là vậy. Hai người này chỉ nói hươu nói vượn nhằm chia rẽ tình cảm của cô và mẹ thôi, sau đó muốn lợi dụng cô để đối phó với mẹ.

Cô nhất định không thể mắc mưu.

Nhưng lỡ điều bọn họ nói là thật thì sao? Nếu cô thực sự không phải...

Không... Không thể nào có chuyện đó được. Không được phép nghĩ đến nó nữa. Chuyện hoang đường thế này không thể tin.

Cô chính là Mạn Ly, là đại tiểu thư của Mạn gia, là con gái của Ninh Mộ Hàm và Mạn Thanh Tuyền, không ai có thể thay đổi sự thật này.

“Các người đều là đồ nói láo. Nói láo... Tôi sẽ không bao giờ tin mấy người đâu. Tôi sẽ nói với mẹ tôi, đặc biệt là bà...” Mạn Ly chỉ thẳng tay vào mặt của Nhã Lan hét lên: “Tôi sẽ không để yên đâu.”

Nhìn bóng dáng chạy chối chết của cô ta, Đường Minh Tú và Nhã Lan nhìn nhau nở nụ cười.

Không tin thì có ích gì? Chỉ cần Mạn Ly về nhà, chứng kiến được Ninh Mộ Hàm làm thế nào biến dồ mà cô ta đáng ra phải có cho đứa con hoang kia thì sẽ không nghĩ như vậy nữa.

Lúc đó còn không phải sẽ cầu xin bọn họ giúp đỡ sao?

“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.” Đường Minh Tú đứng dậy ra về.

Mạn Thanh Tuyền không phải con trai của Mạn Tây Nam, cô đã kiểm chứng qua. Có điều Ninh Mộ Hàm làm việc kín kẽ cực kỳ. Từ lúc phát hiện ra có người điều tra kết quả bệnh án của Mạn Thanh Tuyền trước kia bà ta đã cho người xóa sạch mọi giấu vết, ngay cả ông bác sĩ già điều trị cho Mạn Thanh Tuyền năm đó sáng nay đã bất ngờ tử vong.

Đúng như Kiều Hạ Linh nói, Ninh Mộ Hàm rất mạnh, mạnh đến mức cô không thể hình dung được. Nhưng mà kẻ mạnh đến đâu cũng có điểm yếu, nếu Ninh Mộ Hàm đã không cần đứa con gái này thì để cho bọn họ trọng dụng cô ta đi. Cô ta đấu không lại, không vấn đề, có kẻ thay cô ta làm là được. Mà Nhã Lan và Mạn Ly chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Nhã Lan chọn trúng việc cô có thù với Ninh Mộ Hàm về cái chết của chị gái, còn căm ghét Kiều Hạ Linh vì cô ấy chính là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến cái chết của chị ấy. Còn cô chọn trúng bà ta vì dã tâm, thứ dã tâm lớn đến mức chỉ cần đến gần thôi đã cảm nhận được đó.

“Đường Minh Tú, tôi hi vọng cô không làm tôi thất vọng.”

“Cố phu nhân, chúng ta là quan hệ gì bà đâu phải không biết. Chỉ cần một ngày chúng ta vẫn cùng chung kẻ thù thì quan hệ lợi dụng lẫn nhau rồi tình cờ đứng chung trên một chiếc thuyền này sẽ vĩnh viễn không biến mất nên bà có thể yên tâm đi.”

“Được vậy thì còn gì bằng.” Nhã Lan sâu kín nói.

Đường Minh Tú đi ra khỏi nơi ngột ngạt đó, lên xe chạy một mạch đến nghĩa trang.

“Chị ơi, em lại đến thăm chị rồi đấy! Sắp rồi, kẻ đã hại chị thành ra thế này sẽ phải chịu nỗi đau giống như em hiện tại.” Cô quỳ phục dưới bia mộ, trên tay cầm một quyển nhật ký bị xé làm đôi được miễn cưỡng gắn lại với nhau, thì thầm nói.

Không một giọt nước mắt nào được phép rơi xuống, không có tiếng nức nở được phép phát ra, cả nghĩa trang lạnh lẽo vô tận chỉ còn lại giọng nói bình tĩnh ấy vang vọng.

Đường Minh Tú đứng đó rất lâu, cho đến khi những hạt mưa rào báo hiệu mùa hè bắt đầu rơi xuống đất, thấm ướt mặt đất khô cằn vẫn không hề nhúc nhích. Đôi mắt chỉ còn lại sự tiếc thương và thù hận, cô nhìn vào tấm ảnh của người con gái đang mỉm cười trên bia mộ, tay nắm chặt thành quyền, móng tay bấu chặt vào da thịt, máu tươi chảy xuống lại nhanh chóng bị mưa cuốn đi.

Có điều nước mưa có thể làm trôi đi thứ đỏ rực đó lại không cách nào làm trôi đi nỗi hận trong lòng cô.

Cơn mưa dần dần nhỏ lại, những tia nắng len lỏi qua mặt hồ, phản chiếu lên những hạt mưa còn đọng lại trên lá, những hạt mưa ấy lại rơi xuống đất, phản chiếu lại màu sắc kỳ diệu của thiên nhiên.

Cả không gian bừng lên nét sặc sỡ và tươi sáng, bao phủ lấy toàn bộ bóng dáng của người con gái đang rời đi, có điều sâu trong đâu đó, nơi mà thứ ánh sáng kỳ diệu ấy không chiếu đến, thứ tối tăm được dấu ở một nơi trật hẹp lại lan rộng, giống như thứ cỏ dại vùng dậy mạnh mẽ sau cơn mưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.