CHương 2190:
“Sao anh lại không gọi em.” Giọng Nguyễn Tri Hạ có chút oán trách, cô rất muốn gặp Tư Nguyễn, vậy mà anh lại không gọi cô.
Tư Mộ Hàn biết cô đang suy nghĩ gì, mới mở miệng chính là muốn bỏ đi ý nghĩ của cô: “Sáng sớm ngày mai hãy đi gặp con bé, hiện tại con bé cũng đang ngủ, chúng ta qua đó sẽ làm ốn đến con bé.”
Trước khi đi Nguyễn Tri Hạ bị Tư Gia Thành lừa gạt, thật vất vả mới nuôi tốt một chút.
Nhưng bây giờ, khí sắc lại thành cái dạng này.
Tư Mộ Hàn hiện tại ngay cả chớp mắt cũng không dám, sợ mình vừa chớp mắt một cái, cô lại xảy ra chuyện.
Hơn nửa đêm, tự nhiên cũng sẽ không để cô bị giày vò một lần nữa.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy, Tư Mộ Hàn nói cũng đúng.
Cô bỏ đi suy nghĩ muốn đi thăm Tư Nguyễn ngay, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Em rất nhớ Hạ Hạ.”
Tư Mộ Hàn đem cô ôm lại, không nói gì.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ lại biết anh đang bất mãn.
Cô khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Em cũng nhớ anh.”
Lúc này Tư Mộ Hàn mới giống như hài lòng, buông lỏng cô ra mấy phần, nhẹ nhàng hôn một cái ở trên trán của cô, nói: “Ngủ đi.”
Anh nói xong, liền đem Nguyễn Tri Hạ thả lại trên giường, chính mình cũng nằm lên.
Đã quá lâu anh không cùng Nguyễn Tri Hạ cùng nhau an an ổn ổn ngủ một giấc như thế này, có cảm giác như đang nằm mơ vậy.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại, xoay đầu một cái nhìn ngay thấy Tư Mộ Hàn ở bên cạnh.
Anh không có dấu hiệu muốn tỉnh dậy, còn ngủ rất sâu.
Dù cho là đang ngủ, lông mày của anh cũng nhíu lại, giống như một ổ khóa mà không mở ra được.
Trong lòng của Nguyễn Tri Hạ nhớ đến Tư Nguyễn, chân của cô bây giờ cũng có thể đi đứng được một lúc, cô thử rút thân ra khỏi ngực anh, dự định xuống giường đi tìm Tư Nguyễn.
Thế nhưng, cô vừa mới động, Tư Mộ Hàn liền mở mắt.
Phản ứng của người mới ngủ dậy thường chậm hơn một chút so lúc bình thường, Tư Mộ Hàn mở mắt vô thức siết chặt cánh tay đang ôm Nguyễn Tri Hạ.
“Làm cái gì?” Giọng nói của anh có chút khàn khàn.
Nguyễn Tri Hạ không động nữa, nhìn anh nói: “Em thấy anh còn chưa có tỉnh, mà em lại muốn đi xem Hạ Hạ.”
Tư Mộ Hàn nghe thấy, qua khoảnh khắc ngơ ngác hiếm hoi đó, mới dần phản ứng lại, ánh mắt điểm sáng, cứ nhìn cô.
Nguyễn Tri Hạ biết trong lòng anh nghĩ gì, mỉm cười gật đầu với anh, nói: “Em đã có thể đứng lên đi được rồi, nhưng đi không được lâu thôi.”
Tư Mộ Hàn nghe xong, liền ngồi dậy, nhữ khí rất gấp gấp nói: “Mau, đi cho anh xem.”
Anh một bên nói một bên đỡ Nguyễn Tri Hạ ra khỏi chăn, hiện nay thời tiết dần lạnh hơn, nhưng cũng không có lạnh đến mức phải dùng máy sưởi, anh lo cho cô bị lạnh, lại lấy áo khoắc choàng lên cho cô.
Giống kiểu bố lần đầu tiên biết con đi được, kích động vô cùng.
Nguyễn Tri Hạ bị anh chọc cười, trong lòng nghĩ gì liền nói ra luôn: “Tư Mộ Hàn, anh biết anh bây giờ giống cái gì không?”