Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1456



Chương 1456:

 

Lời vừa đến bên miệng của Nguyễn Tri Hạ cứ vậy gắng gượng nuốt trở lại.

 

Tư Mộ Hàn… anh nghe thấy lời cô vừa nói rồi ư?

 

Nguyễn Tri Hạ không tự chủ được nhìn Tư Mộ Hàn, muốn nhìn rõ cảm xúc trên mặt anh để đoán xem rốt cuộc anh có nghe thấy lời cô vừa nói hay không.

 

Nhưng Tư Mộ Hàn lại không cho cô cơ hội đó.

 

Tư Mộ Hàn chỉ nhìn cô một cái rồi di chuyển ánh nhìn sang Tô Miên.

 

“Tô Miên.”

 

Giọng nói quen thuộc trầm thấp từ trong xương mà cô biết, giờ đây lại gọi tên một người phụ nữ khác trước mặt cô.

 

Cơn tức giận của Tô Miên vừa rồi vào lúc Tư Mộ Hàn gọi tên cô ta đã lập tức tan thành mây khói.

 

Cô ta liếc Nguyễn Tri Hạ một chút, trong mắt là sự đắc ý không cần nói cũng biết.

 

Sau đó cô ta giống như tìm lại được sự tự tin, bước nhanh về phía Tư Mộ Hàn.

 

Tô Miên đi đến trước mặt Tư Mộ Hàn, thử thăm dò khoác tay anh: “Đi thôi.”

 

Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ dừng lại trên cánh tay Tô Miên đang khoác vào tay Tư Mộ Hàn.

 

Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh, móng tay được sơn tinh xảo xinh đẹp nổi bật trên bộ âu phục tối màu, vô cùng chói mắt.

 

Tay Tô Miên khoác trên cánh tay Tư Mộ Hàn sau đó cũng không di chuyển.

 

Cô ta không di chuyển, Tư Mộ Hàn cũng không hất tay cô ta ra.

 

Nguyễn Tri Hạ hơi nhếch môi, làm ra vẻ trấn định di chuyển ánh mắt, xoay người đi tới trước gương, rửa tay.

 

Tư Mộ Hàn cũng không nán lại thêm một giây nào, bị Tô Miên khoác tay xoay người rời đi.

 

Khóe mắt Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy bóng dáng hai người biến mất, lúc này mới thất thần tắt vòi nước, chống hai tay trên bệ rửa tay, vẻ mặt hốt hoảng.

 

Tô Miên khoác tay Tư Mộ Hàn ra khỏi phòng vệ sinh, chưa được vài bước đã bị Tư Mộ Hàn hất tay ra.

 

Tô Miên nhìn tay mình bị hất ra thì nhíu nhíu mi tâm, bước nhanh đến trước mặt Tư Mộ Hàn cản đường đi của anh, lạnh lùng hỏi: “Tư Mộ Hàn? Anh có ý gì? Vừa nãy là anh cố ý phải không? Anh và Nguyễn Tri Hạ, hai người…”

 

Tư Mộ Hàn quét mắt nhìn qua khiến cô ta không tự chủ được im miệng.

 

Ánh mắt anh dừng trên tay Tô Miên một lát, không nhanh không chậm nói: “Vừa nãy cô vẫn chưa rửa tay.”

 

Sắc mặt Tô Miên cứng đờ, hé miệng, khóe môi run rẩy vài cái nhưng lại không nói được câu nào.

 

Quả thật vừa nãy cô ta vẫn chưa rửa tay nhưng cô ta cũng chỉ đi trang điểm lại mà thôi.

 

Dưới tình huống như vậy ai còn có tâm trạng rửa tay chứ!

 

Cho dù cô ta chưa rửa tay nhưng là một thân sĩ, sao anh lại nói lời khiến cô ta phải khó xử như vậy chứ?

 

“Anh…”

 

Hơn nửa ngày cô ta cũng chỉ thốt ra được một chữ này.

 

Tư Mộ Hàn chỉnh trang lại quần áo, đưa tay phủi phủi cánh tay mình như thể trên đó có dính thứ gì bẩn vậy.

 

Sắc mặt Tô Miên càng thêm khó coi.

 

Tư Mộ Hàn lướt qua cô ta đi thẳng về phía trước, không hề có ý định xoa dịu sự lúng túng.

 

Mặc dù trong lòng Tô Miên có hơi tức giận nhưng khó khăn lắm Tư Mộ Hàn mới chủ động tìm tới cô ta, cô ta không muốn bỏ qua cơ hội này nên chỉ có thể kiên trì đi theo.

 

Bước chân Tư Mộ Hàn rất lớn lại đi nhanh, Tô Miên đi giày cao gót đuổi theo bước chân anh có hơi vất vả.

 

Tô Miên đi theo anh một đoạn, cuối cùng không nhịn được nói: “Tư Mộ Hàn, anh có biết rằng khi đi với phụ nữ thì phải cố gắng nhân nhượng mà đi chậm lại không, đây mới là điều thân sĩ nên làm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.