Vợ Nhỏ Của Cố Tổng

Chương 3: 3: Là Bà Bán Cá Hay Mỹ Nữ




Lạc Linh đạp mạnh chân ga, khó tin quay đầu lại nhìn bạn tốt từ nãy đến giờ vẫn huyên thuyên về chiến tích của bản thân.

Ánh mắt thương hại pha chút vui sướng khi người gặp họa, cười khẽ nói:
“Lần này cậu xong thật rồi! Bố cậu sẽ treo cậu lên và tẩn cho một trận ra trò.”
Giống như một chậu nước lạnh đổ ụp xuống đầu, cứ nghĩ đến cảnh sau này bố biết được cô chưa cưới đã ăn nằm với người đàn ông lạ mặt ngay lần gặp đầu tiền, cơ thể không rét mà run.
“Cậu nói xem giờ tớ trốn có kịp không?”
Nhìn bạn tốt cho mình một ánh mắt cậu cứ thử xem, Kiều Hạ Linh chán nản nằm dài trên ghế sau.
Giờ cô chỉ ước bản thân không phải suy nghĩ điều gì, chỗ khó nói bên dưới đau rát vô cùng, ngực bị tên kia niết cả một đêm càng đau, bây giờ ngay cả đầu cũng đau không kém.
Cuộc đời này sao lại đau khổ vậy cơ chứ?
Xe lăn bánh dần đến cửa nhà, như nhớ đến cái gì, cô vội vàng ngước đầu lên nhìn, thấy điểm đến là nhà của Lạc Linh mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
“Vẫn là cậu hiểu tớ.”
Lạc Linh: “...” Cũng không xem cái bộ dạng hiện tại của cậu mà về đến nhà liệu ngày mai xuống nổi giường không nữa.
Lạc Linh đem cô vào trong, lấy ra chỗ đồ khi nãy đã mua ở hiệu thuốc, bắt đầu giúp bạn tốt xử lý vết thương, thậm chí so với bác sĩ như Kiều Hạ Linh lại càng thành thạo.

Này không trách, dù sao cô cũng được huấn luyện kỹ càng, tự mình băng bó vết thương nên càng quen tay.

Vết thương nặng hơn cô đã nhìn thấy nhiều nhưng nhìn thấy bộ dạng hiện tại của bạn tốt vẫn làm cô vô cùng khó chịu và đau lòng.
Áo khoác ngoài được cởi ra, để lộ cơ thể trắng nõn mịn màng, có điều thứ đẹp đẽ nó lại bị tên đàn ông kia hủy hoại đến nỗi cô cũng không dám nhìn thẳng.
Cả người phủ đầy vết hôn, từ cổ đến ngực, thậm chí phía đùi trong cũng không tha.

Xen lẫn vào trong những vết hôn đó còn có vài vết cắn sâu đến dọa người, làm tím cả một vùng da thịt.
Mẹ nó, tên kia rốt cuộc là thú vật hay là người thế?
Cô cắn răng giúp Kiều Hạ Linh bôi thuốc, đôi mắt trong veo lóe lên một tia sáng sắc lạnh, não bộ xoay chuyển nhanh chóng tìm cách để lần ra được tên kia, tẩn cho hắn một trận để đòi lại công đạo.
Kiều Hạ Linh tinh ý phát hiện được sự thay đổi của Lạc Linh liền quay lại nhìn, Lạc Linh ngay lập tức thu lại nét hung tàn, lộ ra vẻ mặt tức giận, oán trách nói:
“Đáng đời nhà cậu, ai bảo đi uống rượu mà không rủ tớ theo cùng, giờ thì biết hậu quả rồi đấy! Thân thể bị tên đó làm thành dạng này, xem xem cậu còn dám vác mặt đi gặp người nữa không?”
“Cậu đừng nói nữa, tớ đang hối hận đây này! Nếu để tớ bắt được lần nữa, xem tớ có phê hắn không.” Kiều Hạ Linh hùng hổ lên tiếng, vết thương ở phía dưới lúc này lại kháng nghị, làm cho sắc mặt cô tái mét, không thể làm gì khác ngoài việc ngoan ngoãn ngồi yên.
Lúc sơ cứu cô chỉ vội vàng nhìn qua dấu vết trên đùi mà không chú ý mấy vết trên cơ thể, nếu biết trước đêm qua lúc cô ngất đi tên kia dám làm càn thế này thì ban sáng cô đã mặc cho tên này tự sinh tự diệt.
“Biết thế đã không thèm cứu hắn, để hắn mang danh chết vì thượng mã phong cho rồi!.” Kiều Hạ Linh càng nghĩ càng tức, bàn tay đập mạnh xuống gối, uất ức nói.
Lạc Linh: “...”
“Cậu ở yên đây đi, tớ giúp cậu vào pha nước để tắm rửa.”
Đợi Kiều Hạ Linh đi vào phòng tắm, Lạc Linh cầm lấy điện thoại của cô, vốn định chuyển mấy tấm ảnh kia qua mấy của mình nhưng đột nhiên lại có điện thoại gọi đến, nhìn thấy tên được lưu trong điện thoại, Lạc Linh vội vã gom hết mấy túi đồ khi nãy vào trong chăn sau đó chỉnh lại quần áo rồi mới ấn lút nghe.
“Ông chủ.” Lạc Linh căng thẳng nói.
“Là cháu sao? Hạ Linh đâu rồi?” Giọng của người đàn ông trung niên từ đầu dây bên kia truyền đến.
Người này không ai khác chính là bố của Kiều Hạ Linh và cũng chính là ông chủ của cô.

