Vợ Nhỏ! Em Đừng Hòng Chạy

Chương 77: 77: Anh Giúp Cô Băng Bó Vết Thương




Động tác lên giường dừng lại , Chí Thần liếc cô một cái , ánh mắt thâm thúy :
“ Nghe cô nói như vậy , giống như là muốn đuổi tôi ra ngoài ? ”
Giọng nói của anh lạnh lẽo , trên khuôn mặt anh đầy vẻ không vui.

Thư Nhiễm nhanh chóng mở miệng giải thích :
“ Không , chỉ là tôi bị như vậy nên không thể cùng anh.


Nói , cô nhìn xuống chân của mình.

Chí Thần nhìn theo ánh mắt của cô , trên đùi được quấn một lớp băng gạc dày , nhìn thấy rất đau.

Anh đột nhiên hiểu ra ý tử trong lời nói của cô , sắc mặt tối sầm lại , chế nhạo :
“ Ở trong mắt cô , tôi tìm cô chỉ để phát ti3t d*c vọng thôi sao ? ”
Chẳng lẽ không phải sao ?
Thư Nhiễm nghiêng đầu nhìn anh.

Chí Thần hung hăng nhắm mắt lại , mới có thể kìm nén sự tức giận trong mắt , anh châm biếm :
“ Đừng lo lắng , nhìn thân thể của cô như thế này tôi cũng không có hứng thú mà chạm vào , cùng lắm chỉ là một người làm ấm giường thôi.


Nói xong trực tiếp nằm lên giường.

Thư Nhiễm mím môi hai lần :
“ Chí Thần , anh thật sự không có chạm vào tôi ? ”
Người phụ nữ này , vẫn chưa kết thúc , phải không ? Cô không tin tưởng anh đến vậy hả ?
Chí Thần siết chặt nắm đấm , giọng điệu lộ ra rõ ràng tức giận :
“ Nghe lời ý của cô giống như cô đang muốn ? ”
“ Không , không , tôi không có ý đó.



Lắc đầu , cô nhanh chóng bảo vệ mình .
“ Vậy ý cô là gì ? ”
Chí Thần nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Thư Nhiễm liếc anh một cái , sau đó cúi đầu :
“ Tôi chỉ là ...!không có gì , Chí Thần , anh đi ngủ trước đi , tôi còn có chút việc.


Trên thực tế , cô chỉ là có một chút sợ hãi.

Mọi chuyện xảy ra sau khi anh say rượu đêm qua vẫn còn nguyên trong trí nhớ của cô , bây giờ cơ thể cô lại đang đau đớn , e rằng nửa đêm anh không nhịn được muốn làm gì đó .
Tuy nhiên , vì anh đã nói như vậy , có lẽ anh sẽ không chạm vào cô nữa.

Với suy nghĩ này , trái tim cô mới yên ổn trở lại , cô lấy trong ngăn kéo ra loại thuốc mà Cận Phong đã kê cho cô , chuẩn bị bôi thuốc lên vết trầy xước trên tay trước khi đi ngủ .
Lúc nãy khi tắm rửa , cô tháo miếng gạc trên tay ra.

Tuy nhiên , sau khi bôi thuốc xong lúc buộc băng lại thì phát hiện mình không thể nào buộc lại được , muốn băng bó bằng một tay đúng là khó như lên trời .
Cô đã cố gắng nhiều lần , nhưng vẫn không thể thắt nút băng , mệt mỏi tới nổi đổ mồ hôi hột !
Chí Thần bất mãn với mùi thuốc , nhưng khi thấy cô như thế này , trong mắt anh lại hiện lên vẻ khinh thường :
“ Vô dụng ! ”
Anh phát hiện người phụ nữ này đôi khi thật sự rất ngốc , không biết cắt gạc rồi dán băng keo sao ?
Còn buộc lại thành như vậy , hơn nữa còn quấn băng thành một mớ hỗn độn , thật là ngu ngốc khiến người ta không chịu nổi.

Nghe được lời châm chọc của người đàn ông , Thư Nhiễm có chút xấu hổ , đôi mắt ảm đạm.

Cô dường như vô dụng thật , chuyện nhỏ như vậy cũng không thể làm tốt được .
“ Lại đây ! ”
Chí Thần đột nhiên cất giọng nói.

Thư Nhiễm ngước nhìn anh và dịch mông của mình qua .
“ Đưa tay ra đây.



Ánh mắt anh rơi vào tay cô , giọng điệu ra lệnh.

Thư Nhiễm không biết anh đang nói về bàn tay nào , vì vậy cô đưa hai tay ra.

Trên trán anh nổi gân xanh , người phụ nữ này ...
Quên đi , còn so đo với đồ ngốc làm gì ?
Chí Thần đẩy bàn tay không bị thương của cô đi , nâng bàn tay đang được băng bó của cô lên , rồi bắt đầu tháo băng ra.

Nhìn thấy anh làm như vậy , Thư Nhiễm có chút nóng nảy , cô vất vả lắm mới cuốn được nó đó , anh vậy mà tháo băng ra .
“ Chí Thần , anh...!”
“ Câm miệng ! ”
Chí Thần tiếp tục thực hiện động tác trên tay , dùng hai từ ngắt lời cô.

Thư Nhiễm sửng sốt một chút , mấy lời định nói cũng nghẹn ở cổ họng , cũng không nói ra được.

Bất lực , anh muốn làm gì thì làm , cô để anh tùy ý vậy .
Vốn tưởng rằng anh không thích mùi thuốc , muốn lau thuốc trên tay cô , nhưng không ngờ anh không những không làm như vậy , còn lấy một miếng gạc sạch cắt ra , băng bó lại bàn tay đang bị thương của cô.

