"Có ai ở đây không....... tôi cô đơn quá!!" Hoàng Dũng quậy phá chán cuối cùng chèo lên bàn ăn hét inh lên. Một người trầm tính như Nhật Minh sao có thể quen được thằng bạn chập mạch giai đoạn cuối thế này được.
Di Nhiên đăm chiêu suy nghĩ, thỉnh thoảng lại ngoảnh ra nhìn Hoàng Dũng cái rồi lại nhìn Nhật Minh cái. Trong khi Hoàng Dũng đang gào thét, quậy phá, Nhật Minh vừa ôm cô vừa chăm chú dán mắt vào máy tính làm việc. Dáng vẻ không màng sự đời-.-
"Anh!" Di Nhiên cứ nhìn qua nhìn lại mãi đến đau cả đầu, cuối cùng cô dựt dựt áo Nhật Minh ngửng đầu lên đối diện với mặt anh.
"Em sao vậy?" Nhật Minh xoa xoa đầu cô hỏi.
"Em thật sự không hiểu sao anh và Hoàng Dũng lại chơi được với nhau vậy?"
"Anh cũng không biết! Từ khi nhận thức được cho đến giờ anh cũng luôn thắc mắc"
"?????" Chết cô mất thôi!!!!
Cô ngồi không mãi cũng phát chán, ngó ngó nghiêng nghiêng tìm hình bóng Hoàng Dũng, cô nghĩ chắc chắn Hìang Dũng sẽ kiếm được thứ trò chơi nào đó... điên rồ chẳng hạn. Như vậy còn hơn thế này, chán quá!
Ngó nghiêng mãi mới thấy Hoàng Dũng tò tò từ trong phòng ngủ của vợ chồng cô đi ra. Tên này rõ liều cơ, bình thường giúp việc trước khi vào phòng dọn dẹp phải hỏi ý kiến Nhật Phong trước, tại anh rất ghét bị người khác đụng chạm vào đồ của mình... hazzz, cô hơi bị tò mò rồi đấy!!!
Cô lấy hết quyết tâm đứng dậy để tóm cô Hoàng Dũng lại. Thứ nhất, để hắn ta bớt lộn xộn. Thứ hai, cô muốn có người nói chuyện, chém gió chứ cứ thế này chắc chả mấy cô tự kỉ mất. Vừa đứng dậy thì điện thoại cô reo!!
Nhìn vào màn hình nhấp nháy cái tên cô cực kì không muốn nhìn thấy. Ông chú thân yêu của cô! Gọi điện cho cô không biết lại muốn giở trò gì nữa. Cô đang do dự có nên bắt máy không thì Nhật Minh đột nhiên lên tiếng.
"Là điện thoại của em!"
"Ờ! Em biết rồi" cô vội túm lấy điện thoại rồi chạy ra ban công nghe máy.
"Ông muốn gì?"
"Cháu gái thân yêu của ta hahhaaa" giọng ông ta khàn khàn, cùng với tiếng cười thật khiến cô chán ghét.
"Nói nhanh, tôi không rảnh" cô chán ghét nói.
"Ôi.. ôi. Cháu gáu à, hiện tại ta rất cần tiền. Chỉ 50 triệu thôi, ta hứa sẽ không làm phiền cháu nữa đâu"
"Xì. Ông coi tôi là gì chứ? Tôi không có tiền!" Cô nói xong lập tức cúp máy, vừa quay người lại thì đụng phải bộ ngực vững chắc, khuyến mãi thêm mùi hương nam tính.
"Là ông chú của em gọi à?" Nhật Minh vòng tay qua ôm cô vào lòng nhẹ nhàng nói.
"Vâng" cô mè nheo dụi dụi mặt mình vào ngực anh.
"Sao không nghe luôn ở trong, ra ngoài này làm gì?"
"Tại... em không muốn làm phiền anh đang làm việc thôi mà"
Nhật Minh không nói gì nữa mà vòng tay qua hông cô, bế cô vào phòng khách.
"Ông ta muốn gì?" Nhật Minh bế cô ngồi xuống ghế, dùng hai cánh tay rắn chắc nhốt cô lại.
"Ừm... ông ta muốn tiền... ừm... là 50 triệu!" Cô ngập ngừng nói, cô sợ Nhật Minh sẽ tức giận. Anh vốn không muốn cô có một chút xíu dính dáng nào với "ông chú".
"Em thấy sao?" Nhật Minh nhướng này nhìn cô.
"Hử? Em sao? Em không biết!" Cô ngước đôi mắt đáng thương nhìn Nhật Minh.
"Vậy thì mặc kệ ông ta đi. Nếu chúng ta cứ tiếp tục đồng ý mấy điều kiện vớ vẩn này của ông ta thì sau này ông ta có thể sẽ dính lấy chúng ta không buông!" Nhật Minh từ tốn nói.
"Dạ!" Cô dựa đầu vào ngực anh suy nghĩ. Trước giờ Nhật Minh vốn rất ghét "ông chú", cô biết tiền đối với anh không quan trọng. Thứ anh muốn là cô và "ông chú" kia không có một chút xíu quan hệ nào nữa. Một lần anh đồng ý với ông ta vì anh nghĩ ông ta đã hứa sẽ không bám lấy cô nữa nhưng không ngờ "ngựa quen đường cũ" hazzz.