Đừng nhìn hiện tại người này đeo một cái tạp dề màu hồng, trên tay bê theo một đĩa thức ăn với vẻ mặt hiền hòa mà nhầm, đó là một trong số những người ở Giang thành này không ai muốn đắc tội.
“Để cháu đi gọi cô chủ.”

“Không cần.

Đợi khi nào nó tắm xong thì nói nó gọi cho ta là được.

Với lại bảo nó cuối tuần tranh thủ về nhà, ta có chuyện muốn nói.”
“Dạ vâng.”
Đến khi điện thoại đã chuyển về màn hình đen, Lạc Linh vẫn không cách nào bình tĩnh, trái bim bang bang nhảy trong lồng ngực.

Người đó vẫn như thế, một chút thay đổi cũng không có, ép cô đến nỗi thở không nổi.
Cạch.
Cửa phòng tắm mở ra, Kiều Hạ Linh chỉ mặc trên mình một chiếc áo tắm bước ra ngoài.
“Khi nãy tớ nghe thấy tiếng điện thoại, là ai gọi đến thế?”
“Bố cậu.”
Kiều Hạ Linh: “...” Không phải đâu, vừa mới đây thôi mà đã đến rồi sao? Cô còn chưa chuẩn bị tinh thần cơ mà.
“Rồi cậu có nói gì không?”
“Không có nhưng bố cậu dặn cuối tuần về nhà chú ấy có chuyện muốn nói.”
Xong rồi! Đúng là xong thật rồi! Lần này cô muốn chạy cũng chạy không được nữa luôn.


Tiền tiêu vặt của cô, gấu bông của cô, máy chơi game của cô, ông già kia mà biết thì tất cả coi như tiêu tùng.
...
“Tìm được chưa?” Cố Thịnh cúi đầu nhìn tài liệu trên bàn, lạnh nhạt hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Sau khi điều tra chúng tôi đã tìm ra được chiếc váy của người phụ nữ kia là phiên bản giới hạn, chỉ có mười cái mới được sản xuất gần đây, hiện đang tìm hiểu xem ngày hôm đó bọn họ đã làm gì.”
Chỉ là có một điều hắn vẫn chưa báo cáo đó chính là không ai trong số đó phù hợp với miêu tả mà ông chủ đã đưa ra.
Cái váy đó là phiên bản giới hạn đấy, số người ở Giang thành sở hữu tất cả đều là tiểu thư quyền quý, đừng nói đám người đó ai cũng xinh đẹp, đến cả người xấu nhất trong số họ cũng chỉ hơi ngăm đen một chút, khác xa so với những điều mà ông chủ nói.
Cái gì mà đầu bù tóc rối, người bốc mùi ngùn ngụt, chân thô eo mảnh, sờ vào cực kỳ rắn chắc, hung tàn thành tính, mở miệng ra là không có câu nào tốt đẹp.

Này so với mấy bà bán cá ngoài trợ sợ không khác bao nhiêu nhưng so với đám tiểu thư kia chính là một trời một vực.
Rốt cuộc ông chủ là đang tả mỹ nữ hay bà bán cá vậy hả trời?
Đình Thủy vò đầu bức tóc, cuối cùng chỉ có thể cắn răng điều tra lại một lần nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.