Động tác của anh có vẻ thô lỗ , nhưng anh hoàn toàn không chạm vào vết thương của cô , dường như cố tình tránh chúng .
Nhịp tim của Thư Nhiễm nhanh hơn , đáy mắt lóe lên chút phức tạp.

Hóa ra là anh đang băng bó cho cô .
“ Được rồi , nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi ngủ.


Chí Thần hất tay cô ra , trong giọng nói có chút mệt mỏi.


Đầu anh hơi đau ! Nghe anh nói , Thư Nhiễm hoàn hồn trở lại :
“ Được , bây giờ tôi đi thu dọn.


Cô nhanh chóng gói ghém những loại thuốc này cất vào ngăn kéo , sau đó chạm vào miếng gạc trên tay và mỉm cười.

Dường như có hơi ấm còn sót lại của anh trên đó ...
Cô nhìn anh , thấy anh đã nhắm mắt , cau mày , như thể anh đang rất mệt mỏi.

Thấy vậy , cô không còn cách nào khác đành phải nuốt lời cảm ơn.

Tắt đèn , nhẹ nhàng lên giường , vừa nằm xuống , một cánh tay duỗi ra , cuốn lấy eo cô rồi ôm cô vào lòng.

Không ngờ rằng anh sẽ làm điều này , cô bất giác kêu lên một tiếng .
Chí Thần hé mắt ra , trong giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi :
“ Kêu cái gì mà kêu , ngủ đi ! ”
Thư Nhiễm vội vàng che miệng lại , ngoan ngoãn nép vào vòng tay anh , không quấy rầy anh .
Một lúc sau , cô nghe thấy tiếng hộ hấp nhẹ nhàng trên đầu của mình , cô buông bàn tay miệng ra , nhẹ nhàng ngẩng đầu lên , nhìn chằm chằm gương mặt đang say ngủ của anh một lúc rồi đưa tay vuốt v e đôi mày đang cau có của anh.

Sau đó tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay anh , rồi nhắm mắt lại và từ từ chìm vào giấc ngủ .
Sáng sớm hôm sau , Thư Nhiễm nghe đồng hồ báo thức đã tỉnh dây.

Bên cạnh cô không còn người đàn ông nào nữa , ngoài cảm giác hụt hẫng , cô không còn cảm xúc nào khác .
Suy cho cùng , tỉnh dậy không thấy người khác là tình huống bình thường nhất.

Cô không tiếng động nở nụ cười , Thư Nhiễm rửa mặt và từ từ chống gậy bước xuống lầu.

Vừa ăn sáng xong , cô nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát :
“ Cô Thư Nhiễm ? ”
“ Là tôi đây ”
" Gọi sớm như vậy là do vụ việc có tiến triển ? “
" Cô Thư Nhiễm , có một chuyện ngoài ý muốn trong vụ án của cô.

Cô có muốn đến đồn cảnh sát tìm hiểu một chút không ? ”
Chuyện ngoài ý muốn ?
Không hiểu sao trong lòng dâng lên vài phần bất ăn , Thư Nhiễm cầm lấy điện thoại di động , vội vàng hỏi :

“ Chuyện ngoài ý muốn gì ? ”
“ Là như thế này ....!Sáng nay , bà Lã Diệu Ngọc chủ động gọi điện thoại gọi điện thoại đến đồn cảnh sát để tự thú , thừa nhận bản thân đã cho người lừa bán cô , cho nên ....”
Trước khi người điều hành tại sở cảnh sát nói xong , Thư Nhiễm đã bị cảm xúc kích động chi phối :
“ Bà ta đầu thú ? Không thể ! ”
Làm sao chuyện này có thể ?
Rõ ràng là mọi người đều biết chuyện này Diệu Ngọc đã bị người ta hãm hại.

Điều đáng nói là ở trong phòng bệnh ngày hôm qua cô đã nói rằng cô tin tưởng Diệu Ngọc.

Nhưng bây giờ lại đưa cho cô một kết quả như vậy .
Thư Nhiễm chỉ cảm thấy một cỗ tức giận từ đáy lòng nhảy lên , khuôn mặt nhỏ nhắn căng chặt .
“ Cô Tần , tôi biết cô rất khó để thể chấp nhận chuyện này , nhưng bà Lã Diệu Ngọc quả thực đã tự thú.

Không chỉ vậy , bà ta cũng thừa nhận mình là người mua chuộc người phụ nữ côn đồ đó ."
“ Các người tin ? ” Cô mím môi .
“ Thật sự không có.

Ngay cả khi nghi phạm tự thú thì chúng tôi sẽ xác minh xem sự việc có phải là sự thật hay không , nhưng chúng tôi đều hiểu rõ hai điều này và không liên quan gì đến bà Lã Diệu Ngọc ."
Bọn họ hoan nghênh kẻ tình nghi tự thú , nhưng loại người rõ ràng vô tội này lại chạy tới thú tội , bọn họ cũng rất khó xử.

Bàn tay đang đặt bên trên đùi của cô bị siết chặt , trầm giọng nói :
“ Vậy thì tại sao bà ta lại tự thú ? ”
“ Hiện tại chúng tôi cũng chưa rõ lắm.

Chúng tôi đã cử cảnh sát đến để tìm hiểu.

Tôi tin rằng sẽ sớm có kết quả.


“ Được rồi , tôi hiểu rồi , tôi sẽ qua ngay.


Cúp điện thoại , Thư Nhiễm thay giày ở hành lang , vội vàng đi ra ngoài.

Cô muốn nhìn xem Lã Diệu Ngọc muốn làm cái quái gì !..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.