Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1643



Chương 1643:

 

Nguyễn Tri Hạ đau đến cau mày: “Trong ngăn kéo ngoài phòng khách.”

 

Thẩm Lệ tìm băng cá nhân cho Nguyễn Tri Hạ dán, Nguyễn Tri Hạ còn muốn hỏi thêm một chút, nhưng thấy vẻ mặt hung dữ của cô, cũng không hỏi nữa.

 

Thẩm Lệ giúp cô dán băng dán cá nhân, vừa cẩn thận nhìn một chút, rồi mới lên tiếng: “Ngón tay cậu bị thương không thể bị dính nước, hay chúng ta ra ngoài ăn đi.”

 

“Không sao, chỉ cần để ngón tay này không dính nước, thì việc nấu cơm không bị ảnh hưởng, mình…”

 

Lời Nguyễn Tri Hạ chưa nói xong, đã thấy vẻ mặt không vui của Thẩm Lê, liền không thể mở miệng nữa.

 

Cuối cùng, cô vẫn bị Thẩm Lệ kéo ra cửa.

 

Thẩm Lệ cũng lười thương lượng cùng cô, lái xe đi Kim Hải.

 

Hôm nay là giờ hành chính, bàn ăn trong Kim Hải cũng đầy ắp người.

 

Họ không thể đặt phòng bao, nhưng họ tìm thấy một cái bàn lẻ.

 

Gọi thức ăn xong, Thẩm Lệ lại nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ, không biết là cô ấy đang nhìn cái gì.

 

Nguyễn Tri Hạ bị cô nhìn đến không tự nhiên: “Cậu có lời gì cứ nói đi, đừng nhìn mình như vậy.”

 

“Chồng trước của cậu cũng đã sắp kết hôn rồi, đúng chứ?”Thẩm Lệ dùng một chút, đầu ngón tay nhanh chóng gõ trên mặt bàn hai cái, vang lên âm thanh thanh thúy: “Cậu cũng nhanh, tìm một người gả đi! Nếu không tìm được, mình giới thiệu cho cậu.”

 

Nguyễn Tri Hạ nhỏ giọng nói một câu:”Cậu nói gì vậy!”

 

Thẩm Lệ thấy Nguyễn Tri Hạ như vậy, thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Mình cũng nuốt không trôi khẩu khí này! Ông chủ mất trí nhớ ba năm, Tô Miên chiếm được thời cơ thiên thời địa lợi nhân hòa, cũng không thấy cô ta tóm ông chủ lại! Cậu cái gì cũng chịu đụng cùng ông chủ, không biết tại sao hết lần này đến lần khác anh ta lại chọn Tô Miên! Đây à chuyện gì hả!”

 

Nghe Thẩm Lệ nói nhiều như vậy, trong lòng Nguyễn Tri Hạ cũng bình tĩnh lại.

 

Cô rũ mắt, từng hình chi tiết hình ảnh đã từng trải qua với Tư Mộ Hàn hiện ra trong đầu cô, nhưng cô biết, giờ phút này cô rất bình tĩnh.

 

“Những chuyện kia đều đã qua rồi, lúc mình và anh ấy ở bên nhau, không phụ bạc tình cảm của đối phương, chừng đó đã đủ rồi!”

 

Nguyễn Tri Hạ bất đắc dĩ cười một tiếng: “Hơn nữa, mình cũng đã buông tay rồi.”

 

“Buông tay?” Thẩm Lệ nhìn vết thương trên tay Nguyễn Tri Hạ, tỏ vẻ hoài nghi.

 

Nguyễn Tri Hạ sờ ngón tay bị thương kia, bình tĩnh: “Mình chắc chắn đã buông xuống rồi. Bây giờ đối với mình mà nói, chuyện quan trong nhất, không phải là chuyện Tư Mộ Hàn kết hôn, mà là giành quyền nuôi Hạ Hạ .”

 

Thẩm Lệ nghe cô nói vậy, chợt ngẩng đầu lên nhìn cô: “Đúng vậy! Làm sao mà mình quên chuyện này được nhỉ?”

 

Lên quan đến quyền nuôi dưỡng Tư Nguyễn, là chuyên đầu tiên Nguyễn Tri Hạ nghĩ tới, chỉ là chưa tới lúc phải tranh đoạt thôi.

 

Nếu như Tư Mộ Hàn thật sự quyết định kết hôn với Tô Miên, thì quyền nuôi dưỡng cô phải giành được.

 

Tô Miên có yêu Tư Mộ Hàn không, cô không biết. Điều cô biết là, Tô Miên chắc chắn không đối xử tốt với Tư Nguyễn.

 

Trước kia khi cô vừa tình lại , trí nhớ của cô chưa hồi phục, khi gặp Tư Nguyễn là ở trung tâm thương mại, khi đó, Tô Miên đã muốn vứt bỏ Tư Nguyễn.

 

Hạ Hạ của cô, tuyệt đối không thể sống dưới mái hiên với Tô Miên.

 

“Nhưng mà, cậu muốn có quyền nuôi dưỡng Tư Nguyễn, ông chủ sẽ cho cậu sao?”Thẩm Lệ cảm thấy, phần thắng của Nguyễn Tri Hạ không lớn.

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn ra suy nghĩ của Thẩm Lệ: “Phần thắng của mình đúng là không lớn, năm đó trên đảo nhỏ, mình cũng cho là bản thân chắc chắn phải chết, nhưng bây giờ mình còn sống rất tốt không phải sao? Chỉ cần có cơ hội, chỉ cần không buông tha, mình tin, mình sẽ giành được quyền nuôi con!”

 

Thảm Lệ thấy cô kiên định như vậy, cầm tay cô: “Được, dù cậu có làm gì, cần mình làm gì, cứ nói!”

 

Cho dù như thế nào, Thẩm Lệ vẫn sẽ đứng bên cạnh cô.

 

Ngàn lời vạn chữ, cũng chỉ hợp lại một câu: “Cám ơn cậu, Tiểu Lệ.”

 

Thẩm Lệ “ưm” một tiếng, buông tay cô: “Cậu nói cái gì vậy hả, tình nghĩa giữa hai ta, còn cần phải nói cám ơn?”

 

Nguyễn Tri Hạ mỉm cười, không nói gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.